Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 17: – Hơn nửa đêm rồi còn không ngủ, làm gì đấy? – Hẹn hò chứ còn gì, đồ ngốc.




Thấy Lâm Nhiên không nói năng gì, Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc giải thích: “Anh có một cái răng nanh, nhọn lắm.”
“Lúc đó đang đau dạ dày, không cảm giác được đầu lưỡi bị cắn.
Lúc về lại ăn đủ thứ đồ cay, thế là bị nhiễm trùng, loét ra.” Hứa Kỳ Sâm mím môi, “Đau hai ngày nay rồi…”
Lâm Nhiên thở dài, đứng dậy bỏ đi.
Hả? Cứ thế là đi thôi à?
Hứa Kỳ Sâm hậm hực trong lòng: “0901, anh ấy là đồ vô lương tâm.”
Giọng điệu của 0901 lại có chút buồn bã: “Ngài đã không còn là ngài Hứa của tôi nữa rồi, giờ ngài còn biết làm nũng nữa cơ đấy.”
Hứa Kỳ Sâm: “Không phải tôi, còn lâu tôi mới thế, đừng có nói vớ vẩn.”
Lại chỉ còn mỗi mình, Hứa Kỳ Sâm nhặt mấy gói kẹo Lâm Nhiên đặt dưới đất lên, cất quà và thư của fan vào trong túi, sau đó ngồi trên ghế, lấy bút và kịch bản ra im lặng ghi chú thích.
Sắp kết thúc đợt diễn ở Nice, hai ngày nữa sẽ về nước quay phần gặp lạ nhau, hai phân đoạn này có sự khác biệt cực kì lớn dù là về cảm xúc hay phong cách, Hứa Kỳ Sâm cứ rảnh ra là bận rộn tiêu hóa nội dung cốt truyện, có thể nắm bắt được tâm lý của nhân vật.
Nghiên cứu kĩ lưỡng xong một trang, Hứa Kỳ Sâm hơi nhức mỏi cổ, cậu ngẩng đầu lên định nghỉ ngơi một lúc, lại trùng hợp nhìn thấy Lâm Nhiên ở đằng trước đi tới.
Ồ? Sao lại về rồi?
Hứa Kỳ Sâm đỡ cổ nhìn chằm chằm Lâm Nhiên, chớp chớp mắt, thấy đối phương tới gần ngồi xổm xuống.
Anh giữ chặt cằm cậu, không chút dài dòng: “Há miệng.”
Có chống cự lại cũng vẫn bị anh bắt nạt, Hứa Kỳ Sâm ngoan ngoãn mở miệng ra.
“Rúc đầu lưỡi lại làm gì, lè ra.”
Ngoan ngoãn lè lưỡi.
Lâm Nhiên cầm một bình xịt không biết từ đầu ra, lắc lắc, sau đó nhắm đúng vết thương bị loét kia, xịt một hơi.
Hứa Kỳ Sâm chỉ thấy vừa đắng vừa đau, đột ngột rụt lưỡi lại.
“Đắng quá đi.”
Lâm Nhiên đặt bình xịt vào trong tay Hứa Kỳ Sâm, “Đã là thuốc đương nhiên phải đắng, ngày nào cũng phải xịt, có vậy mới mau khỏi được.”
“Ò.
“Hứa Kỳ Sâm cất bình xịt vào một chiếc túi nhỏ ở ghế bên cạnh, “Anh tìm đâu ra cái này thế?
“Trên xe của tôi có hộp y tế.
Hứa Kỳ Sâm hơi nghi hoặc: “Tại sao trong hộp y tế lại có thuốc xịt loét miệng?”
Vẻ mặt của Lâm Nhiên tỏ ra rằng anh không muốn nói, nhưng hai mắt Hứa Kỳ Sâm cứ nhìn anh chằm chằm không chớp, đành phải thở dài, “Bởi vì răng của tôi rất nhọn, bình thường hay tự cắn trúng mình, cho nên phải dự sẵn thuốc xịt miệng bên mình quanh năm.”
“Ồ.”
Cậu buồn cười, nhưng nếu cười đụng phải lưỡi sẽ rất đau, đành phải mím môi cười.
“Vậy sau này anh phải cẩn thận đó nha.”
Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Hứa Kỳ Sâm, trái tim Lâm Nhiên khẽ ngứa ngáy.
“Ừm.”
Anh cong khóe môi, đưa tay nhéo má cậu, sau đó nói từng câu từng chữ.
