Hệ Thống Dưỡng Thành Nam Chủ

Chương 42: Quân nhân thời mạt thế (9)




Tít... tít... tít.
Âm thanh điện máy kêu lên từng tiếng khó nghe, dần dần chui vào tai Thẩm Manh đánh thức hắn dậy. Lông mi khẽ rung động, mở mắt ra một cách từ từ. Thẩm Manh chớp mắt mấy cái liền để nhìn rõ hình ảnh màu trắng còn nhoè nhoẹt ở trước mắt, đập vào mắt là trần nhà trắng phau cùng mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.
Thẩm Manh nghiêng mặt sang trái, rồi lại quay sang phải thầm đánh giá khung cảnh mới.
Hắn tới thế giới mới rồi sao? Hệ thống biến đi đâu mất rồi? Chẳng phải mỗi lần đều dừng lại ở không gian hệ thống một lúc rồi mới đi tới thế giới khác à.
"A..."
Thẩm Manh đưa tay vỗ vỗ cái đầu đau nhức của mình, chậm rãi men theo thành giường ngồi dậy. Tay trái của hắn còn đang tiêm một ống dẫn tới cái bình nước cất treo lơ lửng trên đầu. Nơi hắn đang nằm hẳn là một bệnh viện đi, xung quanh toàn là máy móc thiết bị cùng cái kiểu trắng như ma này chả phải là phòng bệnh hay sao?
Mà cũng không phải, là phòng bệnh đơn cao cấp, ít nhất cái tường màu xanh nhạt còn mang lại cảm giác ấm áp một chút. Không lẽ hắn xuyên vào một kẻ giàu có???
Thẩm Manh thầm nghĩ, nhắm mắt lại gọi tên hệ thống:
"BingBong? Có đó không?"
Hệ thống rất nhanh đáp lời hắn: [Có ở.]
Thẩm Manh hỏi nó: "Tao tới thế giới mới rồi à?"
Hệ thống nhẹ nhàng đáp: [Không có, ký chủ vẫn ở thế giới cũ]
Hắn ngạc nhiên: "Tại sao? Chả phải tao biến thành zombie rồi sao? Chẳng lẽ biến thành zombie rồi tao vẫn có ý thức. Được người ta nhặt được rồi đem về đây nghiên cứu??? Ôi chết tao, người ta sẽ mổ xẻ... lược 1000 chữ."
Hệ thống thầm khinh bỉ ký chủ nhà mình, giải thích dùm hắn:
[Trong quá trình làm nhiệm vụ, nếu ký chủ gặp nguy hiểm hệ thống sẽ cưỡng chế thay đổi túc thể ký chủ từng dùng. Bổn hệ thống đã thay đổi ký chủ thành túc thể đầu tiên. Vài con zombie mà thôi, sao có thể so sánh với hấp huyết quỷ đẳng cấp cao như thế được. Cho nên virut không thể tấn công ký chủ.]
Thẩm Manh gật gù: "Hoá ra là thế. Vậy sao tao lại ở đây?"
Hệ thống đáp: [Nam chính đại nhân. Y đang ở cạnh ngài đó.]
Thẩm Manh cứng người, vội vàng mở mắt ra. Bên cạnh hắn từ lúc nào đã có thêm một người đứng đó. Dung mạo như lan, khí chất như tuyết, đặc biệt là đôi mắt thoạt nhìn như sóng yên bể lặng lại đang sục sôi lên vì điên cuồng.
"A... aa..a!!" Lam Uyên!!
Lam Uyên cúi đầu, chạm trán y vào trán Thẩm Manh, xác định hắn không có bị sốt nữa liền ngồi xuống cạnh hắn, yên lặng nhìn hắn một lúc lâu.
"Ngươi đã nói sẽ đợi ta về."
Thẩm Manh như bị chọc trúng tim đen, cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi.
"A.." Đó chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.
Lam Uyên nói tiếp: "Lúc ta về nhà không có thấy ngươi. Ân, ta đã đợi thật lâu."
"Ta đã nghĩ ngươi sẽ bỏ đi, Cảnh Hạ. Ngươi đã làm ta phát điên lên. Ngươi biết không? Ta đã đi tìm ngươi suốt đêm đó, ta đã nghĩ ngươi chỉ đi chơi mà thôi."
