Hệ Thống Điên Cuồng Tìm Cách Sinh Tồn Trong Truyện BE

Chương 28: Ngài hứa cảm giác này của ngài tục ngữ trung gọi là bệnh tương tư




Mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng để tránh xảy ra chuyện không hay, Lâm Nhiên vẫn phải đưa Hứa Kỳ Sâm về, mặc lại quần áo ngày hôm qua, lái xe từ bên hông đi vào khu dân cư sang trọng hôm qua.
Xác nhận xung quanh không có bóng người mới tiến vào cửa sau KTV, vào dạo quanh một vòng, chào hỏi ông chủ đôi câu, sau đó lại đi ra ngoài từ cửa trước, lên chiếc xe ngày hôm qua chở Hứa Kỳ Sâm về kí túc xá.
“Ài, muốn được hôn tạm biệt rồi mới về quá.” Lâm Nhiên nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, khẽ giọng lải nhải liên hồi.
Trước khi xác định quan hệ yêu đương, ngày ngày chỉ mong nhìn nhau được một lần đã là tốt lắm rồi.
Nhưng sau khi thực sự ở bên nhau lại trở nên tham lam vô cùng, chỉ ước sao có thể dính lấy nhau trọn hai mươi tư giờ.
“Anh lái xe cẩn thận.” Hứa Kỳ Sâm vờ như không nghe thấy câu nói kia của Lâm Nhiên, liếc nhìn xung quanh, “Em đi đây.”
Lâm Nhiên thở dài, vẫy tay với cậu, rồi chui lại vào trong xe.
Nhìn theo Hứa Kỳ Sâm lên tầng rồi, Lâm Nhiên mới khởi động xe.
Vốn cảm thấy khá mệt, nhưng sau khi trở lại kí túc xá, Hứa Kỳ Sâm làm sao cũng không ngủ được nữa, vì vậy quyết định trở lại công ty.
Lý Vân vừa nhìn thấy cậu đã lộ vẻ nghi ngờ, “Cậu hát cả đêm qua đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu.
“Chỉ mỗi hai người các cậu?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Cả bạn của Lâm Nhiên nữa ạ.”
Lý Vân nghe giọng thằng nhóc khàn cả đi, đúng là hát cả đêm.
“Cậu đây là ỷ vào mình được nghỉ cố sức hát, quyết định làm cho họng mình khàn thêm nữa để được nghỉ thêm mấy ngày đấy à?”
Hứa Kỳ Sâm chột dạ ho mấy tiếng, lắc đầu.
Cũng may giải thích là đi hát, bị khàn giọng cũng có thể lo chu toàn.
Nhìn dáng vẻ thảm thương này, Lý Vân cũng không làm khó cậu nữa, “Mọi người đều có lịch trình rồi, không ở trong công ty nữa, chị vốn đang địnhđến kí túc xá tìm cậu đây, vừa hay cậu tới rồi thì đến văn phòng của chị đi, chúng ta thảo luận một chút về chuyện tuyên truyền cho phim điện ảnh.”
“Vâng ạ.”
Kế hoạch ban đầu bị vụ tấn công công khai kia xáo trộn, phải sắp xếp lại lần nữa rất nhiều vấn đề.
“Cậu có tham gia biểu diễn lưu động(*) không? Giờ chị đang thương lượng với bên kia, định để cậu vắng mặt vài bữa, dù sao đã có Lâm Nhiên điều khiển hiện trường rồi, cậu không đi cũng được.”
(*) Biểu diễn lưu động: Là một kỹ thuật marketing nhằm trình diễn và quảng bá sản phẩm trước số đông công chúng.
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Em đi ạ.”
“Cậu có tâm với nghề như vậy từ khi nào thế? Chị thấy năm nay cậu gặp được vận may lớn đấy, không chỉ cải thiện được kĩ năng diễn xuất mà còn mở mang cả đầu óc nữa chứ.” Lý Vân cười trêu.
