Hệ Thống Đang Báo Hỏng

Chương 9: Thánh Mary Sue 4




Đường Du yên lặng nhìn theo.
Chỉ thấy Ân Triển vừa mới đến gần, nhóm nam sinh đã trừng mắt giận dữ nhìn hắn, bởi vì góc độ nhìn không đúng, Đường Du thấy không rõ biểu cảm của Ân Triển, chỉ có thể trông thấy các nam sinh bỗng hiện ra vẻ mặt không thể tin được, giống như kiểu “Mày đang lừa ai đó”, nhưng ngay sau đó tập thể xoay người, ánh mắt long lanh nhìn phía cậu.
Đường Du: “…”
Ân Triển ngoắc ngoắc cậu, tươi cười hiền lành: “Đường Đường, lại đây ~ “
Đường Du đột nhiên nổi lên hoài nghi nhìn hắn, thấy hắn cười càng vô hại, lưỡng lự tiến lên phía trước, kết quả bị kéo lại xoa xoa đầu thì càng thấy khó hiểu: “… Chuyện gì?”
Ân Triển hỏi: “Ngươi xem ta như anh có phải không?”
Đường Du chớp chớp mắt, thấy ánh mắt dịu dàng của hắn đang nhìn mình thì ngoan ngoãn “Ừ” một tiếng.
Ân Triển lại hỏi: “Vậy nếu sau này ngươi kết hôn, ta làm rể phụ cho ngươi nha.”
Đường Du nói: “Được.”
Ân Triển vừa lòng mà nói: “Được rồi, không có chuyện của ngươi, trở về đi.”
Đường Du mặt đầy dấu hỏi mà lại đây, lại mang đầy mặt chấm hỏi mà trở về, vừa đi được hơn mười bước thì nhịn không được liếc mắt nhìn về bên kia, các nam sinh sớm đã tươi cười vây quanh Ân Triển, giống như là anh em thân thiết hữu nghị lắm, tràn ngập nhiệt tình, cậu không khỏi trầm mặc, mãi đến khi học xong giáo viên tuyên bố giải tán nghỉ ngơi, cậu mới tìm được cơ hội sáp tới chỗ Ân Triển.
Cậu thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu đã nói gì thế?”
Ân Triển nói: “Ngươi có biết bốn gia tộc lớn nhất của nước Hoa không?”
Đường Du sợ hắn giống như anh hai giảng lịch sử, nhìn hắn vài lần, cẩn thận nói: “Biết, là Túc, Mặc, Long cùng Đường.”
Ân Triển gật đầu: “Vậy ngươi có biết quan hệ của hai nhà Túc Đường mấy năm gần đây luôn tốt không?”
Đường Du tìm tòi trong ký ức: “Có nghe nói qua.”
Trên thực tế cũng chỉ là nghe nói, bởi vì thế hệ Túc gia cùng tuổi với cậu trên cơ bản đều là con gái, duy nhất một đứa con trai thì luôn ở nước ngoài, chưa từng gặp mặt, sau khi nguyên chủ cùng đám con gái đó gặp qua mấy lần không vui liền tự động cùng người Túc gia giữ khoảng cách, ngược lại nghe nói mấy người anh của cậu và Túc gia quan hệ rất tốt, anh cậu từng muốn mang cậu đến Túc gia chơi, nhưng nguyên chủ có rất nhiều bạn bè trong trường quý tộc, dĩ nhiên là không đồng ý.
Cậu nhanh chóng hiểu ra một việc: “Cậu là người Túc gia?”
“Ờm, gần đây mới vừa về nước, việc này không quan trọng, quan trọng là bọn họ đều biết quan hệ giữa hai nhà chúng ta rất tốt.” Ân Triển sung sướng nói: “Cho nên ta nói cho bọn họ biết ngươi sống ở trong nước một mình vì thế người nhà của ngươi lo lắng, bảo ta làm anh trai phải chăm sóc ngươi, ngươi ở đây muốn chọn người yêu đương nhiên phải thông qua ta, mà ta nếu đã là ca ngươi, cũng chẳng khác nào là đại ca của bọn họ, ngươi không biết vừa rồi bọn họ gọi ca vui vẻ biết mấy đâu, còn nói có chuyện gì xin cứ việc sai bảo, biết điều ghê.”
