Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 77: Nghịch thiên hành sự 1




Thiên đạo khó giải, nếu như đã là định sẵn, chớ có cưỡng cầu.
Khi Ân Triển bước vào đại sảnh, những người Ân gia đang dùng cơm giật mình hoảng sợ.
Ân phụ lập tức đứng dậy:
“Tiểu Triển tỉnh rồi à.”
Khi nói chuyện, bọn họ len lén liếc nhìn về phía sau của hắn, nhưng cái gì cũng không thấy, lại đồng loạt thu hồi ánh mắt. Ân Triển hoàn toàn nhìn rõ động tác của bọn họ:
“Muốn tìm ai?”
Mọi người cúi đầu và cơm, giả vờ như từ nãy giờ đều không phát hiện hắn.
Ừm, cơm này ăn ngon ghê.
Ân Triển hỏi: “Sao nói các ngươi đem một người về mà? Người đâu? Kính Bồ Đề đâu?”
Ân phụ nói: “Kính Bồ Đề ở Mặc các, người cũng đang ở đó.”
Ân Triển gật đầu, ra dấu cho bọn họ tiếp tục ăn, còn hắn thì rời đi.
Mọi người đứng ngồi không yên, ném đũa chạy theo.
Mặc Các được xây tại phía bên trái của đại trạch, là mật thất của Ân gia nhà bọn họ. Nhưng lại không âm u nặng nề như những mật thật khác, mà được xây rất trang nhã, thường dùng để tĩnh tâm tu luyện. Bởi vì bọn họ đem kính Bồ Đề mang đến đây nên Minh phủ và Ân gia đều tăng cường phòng thủ, bày thêm ba tầng kết giới xung quanh.
Thủ vệ Minh phủ phái đến là người của điện Lạc Hồn, vừa thấy Ân Triển đến đây thì khóc nức nở chạy qua:
“Điện chủ ngao ngao ngao!”
Ân Triển nói: “Để ta vào xem.”
Mọi người sảng khoái đồng ý cho hắn đi.
Ân Triển không khỏi hỏi: “Yên tâm thế à? Không sợ ta đập vỡ kính?”
Mọi người nói: “Minh chủ đã dặn, nói nếu ngài muốn thì cứ thoải mái vào.”
Ân Triển như có điều suy nghĩ gật đầu, nhấc chân bước đi. Người của Ân gia cùng lúc đuổi theo đến phía sau, cũng theo hắn bước vào Mặc Các.Ân Triển thấy kính Bồ Đề đặt ở giữa phòng, hắn nhìn lão cha nhà mình:
“Không phải máy xuyên qua hình trứng à?”
“Hở?”
Mọi người Ân gia cũng kinh ngạc:
“Biến trở về kính hồi nào vậy? Lúc trước vẫn là cái máy mà!”
Ân Triển không quan tâm cái này: “Cậu ấy ở đâu?”
Ân phụ thoáng cẩn thận nhìn hắn, dò hỏi: “Hai ngươi… ở chung thế nào?”
Ân Triển nói: “Tốt lắm, cậu ấy đâu?”
Mọi người Ân gia: “…”
Ân Triển nhìn chằm chằm bọn họ: “Nói.”
Ân phụ cố gắng tìm kiếm từ ngữ diễn đạt, do dự nói:
“Tiểu Triển, ngươi nên biết con dâu là người bình thường.Các ngươi đi một lần lại là hơn một trăm năm.Ngươi đã ích cốc, thỉnh thoảng chúng ta lại kháp quyết vệ sinh thân thể cho ngươi, ngươi muốn ngủ bao lâu cũng không sao.Nhưng con dâu dù sao phải cần ăn uống…”
Ông dừng lại, nhìn thấy khuôn mặt của con trai mình khá bình tĩnh, mới tiếp tục nói:
“Trước đó khi kính Bồ Đề kính phun thân thể của ngươi và con dâu ra.Ngươi thì linh hồn xuất khiếu, không có việc gi cả.Nhưng con dâu tuy rằng vẫn bộ dáng trẻ trung, nhưng đã không còn hơi thở, hơn nữa còn nhanh chóng lão hóa.Chúng ta dùng rất nhiều cách, ngay cả tiên đan cùng nhét cho cậu ấy nhưng không ngăn cản được.Bây giờ chỉ còn lại bộ xương.”
