Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 76: Thế giới thú nhân 20




Ân Triển bỗng dưng choàng tỉnh.
Tin tức vừa được truyền ra, ánh mắt của vô số người đều trông ngóng về khu xảy ra sự cố —— chòm sao Via.
Phi thuyền hoàng gia đang ở trên một tinh cầu không có người, không có nước, chỉ có cát trắng và đá sỏi trải dài vô tận.Phi thuyền cong cong rơi ở nơi đó, phần thân hư hỏng nặng nề, bị gió thổi phủ lên một lớp cát mỏng.Những chiếc thuyền hộ tống càng không rõ tung tích, rất nhiều người suy đoán có thể là hỏa lực của quân địch quá mạnh nên đã bị nổ thành vụn nát..
Uy lực của bom năng lượng vốn đã rất lớn, dù thực lực một người có mạnh như thế nào thì trước mặt bom đạn cũng chẳng có tác dụng gì.Mọi người vô cùng lo lắng, lo âu thấp thỏm lên mạng chờ tin tức, đủ loại suy đoán ùn ùn kéo đến.
Người dân tinh cầu Kayla và Bạch Thụy tinh đều vội vàng lên đường.Tuy rằng quốc gia có khoảng cách gần với hành tinh không người tinh nhất đã lập tức phái quân đội đến cứu viện, nhưng cho đến nay vẫn không phát hiện thái tử và đoàn người.Máy ghi hình trên phi thuyền đã bị phá hủy, ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.Việc có thể làm hiện nay là thông qua những mảnh nhỏ để lại trên hiện trường kiểm tra xem có phải là của cùng một phi thuyền.Sau đó liên hệ với các trạm quan sát ở khắp nơi, xem có dấu vết của bọn hải tặc tinh tế hay không.
Ba ngày thoáng chốc trôi qua, vẫn không có tin tức của những người đó.
Đội cứu hộ chỉ tìm thấy những mảnh vỡ nghi ngờ là của con thuyền bọn hải tặc tinh tế.Sau khi căn cứ hình ảnh của một trạm quan sát suy đoán bọn hải tặc tinh tế có lẽ là đi về khu vực Z-9 khu vực, nhưng nơi đó không phải là sào huyệt của chúng.
Vô số suy đoán lại liên tục sinh ra, đa số người thấy cuối cùng cũng tìm được đối phương, ít nhiều có được tia hy vọng.Họ muốn biết thái tử của bọn họ còn sống không, quân đội cứu viện có năng lực cứu người không. Nhưng mà sau hai ngày, một tin tức khiến cho tất cả mọi người đau đớn, khu vực Z-9 nổi lên cơn lốc xoáy, dưới năng lượng khủng bố đã sinh ra một lỗ đen, trong chớp mắt đã hút phi thuyền hải tặc vào trong.
Trên mạng không khí bi thương bao trùm.
Ân Triển cùng Đường Du đều có số lượng fan khổng lồ.Vì thế đối với nhân dân hai nước mà nói đây chính là một đả kích nặng nề.
“Ai đánh tui một cái nói cho tui biết đây là mơ đi, tui khóc sưng hết cả mắt rồi.”
“Tui không tin tui không tin, nhất định là tụi hải tặc cố ý! Bởi vì không muốn cho mọi người đuổi theo!”
“Đúng đó, khu Z-9 trước đó đã thông báo sẽ có lốc xoáy, chắc chắn là bọn họ cố tình đi qua đó!”
“Ừm, cho dù không phải cố ý, nam thần lợi hại như vậy nhất định sẽ bình an trở về mà hu hu hu…”
Khu vực A-10.
Một chiếc phi thuyền phổ thông đang bay chầm chậm.