Hứa Kỳ Sâm giải thích: “Không phải ạ, chẳng qua là em cảm thấy tình trạng cơ thể mình hiện tại không kém đến nỗi không thể tham gia hoạt động tuyên truyền.
Không phải nhảy như các buổi diễn thương mại, hay quay quảng cáo chụp tạp chí, em thấy việc đeo bịt mắt sẽ không ảnh hưởng gì nhiều tới việc đi biểu diễn lưu động cả.”
Cậu hơi dừng lại, quan sát sắc mặt Lý Vân, “Đương nhiên thì tại thời điểm này em không đi cũng sẽ chẳng mấy ai nặng lời, nhưng nếu em kiên trì buổi nào cũng có mặt chẳng phải sẽ càng nhận được nhiều thiện cảm hơn sao, đúng không chị Vân?”
Hứa Kỳ Sâm không ngốc, cậu biết những câu này đều là lời nói trong lòng của Lý Vân, có đều nếu cô tự nói ra sẽ giống như người xấu vì lợi ích mà ép buộc nghệ sĩ đang bị thương của mình tiếp tục làm việc, vậy nên Hứa Kỳ Sâm nói ra thay cô, đặt một nấc thang cho cô bước xuống.
Nghe Hứa Kỳ Sâm nói vậy, Lý Vân gõ ngón tay lên mặt bàn, yên lặng hồi lâu, cuối cùng thở ra, thể theo mong muốn của cậu, “Vậy cũng được, nhưng chúng ta sẽ không tham gia những buổi diễn lưu động ở quá xa đâu nhé, à phải, buổi công chiếu dự kiến sẽ vào tối ngày 24 tháng 12, tầm thời gian đó chắc mắt cậu cũng đã đỡ hơn phần nào rồi.

“Vâng, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn.” Hứa Kỳ Sâm cười.
“Đến lúc đó Tiểu Tiểu sẽ thông báo cụ thể lịch trình mới cho cậu sau, còn nữa, công ty sắp xếp vệ sĩ bên cạnh cho cậu rồi, đợi lát nữa để bọn họ đưa cậu về nhé.”
“Không cần đâu, em tự đi cũng được mà.”
“Sao lại không cần! Còn xảy ra thêm chuyện gì nữa chắc chị hãi đến phát điên mất.” Lý Vân lườm cậu, “Cậu đấy, tin người kinh khủng, chẳng biết phòng bị người khác bao giờ cả.
Bọn chị đã bắt được cô gái lần trước rồi, định là sẽ kiện cô ta, cậu đừng xen vào làm gì.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cậu cũng không muốn gặp mặt trực tiếp người đã tấn công mình, chỉ cần cảnh cáo có hiệu quả là đủ.
Bỗng nhiên được buông lỏng, Hứa Kỳ Sâm có một sự trống rỗng khó bề giải thích, trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, sa sút.
Rõ ràng trước đây rất thích ở một mình, vậy mà hiện tại lại có cảm giác khác thường rằng chỉ có một mình thì làm gì cũng không nên hồn.
Cậu sắp xếp lại phòng của mình, tìm được rất nhiều đồ để lại từ lần đóng phim trước, tiểu sử nhân vật, quà tặng tiếp ứng, còn cả một vài kỉ niệm của đoàn làm phim.
Sau khi dọn dẹp xong thấy hơi nóng, cậu mở tủ lạnh kí túc xá lấy một hộp kem, xúc thìa thật to cho vào trong miệng.
Mà ăn không ngon.
Cậu liếc mắt nhìn nhãn hiệu, rõ ràng là loại trước đây mình rất thích ăn.
Lạ thật.
Đến cạnh giường nằm xuống, cầm lấy quyển sách gối đầu giường mình cực kì yêu thích.
Lật vài trang.
Nhưng không hiểu vì sao, trong đầu cậu cứ như có một người tí hon cực kì ồn ào, liên tục kêu la đòi lật sang trang, mau lật sang trang đi, đây là thứ sách quái quỷ gì vậy, đọc chẳng hay gì hết.