Ân Triển: “…”
Ân phụ đi đến trước quan tài đặt trong góc phòng, mở một góc tấm vải che trên đó lên:
“Đây chính là cậu ấy, chúng ta định chờ ngươi trở về hỏi có muốn hoả táng không, còn nữa “
Ông lấy một tờ giấy ra từ kệ sách:”Đây là đơn xa thải hơn một trăm năm trước chúng ta dùng thân phận người nhà của cậu ấy lấy về từ công ty chuyển phát nhanh, ngươi giữ đi.”
Ân Triển: “…”
Người Ân gia thấy hắn im lặng nhìn kính Bồ Đề, trong lòng chảy mồ hôi lạnh, sau đó thấy hắn đi về phía trước, lập tức ngăn cản hắn:
“Đây là thần khí, không thể hủy!”
“Đúng rồi tiểu Triển, ngươi trở về, con dâu chắc là cũng sẽ trở về.Hay là đến Vực Thành nhìn thử mấy tử hồn mới tới đi, có thể tức phụ của ngươi đang ở đó!”
“Ừa ừa, đi, chúng ta đi với ngươi!”
Ân Triển không trả lời, cứ lẳng lặng nhìn bọn họ rồi đột nhiên không hề báo trước tung một chưởng về phía Ân Nhị ca.Ân Nhị ca mắng một tiếng, vội vàng khống chế hắn. Ân phụ và những người khác cũng đồng thời lao lên giữ chặt hắn:
“Tiểu Triển ngươi bình tĩnh một chút, muốn làm gì!”
Ân Triển không giãy dụa, nghiêm túc cảm nhận một: “Không có việc gì, ta chỉ muốn thử xem đây có phải là trong ảo cảnh không.”
Người Ân gia: “…”
Ân Nhị ca căm tức: “Vậy tại sao ngươi phải đánh ta?!”
Ân Triển nói: “Đứng gần quá, tiện tay.”
Ân Nhị ca: “…”
Ân Triển thoát khỏi bọn họ, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của bọn họ đến trước kính Bồ Đề, sắp xếp lại suy nghĩ.
Minh giới kết nối với vô số thế giới khác, tốc độ thời gian của mỗi nơi đều khác nhau.Tuy rằng kính Bồ Đề sẽ cố gắng chọn các thế giới có thời gian không chênh lệch nhiều với Minh giới lắm, nhưng hắn và Đường Du xuyên qua rất nhiều lần.Ngoài hai thế giới đầu những nơi còn lại đều trải qua cả cuộc đợi, hơn nữa tuổi thọ của họ rất dài.Cho nên cộng tất cả lại, Minh giới đã trải qua trăm năm, điều này hắn cũng không ngạc nhiên.
Lúc trước kính Bồ Đề kết nối lên trên người Đường Du, linh hồn Đường Du rời khỏi, hắn cũng sẽ rời đi.Đó cũng là tại sao Tư Nam tìm đủ mọi cách muốn giết hắn, bởi vì chỉ cần kính Bồ Đề hơi lơ là không để ý, Tư Nam sẽ nhân cơ hội kéo linh hồn hắn vào một không gian khác.
Có điều khi ký ức của Đường Du dần dần khôi phục, linh hồn sẽ càng ngày càng mạnh, không thích hợp với thân thể của người bình thường. Chắc là kính Bồ Đề cảm thấy vừa bảo vệ thân thể của bọn họ, vừa đảm bảo cho Đường Du không già đi thì quá mệt mỏi, nên mới quăng bọn họ ra?
Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hiện nay Đường Du đang dung nhập đoạn ký ức cuối cùng.Kính Bồ Đề thấy mọi việc đã sắp hoàn thành nên đưa bọn họ ra? Nhưng Tư Nam sẽ buông tha bọn họ đơn giản thế à? Huống hồ tức phụ không có thân thể, bị quăng ra có thể đi đâu chứ?