Sau một lát, một phi thuyền khác ở xa xa đến gần nhanh chóng tiếp cận với nhau tạo thành một cửa liên tiếp.Thương Túc bước nhanh vào, đi theo phía sau là Cố Kỳ và Diệu Vũ —— là thân nhân của Đường Du,sau khi sự cố xảy ra, người nhà họ Cố được đón đến thủ đô để chờ đợi sự tình tiến triến.Diệu Vũ thì đến tìm Cố Kỳ xin đi theo.Thương Túc không tham gia cứu viện, chờ quân đội đi rồi mới tìm cơ hội mang bọn họ đi theo.
Mọi người rảo bước tiến lên phi thuyền, ngẩng đầu thấy Lang Vương đến đón.
Thương Túc hỏi: “Điện hạ của các anh đâu? Lần này hắn chơi hơi bị lớn rồi.”
“Ở canteen.”
Lang Vương nói rồi dẫn bọn họ đi qua, cười nói:
“Không lớn một chút, sao có thể bắt được cá lớn chứ.”
Thương Túc không cho ý kiến, đi nhanh đến nhà ăn.
Gã vừa ngẩng đầu, ngay lập tức phát hiện trong góc phòng có một lồng sắt, bên trong giam giữ chính là tên thủ lĩnh hải tặc nổi danh và mấy tên nồng cốt của gã.Những người này trên người đều bị thương, có người cón thiếu cánh tay.Vừa nhìn thấy bọn họ, lập tức run cầm cập lết vào sát bên trong.
Thương Túc thoáng kinh ngạc, nhìn Ân Triển đang ngồi ăn cơm ở gần đấy. Sau đó gã liền thấy trên bàn có một con bạch thụy thú lớn cỡ tờ giấy A4, gã vội đi lên trước:
“Cậu ấy sao vậy?”
“Thân thể không có vấn đề gì, nhưng không biến lại được.”
Ân Triển cắt thịt gà thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong dĩa cho tức phụ. Đường Du liền cúi đầu thong thả gặm thịt gà. Ân Triển sờ sờ cậu, nhìn phía Thương Túc:
“Có mang thuốc theo chứ?”
Thương Túc nói: “Có.”
Ân Triển hỏi: “Chắc chắn dùng được?”
Thương Túc nói: “Nếu cậu ấy thật sự hít trúng dược phóng thích, vậy thì dùng thoải mái”
Ân Triển yên tâm ừ một tiếng: “Bọn chúng không dám gạt ta.”
Thương Túc quay đầu nhìn lũ hải tặc, thấy bọn họ lại co rút vào bên trong, hoàn toàn không có dáng vẻ oai phong như lúc thường.Gã vô cùng tò mò chuyện gì đã xảy ra, kéo ghế đối diện Ân Triển ngồi xuống:
“Nói rõ xem sao cậu ấy lại trúng dược phóng thích vậy?”
Dược phóng thích có thể thúc đẩy thú nhân biến ra nguyên thân.Dược phóng thích loại tốt tốt chỉ cần hít phải một hơi thú nhân sẽ không thể phòng bị mà biến trở về nguyên hình thú.Nhưng thường thì thú nhân có thể tự do khống chế biến hóa, sẽ nhanh chóng điều chỉnh trở lại, trừ khi là thú nhân cấp thấp hoặc một số tình huống khác mới không có cách tự do khống chế.Máu lai cũng nằm trong phạm trù đặc thù này.
Lúc trước gã nhận được tin Đường Du bị trúng dược phóng thích, nhưng không hiểu rõ quá trình, bây giờ đương nhiên phải hỏi kỹ một chút.
Cố Kỳ và Diệu Vũ cũng đã sớm chú ý đến người nào đó, hỏi cậu có bị thương không. Đường Du nuốt đồ ăn trong miệng xuống, kêu lên một tiếng, nói cho bọn họ biết cậu không có sao cả.Cố Kỳ cùng Diệu Vũ đang định thở phào, lại bỗng nhiên giật mình phát hiện cái gì, Cố Kỳ ôm em họ đến đây:
“Sao mắt em lại thành màu đỏ rồi?”