Đường Du: “…”
Ân Triển hỏi: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
“… Không có gì.” Đường Du đáp, cậu càng ngày càng cảm thấy tính cách của bạn cùng bàn quá giống cục bông nào đó rồi.
Ân Triển cũng không miệt mài theo đuổi, đổi giọng nghiêm túc nói: “Nhưng ta nói thật, nếu ngươi tìm được người mình thích, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta giúp ngươi nhìn xem có được không, đỡ phải về sau ngươi bị khi dễ.”
Đường Du biết hắn muốn tốt cho mình, nói rằng: “Dạ biết.”
Ân Triển chỉ những nam sinh đang chơi bóng rổ: “Trong đám đó chỉ có hai người không tệ, một người Mặc gia, một người Long gia, những đứa còn lại đều quá ngốc, không cần để ý.”
Đường Du có ký ức, biết người này nói đến thiếu niên Mặc gia là người lúc trước giúp cậu xử lý ảnh chụp, hắn có đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp, còn thiếu niên Long gia là người từng mượn tập ghi chép của cậu. Cậu chưa nói gì, chỉ nghe Ân Triển tiếp tục phân tích: “Tính cách Mặc gia dịu dàng thông minh, tương lai nhất định có thành tựu, nếu gã vẫn luôn thích ngươi, đó là lựa chọn không tồi, Long gia thì hơi ngốc, không biết sau này lớn lên có…”
“Nhưng mà ca.” Đường Du duỗi móng vuốt yếu ớt ngắt lời hắn: “Em chưa nói muốn tìm bạn trai mà.”
Ân Triển ngẩn ra, vui vẻ: “Ngươi muốn tìm bạn gái?”
Đường Du nhớ đến từng bị nữ sinh chà đạp đủ kiểu, trong lòng đến giờ vẫn còn sợ hãi, vội vã lắc đầu.
Ân Triển tiếp tục cười: “Nam ngươi không chịu, nữ ngươi cũng không muốn, vậy ngươi muốn tìm nhân yêu hả?”
Đường Du nói: “… Em cũng không có hứng thú với nhân yêu.”
Ân Triển vừa định nói lẽ nào muốn sống độc thân cả đời, chợt nghe thấy giáo viên thể dục gọi bọn họ tập hợp, liền cùng Đường Du đi đến, thầm nghĩ cậu nhóc này vẫn chưa thông suốt, hiện giờ có hỏi cũng chẳng được gì, huống chi kính Bồ Đề xảy ra sự cố, chuyện sau này ai mà biết được.
Cuộc sống bình lặng trôi qua.
Kể từ đó Đường Du chuyên tâm làm học sinh trung học, lên lớp nghiêm túc nghe giảng, tan học ngoan ngoãn làm bài tập, viết xong đưa cho bạn cùng bàn, sau đó nhìn bạn cùng bàn gọi Long gia nhị hóa Long Yến Tây đến, sai người ta chép bài tập dùm hắn, rốt cục có một ngày nhịn không được hỏi: “Ca làm vầy có ổn không?”
“Có cái gì không ổn chứ.” Ân Triển đang lật sách, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Ta đây là muốn tốt cho gã, viết nhiều một lần càng nhớ lâu hơn.”
Long Yến Tây chưa đi xa, nghe vậy nhanh chóng quay trở lại: “Đúng vậy Đường Đường, ta cảm thấy thành tích gần đây tốt hơn, đều nhờ đại ca đó.”
Ân Triển nói: “Không cần khách sáo với ca, đi đi, về sau ca mời ngươi ăn cơm.”
“Được rồi!”