Hắn cố nén cảm xúc lo lắng, vươn tay chạm vào mặt gương.Mọi người bỗng ánh sáng lóe lên, khi tỉnh táo lại, đã không thấy hắn đâu.
Mọi người: “=口=”
Trong phòng yên lặng như tờ, qua một lát sau mới có người hỏi: “Ủa vậy là sao?”
“Hay là chưa xong?”
“Ờm… Nhưng nếu như chưa xong, hôm nay kính Bồ Đề đưa hắn ra chi?”
“Hay tại thân thể hắn cách xa quá nên muốn cho thân thể hắn vô chung luôn?”
“Vậy lúc trước phun thân thể hắn ra chi?”
“… Ta cũng không biết, chỉ có thể nói chắc là vì tốt cho tiểu Triển.”
Mọi người im lặng.
Những người con cháu Ân gia khác thông thường vài năm là có thể đi ra, đến phiên Ân Triển thì đầu tiên là mối tình đầu xảy ra vấn đề, sau đó còn phải tốn nhiều thời gian như thế.Bây giờ khó khăn lắm mới đi ra được ai dè… lại vô tiếp.
Bọn họ nhìn nhau, Ân phụ nói: “Đi thôi, trở về ăn cơm.”
“Được.” Mọi người nói xong thì đi.Tuy rằng bọn họ đã ích cốc từ lâu, nhưng đại trù làm cơm quá là ngon, không ăn thì uổng lắm.
Sau khi linh hồn của Đường Du bị hút ra, mặt dây chuyền đeo trên ngực cậu bỗng nhiên sáng lên, bao bọc xung quanh cậu.
Cậu vô thức nhắm mắt, nghe thấy âm thanh của người lướt qua bên tai.Kế đó nhìn thấy rõ con đường quen thuộc, lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người bên cạnh mình.
“Nơi này thật náo nhiệt.”
Cậu ngẩng đầu, giao với ánh mắt ôn hòa của Tư Nam.
Tư Nam mặc trường bào màu xanh nhạt, trên tà áo ẩn hiện hoa văn hình áng mây, giống như con người của y, tạo cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu. Tuy rằng Đường Du không có cảm giác gì với những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, nhưng ký ức vẫn còn, lại thêm cậu đã vượt qua thời kỳ nóng nảy, cho nên cũng không bài xích y, cậu cười đáp lại.
Tư Nam nói: “Hai hôm trước ta đến tìm ngươi, đại ca ngươi nói ngươi đi du lịch, đã đi những đâu?”
“Đi rất nhiều nơi…”
Đường Du nhớ tới những phong cảnh cùng Ân Triển ngắm nhìn, ý cười nơi đáy mắt càng thêm sâu sắc.Cậu kiên nhẫn kể cho y nghe những gì mình đã nhìn và nghe thấy trên đường, thấy y vẫn luôn nhìn mình:
“Sao thế?”
“Tính cách của ngươi thay đổi rất nhiều.”
Tư Nam nhẹ giọng nói:
“Lần đầu ta đến tìm ngươi thì ngươi đang bị thương, nghe nói sau khi thức tỉnh tính tình rất xấu.Lúc đó ta có việc gấp phải về thiên giới, không có cách nào ở bên cạnh ngươi.Chỉ có thể trở dùng tốc độ nhanh nhất trở về, bây giờ thấy ngươi thế này ta yên tâm rồi.”
Đường Du thấy y lại muốn sờ đầu mình, bèn nhắc nhở: “Ta không còn là trẻ con.”
Tư Nam cười buông tay: “Ừm, Đường Đường  của chúng ta trưởng thành.”
Đường Du hỏi: “Ngươi tới nơi này làm người thủ kính là để tìm ta?”
Tư Nam gật đầu: “Ta vẫn luôn rất nhớ ngươi.”