Những lời này lập tức khiến Thương Túc chú ý, vội vàng muốn ôm đến kiểm tra. Ân Triển không thích bọn họ chạm vào tức phụ, Đường Du cũng không thích bị ôm qua ôm lại, thấy ca vươn tay ra, bèn nhảy vào trong lòng hắn làm ổ, duỗi móng vuốt nho nhỏ chỉ vào thịt gà:
“Ngao.”
Tuy rằng Ân Triển nghe không ra, nhưng vẫn hiểu ý của cậu.Hắn cầm lấy một miếng đút cho cậu ăn. Đường Du hài lòng mở miệng cắn.
Thương Túc nhìn cậu chằm chằm: “Mắt của cậu ấy có phải là…”
Ân Triển nói: “Ừm, ngươi không đoán sai.”
Thương Túc không nhịn được bật dậy, biểu tình của Cố Kỳ và Diệu Vũ cũng trở nên khó coi.Bọn họ đều nhìn quả cầu trắng đang thích thú gặm thức ăn kia, một lát sau Thương Túc mới lên tiếng:
“Cậu ấy…”
Ân Triển ra dấu cho bọn họ ngồi xuống, kể lại chuyện đã xảy qua: “Trên phi thuyền có nội gián.”
Thương Túc điều chỉnh tâm trạng: “Là người của Nhị điện hạ?”
Ân Triển nói: “Trừ gã ra thì còn ai”
Mặc dù hắn đã dự liệu được trước sự cố sẽ xảy ra và cũng đã chuẩn bị sẫn sàng. Nhưng dù sao lúc trước nguyên chủ cũng là trạch nam, có nhiều việc đều không rõ ràng lắm.Dù cho sau khi hắn xuyên qua đã rất nhanh nắm chặt tình báo, đối với những thứ bị che dấu phải từ từ mới đào ra được.Huống hồ em trai hắn mấy năm qua vẫn luôn được xem trọng, bàn tay duỗi dài lắm,sắp xếp vài người không có vấn đề gì.
“Điều này trước khi xuất phát ta cũng đã nghĩ đến, cũng đã phòng bị.Nhưng là đối phương quá điên cuồng, dám ném dược phóng thích cực mạnh vào phi thuyền…” Ân Triển nhẹ giọng nói.
Dược phóng thích vừa phóng ra, mọi người đều bị biến thành thú, phòng điều khiển trong nhất thời mất đi sự kiểm soát.Một trong những con thuyền hộ tống cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự, nhưng có lẽ tên nội gián đã có phòng bị trước nên vẫn có thể kiểm soát phi thuyền, điều khiển nó đâm mạnh về phía bọn họ.
Khi đó hắn đã có sắp xếp để khôi phục lại hình người.Nhưng Đường Du thì không, cộng thêm thân thể cậu lại nhẹ, dưới sự chấn động mạnh ngã nhào xuống xui xẻo thế nào lại lăn đến chân tên nội gián, liền bị tên đó bắt lấy xách lên.
Hắn không khỏi khựng lại.
Hải tặc lập tức xuất hiện, nhanh chóng bao vây bọn họ.Chiến hạm hộ tống nghe theo lệnh của hắn không tiếp tục chống cự nữa, trơ mắt nhìn chủ hạm của hải tặc cùng phi thuyền của bọn họ tiếp nối tạo thành cửa khẩu.
Mọi việc đến thời điểm này, nhưng hắn vẫn tin tưởng bảy phần, bởi vì người của hắn đã sớm vây chặt lấy đám hải tặc này.Hắn càng biết rõ bọn họ bắt mình để làm gì, nên rất bình tĩnh đối phó bọn họ.Nhưng tên nội gián có lẽ là trước đó nhận được lệnh hoặc có lẽ là do e ngại hắn, nên nả một phát súng vào đùi hắn muốn hắn mất đi năng lực hành động.Điều này chọc Đường Du tức khủng khiếp.
Thương Túc hỏi: “Cho nên cậu ấy thức tỉnh?”
Ân Triển mở pass thông tấn khí ném luôn cho bọn họ:
“Còn lại các ngươi tự coi, hy vọng các ngươi ăn cơm xong rồi.”