Đúng đấy, chẳng hay gì cả.
Thế là lại nằm phịch xuống giường.
Đây là cái cảm giác gì thế này, kì lạ quá.
Cậu chợt nhớ ra trong ngăn tủ đầu giường vẫn còn cất gói kẹo Lâm Nhiên tặng mình lúc được tiếp ứng ở đoàn phim.
Mở ngăn kéo ra, từ lúc trở về cậu chưa ăn một viên nào, cứ mặc nó nằm lặng yên trong ngăn tủ như thế.
Hứa Kỳ Sâm nhón lấy một viên, bóc giấy gói rồi bỏ tọt vào miệng.
Ngọt lịm.
Cảm giác trống rỗng lạ lùng trong lòng chậm rãi hòa tan cùng hương vị ngọt ngào kia, vơi bớt ít nhiều.
“Ngài Hứa, theo tục ngữ Trung Quốc, cảm giác này của ngài được gọi là bệnh tương tư.”
Thanh âm của 0901 đột ngột xuất hiện khiến Hứa Kỳ Sâm khiếp đảm, suýt chút nữa sặc nghẹn viên kẹo.
“Khụ khụ khụ, lúc nào định nói chuyện cậu có thể đánh tiếng cho tôi biết trước được không hả?”
0901: “Tôi đánh tiếng trước cho cái thì cũng có khác gì đâu, tôi chỉ cần mở miệng thôi là đã đủ dọa sợ ngài rồi, lá gan ngài còn bé hơn con chuột nữa.”
Hứa Kỳ Sâm: “… Vui lòng ngưng móc mỉa.”
0901: “Ngài Hứa, ngài thật sự quá thiếu nhạy bén, là con người mà lại còn phải để cho trí tuệ nhân tạo nhắc nhở trạng thái cảm xúc hiện giờ của bản thân, đúng là khiến người ta cảm thấy đáng tiếc.”
Hứa Kỳ Sâm bĩu môi: “…Được được được, tôi không nói lại được cậu.” Hứa Kỳ Sâm định không muốn đáp trả 0901 nữa, nhưng bỗng nhớ ra cái gì, “Khoan đã, ở trong thế giới này tôi làm chuyện gì cậu cũng nhìn thấy hết đấy à?”
“Trên lý thuyết là như vậy, nhưng tối hôm qua, trong khoảng thời gian bắt đầu từ 12 giờ 35 phút 54 giây cho đến 3 giờ 45 phút 28 giây rạng sáng, tôi đã bị quản trị viên của hệ thống chặn lại.”
Thanh âm của 0901 không hề gợn sóng, cứ như một giáo viên ngữ văn không có tí nhiệt tình nào với nghề dạy học đang tụng đống giáo án mình tìm trên mạng rồi về chắp vá lại với nhau một cách có nề nếp.
Nhưng những lời này, đối với Hứa Kỳ Sâm mà nói, ngang bằng với tử hình công khai.

Gì vậy hả!
Al này thật là…
Hứa Kỳ Sâm không biết giấu mặt vào đâu, cũng chẳng buồn tìm hiểu chi tiết hơn về những gì đã xảy ra tối qua nữa: “Được rồi, tôi biết rồi, giờ cậu phắn ngay đi.”
0901: “Ngài Hứa à, không thể được, bây giờ tôi phải tuyên bố phần thưởng mới.”
Nghe đến hai chữ phần thưởng, hai mắt Hứa Kỳ Sâm lập tức sáng rực, tuy nhiên cũng thấy hơi thắc mắc, “Sao lần này thưởng muộn thế?”
0901: “Bởi vì ngài đã làm một chuyện lớn, hệ thống phải căn cứ vào tiêu chí đánh giá mới để tiến hành tính toán số lượng điểm thưởng.”