Đường Du nói: “Ta rất tốt, ngươi là thượng tiên, đừng làm khó bản thân suốt ngày ở trong này, lâu lâu đến thăm ta là được.”
Tư Nam mỉm cười nói: “Không sao đâu, ta vốn cũng không thích ở thiên giới.”
Đường Du hơi tò mò: “Sao ngươi lại trở thành thượng tiên?”
Tư Nam nói qua loa: “Đã xảy ra một việc, sau đó tự nhiên thành thượng tiên.”
Đường Du còn định hỏi tiếp, lúc này lại thấy được Ân Triển trong nhóm người ở phía trước, vội nói:
“Tạm thời đừng gọi ta là Đường Đường, gọi tiểu Hoằng, cũng đừng nói ta là Bạch Trạch.”
Tư Nam không hiểu: “Hả?”
Đường Du nói: “Ta giải thích cho ngươi sau, đợi ta cùng tên nào đó tính xong sổ sách thì ngươi tha hồ gọi.”
Tư Nam theo tầm mắt của cậu nhìn về phía trước, ngay lập tức nhìn thấy Ân Triển đang đi về phía bọn họ. Ân Triển cũng đang đánh giá Tư Nam, sau đó nhìn sang tức phụ. Đường Du giới thiệu bọn họ cho nhau, đồng thời kéo phụ thân ra làm cớ, nói với Ân Triển cậu và Tư Nam là người quen cũ.
Quân chủ Du Li chi cảnh xưa nay quan hệ với thiên giới rất tốt, Ân Triển cũng không nghi ngờ, hắn nhìn Tư Nam:
“Có phải chúng ta từng gặp nhau?”
“Núi Côn Lôn.” Tư Nam ôn hòa nói:”Địa Ma thú.”
Ân Triển bỗng nhiên nhớ đến hình ảnh thiếu niên bị thương nào đó, gật gật đầu:
“Nhớ rồi, thì ra là ngươi.” Hắn lại hỏi:
“Lần trước sau khi trải qua lôi kiếp Bạch Trạch không rõ sống chết thế nào, không biết tung tích, ngươi có biết những người trên núi Côn Lôn đã đi đâu không.”
“Không rõ lắm.”
Tư Nam vừa nói xong thấy Ân Triển đi đến bên cạnh Đường Đường nắm lấy tay cậu. ánh mắt y khẽ biến, nhưng biểu hiện không thay đổi.Y vừa đi vừa trò chuyện cùng bọn họ, nhân cơ hội âm thầm quan sát bọn họ.
Ân Triển nghe nói Tư Nam là người thủ kính thì nhướng mày, hỏi có thể cho hắn lẻn vào chiếu thử một lần không. Tư Nam cũng nghe nói qua truyền thống của Ân gia, y lắc đầu, nói với hắn kính Bồ Đề kính còn phải trấn thủ một thời gian nữa.Ân Triển đành bỏ qua, dẫn họ đi ăn cơm.
Tư Nam kinh ngạc: “Đi ăn cơm?”
Ân Triển biết người thiên giới không có thói quen ăn cơm: “Tuy rằng có thể ích cốc, nhưng có vài món ngon vẫn là nên nếm thử, đi thôi.”
Tư Nam thấy Đường Đường nhìn mình, thì đồng ý đi theo họ.
Bữa cơm trôi qua hòa thuận.
Ân Triển cũng hơi tò mò Tư Nam thân là thượng tiên tại sao lại đến Minh giới, nghe y nói không thích sống ở thiên giới cũng không hỏi thêm chuyện riêng tư của người ta nữa.Hắn chuyển sang hỏi thăm y và tức phụ vì sao quen biết. Về điều này Tư Nam và Đường Đường chưa kịp thông đồng, vì thế y không lên tiếng, Đường Du tự nhiên giành trả lời, qua loa bịa vài câu ứng phó hắn.
Sau khi ăn xong, Ân Triển phải về điện Lạc Hồn, xem thử những ngày bọn họ đi có chuyện gì cần xử lý không.Còn Tư Nam phải về pháp trận ở trung tâm để thủ kính Bồ Đề, nghe Đường Đường nói muốn theo Ân Triển trở về trước rồi đến tìm y sau, gật đầu đồng ý.