"Cảnh Hạ, ta nghĩ là ta nên làm một cái xích buộc ngươi lại với ta mới đúng nhỉ? Vĩnh viễn không rời xa ta. Hay là nhốt ngươi ở dưới tầng hầm nhỉ? Được đó chứ."
Thẩm Manh: "!!!!!!" Không được, mẹ ôi, anh đừng có mà điên.
Thẩm Manh lắc đầu nguầy nguậy, lắc đến nỗi tưởng như sắp đứt luôn đầu tới nơi. Hắn nắm tay Lam Uyên, hoa tay múa chân "a,a" vài ngôn ngữ không rõ, biểu thị hắn chỉ là bị ép buộc, không phải muốn rời xa y.
Thần sắc Lam Uyên vẫn lạnh băng, nhưng rõ ràng sự điên cuồng đã vơi dần đi trong đôi mắt. Y dịu dàng nhìn Thẩm Manh, hiểu rõ mà đáp:
"Ta hiểu, ta biết mà. Ngươi sẽ không nỡ rời xa khỏi ta đâu. Đừng lo, ta sẽ không nhốt ngươi trông hầm tối, cũng sẽ không xích ngươi lại."
Thẩm Manh thở phào, "ô" một tiếng biểu thị hắn đã biết. Nhưng ngay sau đó lập tức sởn tóc gáy.
"Ta đã thay ngươi xử lý bọn người kia rồi. Ngươi biết ta làm như thế nào không? Ta đã tiêm cho bọn chúng một loại thuốc khá thú vị, thuốc tỉnh táo và thuốc mẫn cảm. Ngươi hẳn là biết tác dụng của nó đi. Ngươi biết sau đó ta làm như nào không? Ta đã mang cho bọn chúng thưởng cho cục cưng của ta, một thây ma biến dị. Ngươi yên tâm, nó rất nghe lời ta, nó đã ăn rất nhẹ nhàng với đám người kia đó."
Lam Uyên kể chuyện rất nhẹ nhàng, rất êm tai. Thế nhưng nội dung câu chuyện lại vô cùng đáng sợ, nó làm Thẩm Manh run rẩy hết cả người. Lam Uyên đâu phải bình thường nữa rồi, y hoàn toàn là một kẻ điên. Thế nhưng chính hắn lại yêu kẻ điên này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết người vô tội đâu mà. Sáu người bọn chúng là một nhóm, chúng là thợ săn thây ma, cho nên mới có thể sống sót. Tiền thưởng lần đó dành cho người còn sống rất lớn, đủ cho một người tiêu xài hoang phí trong năm năm. Chúng không muốn chia sẻ với ngươi cho nên đã bỏ lại ngươi thôi."
Thẩm Manh nghiêng đầu nhìn Lam Uyên, hắn cũng không thương tiếc gì cho bọn người đó. Nhưng chỉ là cách thức xử lý đó thật sự rất đáng sợ, hắn có hơi sợ mà thôi. Thẩm Manh giang tay, ôm chặt lấy Lam Uyên lắc đầu.
Ngón tay hơi thô của Thẩm Manh chậm rãi viết trên bàn tay của Lam Uyên.
"Ta không có trách ngươi, chỉ là hơi sợ những thứ đó thôi. Ngươi làm thế chẳng phải vì ta sao? Ta sao có thể trách ngươi."
Đúng vậy, một người toàn tâm toàn ý vì hắn. Một người có thể vì hắn đạt được mọi thứ, cũng có thể vì hắn từ bỏ tất cả. Vì hắn mà sống, vì hắn mà chết. Hắn sao có thể trách y. Chỉ có những kẻ thánh mẫu mới có thể tha thứ cho những kẻ muốn hại mình. Mà hắn thì không phải.
Lam Uyên cảm nhận rõ từng chữ của Thẩm Manh viết, trái tim không ngừng run lên một cách vui vẻ. Y mỉm cười, sự dịu dàng trong mắt như muốn trào ra, ôm trọn lấy Thẩm Manh. Lam Uyên chậm rãi nâng khuôn mặt đang cúi của Thẩm Manh lên, đặt trên đó một nụ hôn ôn nhu đến mức tận cùng. Thẩm Manh tưởng niệm người yêu đã lâu, cũng hết sức vui vẻ mà ôm lấy cổ y, đáp lại nụ hôn làm cho nó càng thêm nóng bỏng, xuân ý trong căn phòng chậm rãi lan ra khắp nơi.
Chương sau có H.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.