“…” Đường Du nhìn theo gã chạy xa, vẻ mặt khó nói thành lời, một lát sau mới dời mắt lên người Ân Triển: “Ca luôn không làm bài tập, không sợ thi không đạt yêu cầu sao?”
“Không đâu, ca ngươi là thiên tài.” Ân Triển thực bình tĩnh.
Kỳ thật trong trí nhớ của nguyên chủ, những tri thức này đã được học qua, nhưng người Túc gia lấy lí do cách giáo dục trong và ngoài nước khác nhau, khuyên hắn chuyển đến nơi này học lại một năm, còn cố ý để hắn học chung lớp với ba đứa nhóc của ba nhà, mục đích thực sự là gì không cần nói cũng biết.
Đường Du nghe vậy cũng không khuyên hắn nữa, tiếp tục hò dô ta cố gắng học bài. Tại nguyên thế giới, cậu chỉ học đến trung học rồi bỏ, hiện giờ lại được đi học, hơn nữa có khả năng học đại học nên cậu vô cùng quý trọng.
Ân Triển sớm đã biết cậu nhóc này làm gì cũng đều dễ dàng thỏa mãn, không cảm thấy ngoài ý muốn, tựa như đời trước, duy trì khoảng cách vừa vặn bảo vệ cậu, ngẫu nhiên đối phó đám nam sinh kia, coi như là tăng thêm lạc thú cho cuộc sống.
Hai tháng thấm thoát qua nhanh.
Không biết xuất phát từ mục đích gì, những cậu nam sinh trong trường đều nhuộm tóc đen, sau đó xu hướng càng ngày càng tăng, dần dần tạo thành một phong cách mới mẻ, có chiều hướng lan rộng khắp thành phố. Nữ sinh và một số nam sinh khác khịt mũi coi thường, thầm nghĩ đều tại tên tiểu yêu tinh nào đó, kiên quyết không nhuộm, mà nữ sinh cùng lớp với Đường Du thì lại đang thương lượng một việc khác.
“Không được tớ chịu hết nổi rồi, tớ cảm thấy gần đây cậu ấy càng lúc càng moe.”
“Tớ cũng vậy.” Một người nói: “Trước kia cậu ấy cả ngày không thèm để mắt đến người khác, lúc nào cũng quyến rũ người khác, mỗi ngày mang cái bộ dạng thiếu đòn, bây giờ rất ngoan, lúc làm vệ sinh sai cậu ấy đi đổ rác cậu ấy cũng ngoan ngoãn đi, nếu như là bình thường cậu ấy chịu đi mới là lạ.”
“Còn có mấy ngày trước khi xuống lầu, dây giầy của Mỹ Mỹ bị tuột phải ngồi xuống cột lại, đúng lúc cậu ấy đứng ở đằng sau, nếu là trước kia đã không kiên nhẫn bắt chúng ta nhường đường rồi, hôm đó thế nhưng yên lặng chờ chúng ta, còn lui về phía sau hai bước, làm như rất sợ chúng ta, quả thực moe đến hết chịu nổi.”
Các nữ sinh càng nói càng cảm thấy người nào đó thuận mắt, thừa dịp trường học mở lễ hội văn hóa, liền tìm cơ hội chặn người trong phòng uống nước.
Đường Du nhìn mấy người trước mặt, cầm cái ly di người về bên trái. Các nữ sinh cũng di chuyển theo, tiếp tục nhìn cậu. Đường Du trầm mặc một lúc, chậm rãi di chuyển về bên phải, thấy các nàng lần thứ hai chặn đường đi của mình, xụ mặt hỏi: “Có việc gì thế?”
Các nữ sinh khụ một tiếng: “Đường… Tên cậu dài quá, tụi tớ cũng gọi cậu là Đường Đường nha?”
Mặt Đường Du không đổi sắc gật gật đầu, trong lòng lo lắng bất an.
“Đường Đường.” Nữ sinh nói: “Trường học muốn mở lễ hội văn hóa, ban chúng ta chuẩn bị diễn kịch, còn thiếu một diễn viên, cậu có thể giúp tụi tớ không?”