Y nhìn hai người khắn khít vơí nhau đi xa, trở về  pháp trận trung tâm.
Mười kiện thần khí của Minh giới lúc này đều đang tập trung tại đây, chia ra trấn thủ ở các vị trí mắt trận tương ứng, hơn nữa cách nhau rất xa.Hiện nay chỉ có mình y là người trấn thủ thần khí. Đương nhiên, chức vụ này là lâm thời mới thêm vào, y muốn ở bao lâu cũng được.
Bốn phía rất yên tĩnh, y ngồi trên bậc đá, im lặng một lúc mới nhắm mắt lại phân ra một tia thần thức tiến nhập kính Bồ Đề. Cùng lúc đó, một thanh âm uy nghiêm vang lên:
“Ngươi là người của bộ tộc kia.”
“Cho nên nhiều thần khí như thế, ta trở thành người bảo hộ ngươi. “
Tư Nam trả lời:”Kính Bồ Đề, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
“Được.”
“Ta nghe nói ngươi có quan hệ sâu xa với tổ tiên của Ân gia, cũng biết ngươi sẽ vì Ân gia người chiếu ra người mệnh định.Nhưng trước kia từng xảy ra một trận hạo kiếp, mệnh số đã tán loạn, có rất nhiều chuyện nên xảy ra không xảy ra,người đáng chết không chết, người nên sống lại bất hạnh chết đi “
Tư Nam nhẹ giọng nói:”Sau tràng hạo kiếp, nếu như người vốn đã được định sẵn là nhân duyên của Ân gia đã chết.Khi số mệnh đã bắt đầu lần nữa, có phải sẽ có người mới xuất hiện thay thế người đã chết”
Kính Bồ Đề: “Thiên đạo khó giải.”
Tư Nam cũng cũng hiểu giả thiết này thật khó nói rõ ràng, y hỏi: “Vậy trước hạo kiếp ngươi có biết ai là người được mệnh định cho Ân Triển?”
Kính Bồ Đề: “Không biết.”
Tư Nam nghe thế biết được hạo kiếp đã qua, ngay cả kính Bồ Đề cũng chỉ vận hành dựa theo mệnh số mới, lại hỏi: “Còn bây giờ”
Kính Bồ Đề: “Nhạc Chính Hoằng.”
Tư Nam hỏi: “Vậy còn ta bây giờ?”
Kính Bồ Đề kính im lặng thật lâu, lại trả lời cho y rằng không biết.Thật ra ý này cũng có thể là không có, cũng có thể là không nằm trong phạm vi năng lực của nó.
Tư Nam nói: “Đối với tư mệnh mà nói, vô luận mệnh số có thay đổi bao nhiêu lần, những gì nhìn thấy lúc trước vẫn nhớ rõ như cũ.Mẫu thân của ta từng nói, Đường Đường là người cùng ta có ràng buộc sâu sắc nhất.”
Kính Bồ Đề nói: “Duyên phận của cậu ấy và Ân Triển đã bắt đầu từ rất sớm.”
Tư Nam nói: “Vậy ngươi có thể chắc chắn trước đó cậu ấy đã là nhân duyên thiên định của Ân Triển?”
“Không thể.” Kính Bồ Đề:
“Thiên đạo khó giải, nếu như đã là định sẵn, chớ có cưỡng cầu.”
“… Chớ có cưỡng cầu.” Tư Nam nhẹ giọng thì thào, mở mắt ra, thu hồi tia thần thức kia.
Chap sau:
“Ngô lấy máu tư mệnh thiên giới, tham người mệnh định của cậu ấy trước hạo kiếp.”
“Đừng nên chấp nhất.”
“Ngươi không hiểu, ta cố gắng liều mạng sống sót từ thiên giới đến tìm cậu ấy, lại thấy cậu ấy đã thuộc về người khác.Đây là tư vị gì chứ, cho dù như thế nào, ta cũng muốn làm rõ ràng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.