Hứa Kỳ Sâm: …Nước này mình đi sai, đáng ra không nên mở miệng hỏi làm gì…
Như 0901 đã nói, trước mắt Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng xuất hiện phần thưởng lần này, nhưng giao diện này không giống mấy lần trước cho lắm, ngay cả chữ congratulations xuất hiện như thông lệ trước đó cũng nhuộm sắc đỏ rực, còn cả một dàn thiên sứ nhỏ trắng trẻo bụ bẫm có hai cánh chốc chốc lại tung hoa.
Ầm một tiếng, Hứa Kỳ Sâm giật bắn mình, lại còn bắn cả pháo mừng!
Rốt cuộc là cái gì vậy trời.
Đợi đến khi đống nghi thức hổ lốn kì cục kia kết thúc, giao diện mới xuất hiện một con số, Hứa Kỳ Sâm nhìn đi nhìn lại mấy lần liền.
“Hai mươi nghìn??!”
Thanh âm của 0901 xuất hiện lần nữa, “Đúng vậy, ngài Hứa, đây là điểm thưởng tổng cộng mấy ngày nay, có cần tôi báo cáo chi tiết và minh bạch về từng điểm thưởng cho ngài không?”
Hứa Kỳ Sâm lập tức lắc đầu, “Không cần.”
0901: “Công năng của hệ thống cực kì cao, nếu như ngài cần, chúng tôi còn có thể cho ngài xem video ghi hình nữa.”
Sao lại có cảm giác déjà vu điên cuồng ám chỉ thế nhỉ…
Hứa Kỳ Sâm: “Không cần.”
0901: “Được rồi thưa ngài Hứa.
Còn nữa, đây là đạo cụ tặng thưởng hệ thống cung cấp cho ngài, xin hãy bấm vào nhận đạo cụ.”
Còn có đạo cụ nữa à? Sao mà lần này hào phóng thế.
Hứa Kỳ Sâm nhận lấy đạo cụ theo hướng dẫn, phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm một hộp thuốc mỡ nhỏ được đóng gói rất cẩn thận.
Hứa Kỳ Sâm cầm thuốc mỡ lên, tưởng rằng mình nhận được trợ cấp vì bất ngờ bị thương ở mắt trong thời gian làm nhiệm vụ, còn nhủ thầm trong lòng hệ thống này cũng săn sóc ra trò.
Song sự ấm lòng ấy chẳng kéo dài nổi mười giây, sau khi Hứa Kỳ Sâm nhìn thấy dòng chữ to đùng in trên vỏ hộp thuốc mỡ, sự biết ơn không còn sót lại chút gì.
Cao bảo vệ khuy hoa.
Hứa Kỳ Sâm: “…”
Lật qua mặt sau.
Tiêu sưng, giảm đau, se khít, dưỡng da.
Hứa Kỳ Sâm: “Phiền cậu cất lại đi, tôi không nhận đâu.”
0901: “Xin lỗi ngài Hứa, một khi đã bấm nhận thì sẽ không thể đổi hàng được, hơn nữa món đồ này có chi phí cực kì đắt đỏ, cá nhân tôi khuyên ngài nên giữ lại, lo trước khỏi họa thì hơn.”
Hứa Kỳ Sâm thật sự cạn lời trước sự tra tấn của cái hệ thống Al này rồi, chỉ có thể giả vờ như nghe không hiểu gì, cất món đạo cụ khen thưởng này vào nơi thật an toàn, sau đó nằm dài trên giường.
Có điều, câu nói đầu tiên của 0901 vẫn cứ lặp đi lặp lại trong lòng cậu.
Bệnh tương tư… sao?
Hóa ra tất cả những hiện tượng dị thường trước đó của cậu, đều là vì nhớ anh.
Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, Hứa Kỳ Sâm còn chưa kịp hồi phục hoàn toàn đã bắt đầu bước vào chuỗi hoạt động biểu diễn lưu động đầy căng thẳng, nhưng lại có thể mượn cớ tuyên truyền phim để làm việc chung với Lâm Nhiên, Hứa Kỳ Sâm vẫn thấy rất vui vẻ trong lòng.