Thương Túc cầm lấy, sau khi mở ra nhìn thấy một đám người khỏa thân.Mặc dù biết từ thú biến trở về thú nhân sẽ trần truồng, nhưng gã vẫn hơi đơ.Xem tiếp thấy Ân Triển cùng Lang Vương đã mặc quần áo, hẳn là do thủ hạ lấy cho hai người họ.
Gã tiếp tục xem.
Hình ảnh hiển thị trên thông tấn khí là được cắt ra thừ máy ghi hình, chắc là muốn dùng làm bằng chứng.Chỉ thấy tên nội gián xách Bạch thụy thú muốn khống chế Ân Triển đi lên thuyền hải tặc ở đối diện.Ân Triển giả vờ nói mấy câu sau đó mới rất phối hợp đi theo gã.Ngờ đâu đột nhiên bị nả một phát súng, hắn hơi loạng choạng rồi cố gắng giữ cho mình đứng vững
Bọn Thương Túc nhìn về phía cục bông trắng trong video, nghe thấy cậu ấy tức giận gào lên, thân thể trong khoảng khắc to ra gấp mấy lần, lông trên người cậu ấy toàn bộ biến thành lớp vảy.Bọn họ muốn ngừng thở, đó quả nhirn là bạch thụy thú trong hình thái bạch long!
Tên nội gián ngay lập tức bị đánh bay, tiếp đó bị bạch long dẫm cho một cước, rồi đột ngột bị xé nát.Ân Triển và Lang Vương đồng thời khống chế những tên nội gián khác.Nhưng bạch long lao nhanh đến đây, tông hai người họ qua một bên rồi xé nát luôn bọn kia.Máu thịt vương vãi khắp nơi còn cả một số bộ phận nào đó của cơ thể.
Bọn người Thương Túc: “…”
Mọi việc vẫn chưa kết thúc, bạch long xé người xong quay đầu chạy đi, chỉ nháy măt đã biến mất.Thương Túc hỏi:
“Cậu ấy đi đâu?”
Ân Triển nói: “Cậu ấy thông qua cửa tiếp nối vọt vào phi thuyền của họ, ta không cản lại.”
Bọn người Thương Túc: “…”
Mọi người im lặng nhìn về đám hải tặc trong lồng giam, đột nhiên hiểu ra sao họ vừa nhìn thấy mình lại run rẩy như thế, hóa ra là bị bạch thụy thú ngược ra bóng ma tâm lý luôn.
Bọn họ lại nhìn cục bông trắng.
Thuần hình thái Bạch thụy thú thuần  đến 25 tuổi mới có thể hoàn toàn trưởng thành.Hình thái bây giờ của cậu giống như là thú con, chắc là Ân Triển cũng nghĩ như thế nên cho cậu một chén sữa nóng.Lúc này cục bông trắng đang duỗi móng vuốt bám vào thành chén cẩn thận uống sữa, bộ dáng hoàn toàn nhìn không ra chỗ nào hung ác.
Bọn họ lại im lặng.
Đường Du nhận thấy được ánh mắt của bọn họ, ngẩng đầu nhìn đi qua:
“Ngao?” Sao thế?
Bọn Thương Túc lắc đầu,  ý bảo không có việc gì.
Thế là Đường Du tiếp tục uống sữa.
Ân Triển rủ mắt thấy thế, hắn nghĩ nếu lúc trước bắt tiểu Bạch Trạch đem về Minh giới nuôi thì cũng là hình ảnh như thế này.Hắn sung sướng chờ cậu uống xong, lau miệng cho cậu, vươn tay gãi gãi cằm còn thuận tay nắn nắn móng vuốt nhỏ và lỗ tai của cậu. Đường Du đẩy tay hắn ra, nhào vào trong lòng hắn tìm một tư thế thoải mái làm ổ. Ân Triển mỉm cười vuốt ve cậu, nghe Thương Túc hỏi chuyện tiếp theo bèn kể lại.