“Lần sau diễn cảnh hôn, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Lại xuất hiện rồi.
Cái cảm giác kì lạ từ tận trái tim.
Hứa Kỳ Sâm vờ như mình rất bận rộn, “À, phó đạo diễn vừa gọi em tới, suýt chút nữa thì quên mất, em đi trước đây ạ.” Sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế nhỏ, ôm túi quà của mình chạy trốn.
Sau cảnh diễn buổi trưa, cuối cùng cũng tới giờ ăn cơm.
Bởi vì bị loét, cả ngày nay Hứa Kỳ Sâm không ăn nổi cái gì, sớm đã đói meo cả bụng.
Đoàn phim của bọn họ rất có tâm, ban đầu đặt mấy món ăn địa phương ở Nice, nhưng vì phần lớn diễn viên và nhân viên công tác đều không quen ăn, vậy nên sau đó chuyển sang tìm đầu bếp làm đồ ăn Trung Quốc vào đoàn.
Bữa ăn hôm nay có món gà xào xả ớt và tôm kho cậu thích ăn.
Vốn định ngồi ăn cơm trong xe, nhưng Hứa Kỳ Sâm thấy trong xe thì quá buồn, bèn ra ngoài ăn.
Cậu dựa lưng vào một gốc cây, núp dưới bóng cây, vừa định tách đũa ra ăn, bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một người.
“Cho ngồi cùng với nhé, nắng quá.”
Quay phim cũng một thời gian dài rồi, Hứa Kỳ Sâm vẫn thường ăn cơm một mình, cậu ngơ ngác nhìn Lâm Nhiên, song cũng không hỏi nhiều, cúi đầu tách đũa của mình ra.
Nào ngờ con người này căn bản không chỉ muốn ăn cơm cùng cậu đơn giản như vậy.
Lâm Nhiên lấy hết hộp đựng tôm kho và gà xào xả ớt trước mặt Hứa Kỳ Sâm sang chỗ của mình, sau đó đặt hộp thức ăn chay cùng hoa quả của anh tới trước mặt cậu.
“Cho này.” Anh nhìn Hứa Kỳ Sâm, “Ăn nhanh đi.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn chằm chằm kẻ gây họa trước mắt, rất muốn mắng người.
Anh ăn tận hai món thịt, còn mình thì toàn rau xanh và hoa quả.
“Ăn hết mấy thứ này cho tôi.”
Hứa Kỳ Sâm nhét bông cải xanh vào miệng như trút giận, không cẩn thận đụng trúng vết thương, theo bản năng hít hà.
“Đến thế rồi mà còn muốn ăn cay.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, nhai từng miếng rau xanh chẳng có mùi vị gì.
Cậu trộm liếc mắt sang Lâm Nhiên, trước mặt anh bày hai phần gà xào xả ớt, thế mà không hề đụng đũa một lần, chỉ ăn cơm trắng với vài con tôm.
“Cái thịt gà kia anh không ăn thì trả lại cho em đi.”
Nghe giọng điệu hết sức đáng thương của Hứa Kỳ Sâm, Lâm Nhiên phản bác, “Ai nói tôi không ăn?” Sau đó gắp một miếng thịt gà bỏ vào trong miệng.
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi, chợt nghe thấy người bên cạnh khàn khàn hít khí vào rất khẽ.
Cậu quay đầu nhìn Lâm Nhiên, trên trán của anh đã chảy một tầng mồ hôi mỏng, sáng lên lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Hứa Kỳ Sâm bỗng nhớ tới thiết lập của Lâm Nhiên.
Anh không ăn được cay.
Cậu không nhịn được lén lút bật cười, đưa cho anh lon soda đằng sau mình.
Lâm Nhiên nhận nước tu một ngụm lớn, sau đó trừng mắt nhìn Hứa Kỳ sâm: “Đừng có nhìn, dù tôi không ăn hết em cũng không phải nhớ thương, mấy ngày này em chỉ được ăn thanh đạm thôi.”
“Dạ.”
“Không được ăn đồ ăn vặt và đồ ngọt, phải uống thật nhiều nước vào.”
”Dạ.”
Hai người ngồi dưới tàng cây, yên lặng ăn cơm.
Ăn xong, Lâm Nhiên chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đứng lên đã bị Hứa Kỳ Sâm túm lấy góc áo.
Anh quay đầu, thấy Hứa Kỳ Sâm lấy bình xịt từ trong túi ra, “Em tự cầm gương soi không xịt tới đúng chỗ, anh xịt giúp em chút đi.”