Tính chất công việc này quá mức đặc biệt, cơ hội gặp được nhau đã ít lại càng thêm hiếm hoi.
Lần tiếp theo gặp lại là trong phòng trang điểm, Lâm Nhiên đang sấy tóc, Hứa Kỳ Sâm cứ thế đi vào.
Lâm Nhiên đã công tác liên tục ba mươi mấy tiếng đồng hồ dẫn đến tình trạng thiếu ngủ trầm trọng, cúi đầu thật thấp, chốc chốc lại gục xuống, gần như chìm vào giấc ngủ.
Bỗng nhiên, trong đầu Hứa Kỳ Sâm xuất hiện một hình ảnh.
Trong tiết ngữ văn, trong tiếng giảng bài về văn học cổ điển khô khan nhạt nhẽo, người ngồi đằng sau ngày càng cúi thấp đầu, như cái cần câu cá thi thoảng lại sa xuống một chút, như đang cố đấu tranh trước ranh giới hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ.
Kỳ lạ, lại bắt đầu liên tưởng không liên quan rồi.
Hứa Kỳ Sâm không thích như vậy chút nào, cảm giác ấy khiến cậu thấy áy náy vì đã coi Lâm Nhiên như người kia.
Thoát ra khỏi hồi ức, nhìn gương mặt ngái ngủ của Lâm Nhiên, tự dưng Hứa Kỳ Sâm muốn bày trò nghịch anh, vì vậy lặng lẽ bước tới bên cạnh Lâm Nhiên mà không phát ra tiếng động, dùng mũi chân đạp khẽ lên giày da của anh.
Lâm Nhiên đương mơ mơ màng màng đột ngột ngẩng đầu, trong tiếng vang ầm ĩ của máy sấy tóc, dường như anh có thể nghe được tiếng cười nhỏ xíu gần như không nghe rõ được của Hứa Kỳ Sâm, thính nhạy đến đáng sợ.
“Em đến rồi à.” Lâm Nhiên dụi dụi mắt, nhà tạo mẫu tóc dùng tay vuốt thẳng tóc anh, sau đó bắt đầu tạo kiểu.
“Lâu lắm rồi anh chưa ngủ sao?” Hứa Kỳ Sâm ngồi lên ghế bên cạnh.
Lâm Nhiên lắc đầu, “Vừa chợp mắt được một lúc trên đường tới đây rồi, nhưng mà vẫn buồn ngủ.”
Hứa Kỳ Sâm đưa cho Lâm Nhiên một tách cà phê nóng, “Em nghe bảo gần đây lịch trình của anh kín mít, biết ngay là anh chắc chắn không nghỉ ngơi đủ rồi.
Uống một chút đi.”
Lâm Nhiên gật đầu, nhà tạo mẫu vuốt một ít sáp chải tóc, sau đó vỗ vai Lâm Nhiên, “Xong rồi đấy.”
“Cảm ơn.”
Lâm Nhiên đứng dậy tiễn nhà tạo mẫu tóc đi, sau đó đóng cửa lại, cả phòng nghỉ ngơi chỉ còn lại hai người.
Hứa Kỳ Sâm định nói gì đó, cậu do dự tìm từ, song chưa kịp sắp xếp xong câu đã được đối phương ôm vào trong lòng.
“Anh nhớ em lắm.”
Lâm Nhiên thở dài, rúc đầu trong cổ Hứa Kỳ Sâm y như chú cún bự, tìm được một vị trí hoàn hảo, yên tâm làm ổ.
Đôi môi anh, không biết là vô tình hay cố ý, chạm vào da dẻ ở vùng cổ Hứa Kỳ Sâm.
Phòng nghỉ cực kì yên tĩnh, hai người cứ lẳng lặng ôm nhau như vậy.