Chuyện còn lại thuận lợi hơn nhiều, lúc Đường Du ra tay người của hắn đã thanh lý sạch sẽ hải tặc bên ngoài.Sau khi chế ngự Đường Du hắn sai người dọn dẹp sạch sẽ chiến trường, đồng thời chuyển đến phi thuyền khác, nã súng bắn nổ tung chiếc thuyền ban đầu tạo ra hiện tượng giả bị công kích vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó hắn ra lệnh cho người dọn tất cả thi thể của hải tặc xuống thuyền chính của bọn chúng, cài đặt đường đi đến khu Z-9.Bởi vì nơi đó thường xuyên sẽ có lốc xoáy, huống hồ lốc xoáy nếu đạt được tỉ lệ nào đó sẽ xuất hiện lỗ đen.Cho dù lỗ đen không xuất hiện, lốc xoáy cũng sẽ làm nhiễu tín hiệu của quân đội, có thể kéo dài một thời gian.
Sau khi làm xong mọi việc hắn cho đa số người rút lui, chỉ dẫn theo một nhóm người lên chiếc phi thuyền này.
Thương Túc hỏi: “Đây là phi thuyền của ai?”
Ân Triển nói: “Lam Điện.”
Thương Túc không chơi game, đang định hỏi Lam Điện là ai,đã nhìn thấy một thanh niên Hắc Kỳ thú đẹp trai cao ráo lượn vào nhà ăn.Lam Điện chắc là mới thức dậy,nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh, nhìn thấy đang có khách lập tức chuyển sang nụ cười khéo léo, chào hỏi bọn họ và ngồi xuống.
Lang Vương giới thiệu thân phận khác của Cố Kỳ và Diệu Vũ với gã.
Lam Điện hơi ngẩn ra, cười: “Thì ra là hai anh.”
Cố Kỳ và Diệu cũng gật đầu chào gã.
Thương Túc nhanh chóng nhắc đến việc chính, gã lấy thuốc đã sai nhà bếp nấu thành canh cho Đường Du, uống mấy lần thì có thể biến thành người.
Tất cả bạch thụy thú gặp trở ngại trong việc biến thân đều không thích loại thuốc này.Bởi vì nó khó uống lắm luôn, cũng may là Đường Du mà còn chịu không nổi, đờ đẫn vật vã trong lòng ca mình nửa ngày không nhúc nhích, lỗ tai cũng cụp xuống. Ân Triển nhìn thấy đau lòng, vuốt ve cậu:
“Bỏ vào trong canh khác được không?”
Thương Túc nói: “Anh có thể thử, nhưng mà tốt nhất là uống nguyên mùi vị.”
Ân Triển ừ một tiếng, lại vuốt ve tức phụ.
Qua một lúc Đường Du mới thấy đỡ hơn, cậu khó chịu nhảy xuống đến trước lồng sắt.Bọn người kia sợ hãi lùi về phía sau, cậu nhìn anh họ ra dấu cho anh ấy đến phiên dịch dùm mình. Cố Kỳ đi qua, nghe em họ nói xong, anh im lặng một lát rồi nhìn lồng sắt:
“Cậu ấy hỏi tụi bây muốn giữ lại tay hay chân?”
Bọn hải đạo òa khóc: “Thiếu gia, những gì biết tụi này nói hết rồi mà!”
Đường Du ngao ngao mấy tiếng.
Cố Kỳ nói: “Cậu ấy nói giờ cậu ấy đang khó chịu.”
Hải tặc ngẩn ra, run run rẩy rẩy đề nghị: “Vậy… tui kể chuyện cười cho cậu nghe?”
Đường Du thẳng thừng từ chối: “Ngao.”
Cố Kỳ lại im lặng, không chỉ riêng anh, ngay cảThương Túc và Diệu Vũ lại đây xây xem cũng im lặng luôn.Nhưng hai người nhanh chóng tỉnh táo lại, Thương Túc mở thông tấn khí lên mạng tìm video vũ công nhảy múa gợi cảm, Diệu Vũ phụ trách phiên dịch:
“Cậu ấy nói không nghe truyện cười, các người bắt chước cái này nhảy cho cậu ấy coi là được.”