Lâm Nhiên hơi sửng sốt, ngay cả người chậm tiêu như Hứa Kỳ Sâm cũng cảm nhận được rõ ràng vẻ hoảng loạn sượt qua anh trong nhát mắt.
Cậu nói sai cái gì sao? Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
Lâm Nhiên ngồi lại, lắc lắc bình xịt, còn chưa nói gì Hứa Kỳ Sâm đã ngoan ngoãn há miệng, đầu lưỡi lè ra khẽ run lên.
Tay cầm bình xịt của Lâm Nhiên khựng lại.
Hình ảnh này có hơi…
Xua đi suy nghĩ kì lạ trong đầu mình, Lâm Nhiên ấn bình xịt, vị đắng chát tràn ngập trong khoang miệng Hứa Kỳ Sâm.
“Cảm ơn ạ.”
Bình xịt bị ném trở về, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất kì lạ, không hiểu sao cứ có cảm giác Lâm Nhiên mấy ngày nay khang khác Lâm Nhiên hồi mới quen ở đâu đó.
Có một loại cảm giác quen thuộc.
Lúc vừa đến Nice, Hứa Kỳ Sâm còn chưa quen lắm, nơi này ánh nắng rực rỡ đến chói lòa, khí hậu oi bức, mùi gió biển không ở đâu là không thấy.
Nhưng không biết là do trong thời gian quay phim quá căng thẳng hay vì ảo giác trong tâm lý, những ngày ở Nice trôi qua quá nhanh.
Ngày mai đã về nước quay phim rồi.
Điều này cũng có nghĩa là, phần ngọt ngào nhất trong cả bộ phim đã khép lại.
Nghĩ đến phần quay sau, Hứa Kỳ Sâm hơi buồn, đại loại là vì cậu không phải diễn viên chuyên nghiệp, khó mà tróc rời cảm xúc của mình khỏi vai diễn.
Lúc trở về kí túc xá sau khi hoàn thành cảnh quay đêm đã là mười giờ tối, hôm sau còn phải lên máy bay về nước, Hứa Kỳ Sâm tắm xong thì đi ngủ luôn.
Trong cơn mơ màng, cậu có một giấc mơ.
Tất cả mọi thứ trong ấy đều rất mơ hồ, bên tai loáng thoáng tiếng đọc sách của giờ tự học buổi sáng, xen lẫn cùng tiếng cười đùa, trò chuyện ầm ĩ của đám học sinh nam nữ.
Thanh âm đằng sau cực kì rõ ràng, là điều trong trẻo nhất trong mơ hồ hỗn độn.
Cảm giác sau lưng mình bị chọc khẽ.
Muốn quay đầu lại.
Muốn nhìn xem khuôn mặt ngồi đằng sau mình là ai.
Tiếng chuông bỗng nhiên reo vang.
Hứa Kỳ Sâm đột ngột mở choàng mắt, bóng tối bao trùm xung quanh, chỉ có điện thoại di động bên cạnh lập lòe ánh sáng, tiếng chuông vang lên không ngừng.
Cậu mơ mơ màng màng cầm lấy điện thoại, nheo mắt lại nhìn.
Là điện thoại của Lâm Nhiên.
“Alo…”
Nghe giọng nói mềm mại mà không tròn vành vì ý thức hẵng còn mơ ngủ của người kia, Lâm Nhiên bật cười.
Hứa Kỳ Sâm bị đánh thức đương nhiên không hiểu ý nghĩa của nụ cười này, nhưng cậu rất lành tính, không hề tức giận, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, ba giờ rạng sáng, sau đó lại áp vào tai, hỏi: “Có chuyện gì thế ạ… Hay là anh gọi nhầm người…”
“Tôi đang ở cạnh bể bơi dưới tầng khách sạn.”
Hứa Kỳ Sâm ồ một tiếng, “Xong sao ạ?”
“Tới gặp tôi.”
Hứa Kỳ Sâm khó hiểu: “Tại sao ạ…” Máy điều hòa mở rất lạnh, cậu hơi rúc vào trong chăn, nói thêm, “Nhưng buồn ngủ lắm, em muốn ngủ mà.”
Lâm Nhiên: “Xuống đây đi.”
Câu này mang nhiều ý cầu xin hơn câu trước.
Hứa Kỳ Sâm trầm mặc chốc lát, đoạn dịch điện thoại ra xa hơn một chút, thở dài, sau đó vất vả bò dậy từ trên giường.
“Vậy anh… chờ em một chút nhé.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.