“Khi nào mới có thể vừa nghiêng người sang đã ôm được em nhỉ.”
Giọng Lâm Nhiên trầm thấp, lẫn ít tính trẻ con, câu hỏi này đã làm khó Hứa Kỳ Sâm.
Có lẽ… Ở thế giới này thì không thể nào đâu.
Vẫn còn muốn nghỉ ngơi thêm chốc lát, nhưng tiếng gõ cửa không đúng lúc đã vang lên.
Phải làm việc rồi, Lâm Nhiên miễn cưỡng buông Hứa Kỳ Sâm ra, treo một nụ cười thuộc về diễn viên trên gương mặt, ra mở cửa phòng nghỉ.
Địa điểm biểu diễn lưu động đầu tiên là tại một trường đại học trứ danh, fan và khán giả tới xem còn đông hơn trong tưởng tượng của bọn họ.
Hứa Kỳ Sâm nghỉ ngơi một khoảng thời gian dài, lập tức phải đối mặt với nhiều người như vậy cảm thấy không quen lắm.
Cậu cầm micro trong tay, sau khi chào hỏi mọi người cùng Lâm Nhiên thì không nói gì nữa, chỉ yên lặng đứng đó, thi thoảng lại quan sát Lâm Nhiên và đạo diễn hết sức chuyên nghiệp.
“Hôm nay cảm giác như trạng thái của Mộng Trạch không tốt lắm nhỉ, im im cả buổi rồi.”
Đột nhiên bị dẫn chương trình cue vào, Hứa Kỳ Sâm hơi sửng sốt.
Giọng nói Lâm Nhiên lập tức xuất hiện, “Tính tình em ấy vốn dĩ đã yên lặng như vậy rồi, lúc ở trường quay cũng như vậy, thích tự ngồi lặng lẽ ngơ ngẩn một mình lắm, không liên quan gì đến tâm trạng hay trạng thái đâu.”
Trần An Bình cũng tiếp lời: “Đúng vậy, lúc đó tôi thấy khí chất của Mộng Trạch rất gần với Úc Ninh, chỉ cần khai thác sâu vào là cực kì sát với hình tượng nhân vật.”
Hứa Kỳ Sâm không nói gì, chỉ cười một cái.
Vài bạn khán giả được mời lên giao lưu trò chơi, Hứa Kỳ Sâm cũng thả lỏng tâm trạng, thời gian trôi qua rất nhanh, đã đến đoạn phỏng vấn câu hỏi cuối cùng.
Mấy câu hỏi đầu tiên khá mang tính hình thức, chỉ đơn giản là những câu hỏi xoay quanh cốt lõi của bộ phim dành cho đạo diễn, quá trình chuyển biến tư tưởng khi sáng tác của biên kịch, hoặc một số cách diễn giải theo hướng của diễn viên.
Mãi tới khi một cậu trai đeo kính gọng đen, bề ngoài trông khá nhã nhặn, sau khi nhận được micro thì lên tiếng.
“Em có một vấn đề muốn hỏi thầy Lâm, Lâm Nhiên.”
Lâm Nhiên nhìn về phía cậu ta, gật đầu cười, “Ừm, bạn nói đi.”
“Xét theo nghiệp diễn viên mà nói, lý lịch của anh có thể coi là xuất sắc hơn hẳn so với thế hệ cùng thời, dù muốn tiếp tục đánh bóng kĩ năng diễn xuất hay thử thách với những đề tài mới lạ đều sẽ có rất nhiều vai diễn tốt cung cấp cho anh lựa chọn, tại sao anh lại quyết định nhận một bộ phim điện ảnh về đề tài đồng tính ạ? Để hùa theo phong trào đòi quyền bình đẳng cho cộng đồng LGBT sao?”
Mặc dù cậu ta hỏi câu này rất lịch sự và đúng mực, nhưng thực chất lại vô cùng sắc bén.
Hứa Kỳ Sâm thầm nghĩ vậy trong lòng.