Hải tặc: “…”
Bọn hải tặc vừa không dám giận cũng không dám nói gì, đành phải đứng lên khiêu vũ cho bọn họ coi.Mọi người cảm thấy không có cách nào xem nổi hình ảnh mấy gã đàn ông cao hơn một mét tám xoay eo lắc mông. Riêng Đường Du thì thỏa mãn, thoải mái hơn nhiều.
Từ đó về sau chỉ cần uống thuốc cậu sẽ đi tra tấn hải tặc, mãi đến khi có thể biến lại thành người mới thôi.
Bọn Ân Triển nhìn thấy tóc của cậu đã trở lại màu bạc, nhưng đồng tử vẫn giữ nguyên màu đỏ, trên làn da vẫn còn vết bớt nhàn nhạt, mơ hồ tản ra tà khí.Sau khi Bạch thụy thú đạt đến hình thái bạch long đều sẽ như vậy, vài ngày sau sẽ trở về như cũ, nên bọn họ cũng không ngạc nhiên.Đương nhiên Đường Du cũng không để ý, chỉ là soi gương xong lại đến trước lồng sắt.
Bọn hải tặc nhìn thấy dáng vẻ của cậu liền nhớ đến bạch long, sợ đến mức muốn nổi điên.
Đường Du sung sướng xoay một vòng rồi đi.
Hải tặc: “…”
Ni mã!
Bọn Thương Túc không ở lại lâu, thấy Đường Du không có việc gì thì rời đi.Những người bên ngoài vẫn còn đang bàn bạc việc này, theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều người tin rằng thái tử của bọn họ dữ nhiều lành ít, ai cũng khóc. Ân Triển kiên nhẫn chờ con cá trong nước cắn câu, nhân tiện ôm tức phụ hưởng thụ thời gian rãnh rỗi hiếm có.Lam Điện và Lang Vương thường xuyên nhìn bọn họ ân ái, cả người đều không tốt.
Thoáng chốc qua năm ngày, Ân Triển nhận được tin tức của thủ hạ, cảm thấy cũng đã đến lúc trở về nước và xuất hiện rầm rộ.Tin này ngay lập tức được thông báo rộng rãi khắp liên minh thú nhân, dẫn tới vô số người mừng rơi nước mắt.
Người dân Bạch thụy tinh nhìn thấy dáng vẻ của nam thần, nhận ra đó là hình thái bạch long đều khiếp sợ không thôi.Ngay sau đó nổi giận đùng đùng, khó lắm bọn họ mới xuất hiện một bạch long, ai dè trong nháy mắt đã bị người bắt cóc, trả nam thần cho tụi tui a a a a!
Ân Triển không để ý đến bọn họ, trong thời gian này hắn nắm giữ được rất nhiều chứng cớ, dễ dàng bóp chết đám người kia, cuối cùng cũng loại bỏ mối tai họa ngầm. Bắt đầu từ đây, hắn chuyên tâm làm thái tử, ban ngày công tác, buổi chiều đón tức phụ tan học, khi phụ  rảnh thì cùng cậu ra ngoài vui chơi,,hoặc là nắm tay nhau tản bộ dưới ánh hoàng hôn, làm cho một đám người ao ước ghen tỵ muốn chết được.
Bọn họ vẫn tiếp tục chơi game, trong đó có rất nhiều câu chuyện phân nhánh, nhiều nhiệm vụ ẩn thú vị, hơn nữa còn có nhiều bí mật chờ đợi được làm sáng tỏ.Những điều đó dễ dàng khơi dậy sự quan tâm của mọi người, dần dần ngay cả Đường Du cũng thật sự yêu thích nó.
