Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi

Chương 14: Người thừa kế mỹ thực (13)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Trịnh Tuấn Minh biết tin Tiền Tường bị thương trong tai nạn giao thông, vô cùng khiếp sợ, hắn muốn đi gặp Tiền Tường một lần, nhưng bị người Tiền gia cự tuyệt, còn bị Tiền gia cảnh cáo, về sau không cho phép hắn xuất hiện trước mặt Tiền Tường.
Đột nhiên mất đi chỗ dựa là Tiền Tường, giống như mất đi phần lớn lực lượng chống đối với Cảnh Dương, hắn không thể không tranh thủ thời gian cùng Trịnh Kiến Lâm thương lượng biện pháp mới đoạt lại Lục gia.
Trương lão muốn chuẩn bị tiệc mừng thọ, bao toàn bộ Lục Đức Ký, cái này làm cho Trương lão cảm thấy vô cùng hãnh diện, cho dù những người khác có tiền muốn bao toàn bộ tiệm cơm ăn sinh nhật, Cảnh Dương cũng không đồng ý.
Trương lão hôm nay vừa là thọ tinh vừa là nhân vật chính, tất nhiên không thể tránh trong phòng, ông mặc một bộ trường sam* toát lên sự vui mừng nhưng không tục khí, ngồi ở đại sảnh lầu một, tiếp nhận lời chúc phúc của người tới mừng thọ. Khách mời cuồn cuộn không ngừng tiến vào, đều là người có thân phận địa vị nhất định, con cháu Trương lão bận trước bận sau tiếp đón, tình cảnh rất náo nhiệt.
Hết lần này tới lần khác, chính là có người cố tình muốn đánh vỡ sự vui mừng náo nhiệt ngày hôm nay.
Trịnh Kiến Lâm cùng Trịnh Tuấn Minh đến, khách sáo chúc thọ cho Trương lão. Trương lão vốn mặt tràn đầy vui mừng, từ khi cha con hai người bước vào, liền biến mất. Nếu bọn họ đơn thuần là tới mừng thọ, hôm nay Trương lão không đến mức cho bọn họ nhìn sắc mặt, nhưng sau lưng bọn họ còn đi theo rất nhiều phóng viên, là bọn họ cố ý mang tới, vừa thấy liền biết có ý đồ không tốt.
“Trịnh Kiến Lâm, hôm nay là tiệc mừng thọ của ta, nếu ngươi dám làm loạn, tự mình cân nhắc hậu quả đi.” Trương lão buông chén trà thật mạnh.
“Trương lão, tôi là có nỗi khổ khó nói, thật sự là không có nơi để nói lí lẽ, mới chọn hôm nay tới mời Trương lão cùng các vị phân xử cho tôi, bất đắc dĩ mới nhờ vả Trương lão cùng các vị, việc này về sau, ta mặc cho mắng, mặc cho đánh, mặc cho phạt, toàn quyền Trương lão xử trí cho nguôi giận.” Trịnh Kiến Lâm bộ dáng mặt mũi tràn đầy sầu khổ.
Cảnh Dương đang bận rộn ở phòng bếp, nghe tin Trịnh Kiến Lâm cùng Trịnh Tuấn Minh tới, còn mang đến rất nhiều phóng viên, tranh thủ thời gian dẫn người đi ra, xem bọn họ lại muốn làm cái gì. Triệu Bác Thừa đang cùng bạn bè nói chuyện phiếm, nghe được vệ sĩ báo cáo lại, lo lắng Cảnh Dương sẽ ăn thiệt thòi, cũng lập tức đi xuống lầu.
“Hôm nay Trương lão mừng thọ, các người mang nhiều phóng viên tới như vậy là có ý gì? Muốn gây sự cũng chờ hết hôm nay lại đến, tôi luôn sẵn sàng tiếp đón pp.” Cảnh Dương sải bước đi tới, vừa đi vừa nói.