Nếu đưa câu trả lời chính thức sẽ có vẻ như đang trốn tránh bản chất vấn đề.
Bảo rằng mình muốn lên tiếng thay cho cộng đồng yếu thế thì không khỏi nảy sinh nghi ngờ tự tâng bốc bản thân, nhưng khẳng định trực tiếo câu hỏi lại sẽ bị coi thành đang ké fame từ cộng đồng LGBT.
Hóc búa thật sự.
Xung quanh dần yên tĩnh lại, cùng đợi Lâm Nhiên nói.
“Trước hết, rất cảm ơn bạn vì đã đặt câu hỏi.
Trên mặt anh vẫn giữ nguyên nụ cười.
“Nhưng mình cảm thấy có trả lời cũng chẳng nghĩa lí gì cả.”
Mọi người ồ lên.
Hứa Kỳ Sâm cũng hơi giật mình, đây là câu trả lời nằm ngoài dự liệu của cậu.
Cậu liếc mắt nhìn sang Lâm Nhiên, đối phương vẫn cứ điềm nhiên như cũ.
“Bởi vì mình chỉ đóng một bộ phim mà thôi.” Lâm Nhiên lặp lại một lần nữa, “Không phải điện ảnh đồng tính gì cả, chỉ là một bộ phim.”
CẬu trai kia nhíu mày, dường như không chịu từ bỏ quan điểm của bản thân, “Nhưng tuyến tình cảm của bộ phim này khác với những phim điện ảnh bình thường mà.”
“Nếu vào giờ phút này, người đứng bên cạnh mình, đóng chung với mình, là một diễn viên nữ, trong phim của chúng mình có tình tiết yêu nhau, bạn sẽ không đặt ra câu hỏi này, đúng không?”
“Chia ra làm hai loại phim bình thường và phim không bình thường chỉ bằng kịch bản và tính hướng của nhân vật, bạn không thấy tiêu chuẩn này quá mức hạn hẹp sao?”
Cậu trai kia vẫn cố chấp như cũ, “Vậy có nghĩa là anh quay bộ phim này với mục đích lên tiếng thay cho cộng động LGBT đúng không?”
“Không.”
“Mình lấy đâu ra tư cách đó chứ.
Cộng đồng này là một tập thể những con người có máu thịt và sự sống, có tiếng nói của riêng mình, cũng không cần ai lên tiếng thay.
Chỉ cần bạn tình nguyện lắng nghe, tiếng nói của bọn họ lớn đến mức người điếc cũng nghe được(*).”
(*) Nghĩa bóng là đánh thức những kẻ thiếu hiểu biết.
Vẻ mặt của cậu trai kia hơi thay đổi, nắm chặt micro trong tay.
“Câu hỏi của bạn rất hay, đại diện cho tiếng lòng của phần đông số người.”
Giọng nói của Lâm Nhiên dịu dàng chậm rãi, “Thời gian trôi đi, mười năm hay mấy chục năm nữa, sẽ có một ngày khi một nhóm người nào đó nhìn thấy đoạn video hỏi đáp này, họ sẽ cảm thấy khó hiểu từ tận trong đáy lòng rằng, tại sao một chàng trai lại đặt ra câu hỏi như vậy chứ? Bởi vì đến lúc ấy, dù là tình yêu hay phim ảnh, đã không còn sự khác biệt giữa bình thường và không bình thường nữa rồi.”
Lâm Nhiên hơi dừng lại, giọng nói của anh có một loại cảm giác quyền lực khó lòng gọi tên.
“Vậy nên, mình hy vọng rằng về sau khi mọi người nhắc tới [Nam Kha], có thể giới thiệu thế này.”
Nụ cười của anh không hề hình thức hóa, vừa chân thành vừa thẳng thắn, lại tràn ngập hương sắc của nắng trời.
“Đây là bộ phim tình yêu Lâm Nhiên và Quý Mộng Trạch diễn, đẹp vô cùng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.