Đường Du chần chờ: “Nhưng tớ không biết diễn.”
Các nữ sinh liền giải thích nói là nhân vật nhỏ thôi, chỉ có đôi lời kịch, nhưng muốn lớn lên xinh đẹp, cho nên các nàng mới tìm cậu. Đường Du không chịu nổi bọn họ dây dưa, cuối cùng gật đầu đồng ý, bị nhét cho một đống đồ ăn vặt, ôm về chỗ ngồi.
Ân Triển liếc nhìn cậu: “Ai cho đó?”
Đường Du nói: “Các bạn lớp phó.”
“Họ không phải không thích ngươi ư?” Ân Triển có thể nhìn ra gần đây các nữ sinh đã thay đổi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi một câu, cầm túi đồ ăn vặt mở ra: “Lần này bỏ qua, lần sau cẩn thận, đừng có ai đưa đồ ăn cũng lấy, chưa nghe qua câu chuyện cô bé quàng khăn đỏ hả? Cô ta vì ăn táo của sói xám nên chết luôn.”
Đường Du lên tiếng trả lời, nhận lấy lát khoai tây hắn đưa cắn một miếng, vài giây sau bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, nhìn hắn: “Không phải là cô bé quàng khăn đỏ, ăn quả táo độc là công chúa Bạch Tuyết.”
“Không cần biết là ai, đều giống nhau thôi.” Trước kia Ân Triển nhàn rỗi nhàm chán tuy rằng đi lang thang qua rất nhiều không gian, cũng biết rất nhiều kiến thức, nhưng đều không liên quan đến truyện cổ tích, lười biếng mà dạy bảo: “Ý của ta là đừng dễ tin người không quen biết, ngươi xem người đẹp ngủ trong rừng cũng bởi vì nghe lời dụ dỗ của mụ phù thủy uống lọ thuốc kia, kết quả ngủ luôn không tỉnh.”
“Không phải không phải, uống thuốc chính là mỹ nhân ngư…” Đường Du vốn định giải thích một chút, lúc này thiếu niên Mặc gia cùng Long gia bu lại, người trước nói nhìn thấy cậu và các nữ sinh nói chuyện, dò hỏi xem nhóm con gái đó muốn gì. Vì thế cậu bèn khai báo, nói cho họ biết sau khi tan học phải tập kịch.
Bọn họ lo lắng nên quyết định đi theo cậu. Đường Du không có ý kiến, đến buổi tối đi cùng các nữ sinh đến phòng tập, sau đó một bộ quần áo bị nhét vào trong ngực, im lặng ngây người nhìn, bị ép đẩy vào phòng thay đồ, hết nửa ngày mới thập thò lết ra.
Bọn Ân Triển đang tám nhảm, thấy cậu ra thì nhìn sang rồi đồng loạt ngẩn ngơ.
Trên đầu Đường Du đeo đôi tai mèo, hai tay đeo đôi găng hình vuốt mèo trắng muốt, phía sau còn kéo theo cái đuôi trắng bằng vải nhung, vẻ mặt lo âu. Trong phòng lặng im, Long Yến Tây quay ngoắt đầu, bịt kín cái mũi. Thiếu niên Mặc gia vẫn trong trạng thái ngẩn người, còn Ân Triển thì cười huýt sáo.
Âm thanh nháy mắt phá tan bầu không khí cứng nhắc, các nữ sinh lấy lại tinh thần, mắt tỏa sáng lấp lánh.
“…” Đường Du chỉ cảm thấy tình cảnh này hình như đã từng gặp qua đâu đó: “Mấy người… làm gì á? Đừng đừng đừng… đừng tới đây…”
“Đừng sợ, chỉ chụp hình thôi mà, ấy chà cậu đừng né mà!”
“Đường Đường, cho chị sờ mấy cái được không?”
“Đè cậu ấy lại cho bà, nhanh lên!”
Đường Du sợ phát khiếp, hoảng hốt không kịp nhìn đường, quay đầu bỏ chạy ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.