Phong Kinh Trần Trần đã bị Ân Triển giải quyết từ sớm, Lang Vương trở thành  tân bang chủ của bang Trọng Vân bang hội.Gã không kiêng dè gì cấu kết với tiểu hồ ly, âm thầm ra chủ ý cho Lam Điện, tổ chức một buổi gặp mặt. Lam Điện biết gã đang nghĩ gì, cũng quyết định giúp gã, nhờ người khuyên nửa ngày mới nói dụ được tiểu hồ ly đến.
Lang Vương kích động lắm, hào hứng sửa soạn chạy đến nơi gặp mặt.Gã ở trong khu biệt thự được Lam Điện bao trọn gói một ngày một đêm.Sáng sớm hôm sau trở lại, nhốt mình trong phòng cả ngày không ra ngoài.
Đường Du nghe được chuyện này từ chỗ của Lam Điện, đi qua tìm gã an ủi:
“Tôi hiểu tâm tình của anh, nhìn thoáng chút.”
Lang Vương nói: “Không, cậu không hiểu.”
Đường Du nói: “Tôi hiểu.”
“Cậu làm sao mà hiểu, đây là mối tình đầu của tôi. ” Lang Vương không xong:
“Cậu nói xem tiểu hồ ly đáng yêu như thế, tại sao lại là nhân yêu a a a! Là nhân yêu cũng thì thôi, gã còn là… Bỏ đi, đừng bắt tui nhớ lại…”
Nói rồi gã đứng lên, xoay người lượn lờ trở về phòng, lại đụng rầm vào tường, gã nhích qua bên trái một chút, lúc này mới vào được phòng.
Đường Du: “…”
Đường Du nhìn cánh cửa, ra hiệu cho người làm phát mấy bài thần khúc giúp gã giải tỏa tâm tình.Cậu bỏ đi trong ánh mắt hỗn loạn của mấy người làm, tìm được ca cậu liền nhào qua.
Ân Triển cười ôm lấy cậu thân thiết một trận, cảm thấy thân thể hơi nóng, vội vàng lôi kéo cậu vào phòng ngủ, làm một chút chuyện có ý nghĩa.
Sinh hoạt lại trở nên như trước kia.
Trải qua mấy mùa xuân hạ thu đông, nếm trải nhân sinh trăm năm.
Khi lại đến lúc chia ly Đường Du bỗng nhiên không nỡ:
“Ân Triển.”
Ân Triển rủ mắt nhìn cậu: “Hửm?”
Đường Du nhào qua ôm cậu: “Ân Triển…”
Ân Triển sờ đầu cậu: “Làm sao thế?”
“Em yêu ca.”
Đường Du dùng sức ôm chặt hắn, hai mắt nhắm lại. Ân Triển hô hấp ngưng trệ, cảm giác quen thuộc linh hồn bị hút ra, hắn cũng nhắm chặt hai mắt.
Tiếng chim hòa hòa hót vang từ trời cao truyền xuống từng tiếng nối tiếp nhau, tựa như một khúc nhạc cầu hồn.
Ân Triển bỗng dưng choàng tỉnh
Gia đinh đang tại quét tước giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy tới:
“Ngũ gia, ngài chịu tỉnh rồi!”
Ân Triển ngồi dậy, phát hiện đây là Minh giới, hắn nắm lấy gia đinh:
“Tại sao ta lại ở đây?”
“Ngài vẫn luôn ở đây mà. “
Gia đinh nói rồi nghĩ đến điều gì, bổ sung:
“Đúng rồi, lúc trước lão gia còn đem theo một người về.”
Ân Triển nhíu mày, lập tức xông ra ngoài.
Chap sau:
Kính Bồ Đề nói: “Duyên phận của cậu ấy và Ân Triển đã bắt đầu từ sớm.”
Tư Nam nói: “Vậy ngươi có thể xác định trước đó cậu ấy đã là nhân duyên thiên định của Ân Triển?”
“Không thể.” Kính Bồ Đề:
“Thiên đạo khó giải, nếu như đã là định sẵn, chớ có cưỡng cầu.”
Ps: tuần này cũng hai chương, để cho bắt đầu phần mới luôn.
“bẹp bẹp” chào mừng bạn Tư Nam trở lại nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.