Trịnh Kiến Lâm chỉ vào Cảnh Dương, phẫn nộ nói “Ở trong lòng mày, chẳng lẽ còn có luân thường đạo lý? Tao hôm nay chính là muốn ở nơi này, ở trước mặt những người khác đem đạo lý nói rõ với mày.”
Cảnh Dương mắt lạnh nhìn ông ta “Ông muốn cùng tới nói đạo lý gì?”
“Tao vì gia nghiệp Lục gia cực cực khổ khổ trả giá nhiều năm như vậy, mày dựa vào cái gì đem tao đuổi ra ngoài, cho dù nhà cũ Lục gia hiện tại đứng tên của mày, tao dù sao cũng là cha ruột của mày? Tao không yêu cầu mày hiếu thuận với tao, nhưng tao cũng không thể chịu đựng để mày vũ nhục!”
“Ông quên ngày đó tôi hỏi ông những gì sao?” Cảnh Dương hỏi ngược lại “Từ khi tôi sinh ra, ông có trách nhiệm của một người làm cha hay không, ông có dạy dỗ tôi hay không? Khi tôi còn nhỏ, một cái ôm ông cũng không cho tôi, chưa từng một lần cho tôi sắc mặt tốt. Còn có những việc ông làm khi ở Lục gia, cho dù ông muốn tôi hiếu thuận, ông có tư cách gì mà yêu cầu?”
“Mày đừng có quên, mặc kệ nói như thế nào, mạng của mày là tao cho, thân thể của mày chảy dòng máu của tao, không có tao liền không có mày.” Trịnh Kiến Lâm vỗ ngực mình nói.
“Không có ông tôi cũng sẽ là con trai của Lục Tuyết Nhàn, cũng như cũ là người thừa kế Lục gia, mà ông, nếu không phải bởi vì ông là cha tôi, ông cho rằng ông dựa vào cái gì có thể đem tiệm cơm Lục gia đều chiếm cho riêng mình? Ông lòng tham không đáy, làm người không biết thỏa mãn, ông muốn tài sản hiện tại của tôi, còn có nhà cũ Lục gia, toàn bộ lấy tới tay ông mới vừa lòng đúng không?”
Trịnh Kiến Lâm sắc mặt khó coi, một bộ dáng bị chọc tức nói không nên lời, Trịnh Tuấn Minh đứng phía sau mở miệng thay ông ta cãi lại “Chính cậu xem trọng mấy thứ như tiền tài, liền cho rằng người khác đều muốn tranh giành với cậu, đến cha ruột của mình cũng muốn hoài nghi.”
Cảnh Dương gương mặt lạnh lùng nhìn Trịnh Tuấn Minh “Anh có tư cách gì đứng ở chỗ này nói chuyện với tôi, tôi không hỏi anh thì thôi, anh ngược lại chất vấn tôi. Anh không phải luôn mồm nói mẹ tôi đối xử với anh không tốt, Lục gia cản trở tình cảm cha mẹ anh, ngươi rất chán ghét Lục gia sao? Miệng thì nói chán ghét, lại yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả mà Lục gia ban cho anh, sống ở Lục gia, học tay nghề Lục gia, sau đó còn không ngừng bôi đen Lục gia. Không muốn tài sản của Lục gia, vậy tại sao đem Lục Đức Ký đều đổi thành Chính Đức Ký, vì cái gì đem học trò của ông ngoại tôi toàn bộ đều đuổi đi? Không phải chỉ vì tôi không có bất luận người nào có thể chống lưng cho tôi, các người mới có thể quang minh chính đại chiếm đoạt tài sản Lục gia sao?”
Các khách mời nhỏ giọng châu đầu ghé tai, còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ Trịnh Tuấn Minh, trong mắt tràn đầy khinh thường, người thường có lẽ nhìn không ra ý đồ của hai cha con họ Trịnh, bọn họ lại nhìn ra được. Những thủ đoạn này cũng không tính là cao minh, cũng chỉ có thể lừa gạt đám nữ sinh trên mạng chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài, bọn họ đều là lão bánh quẩy, thủ đoạn cao siêu hơn thấy đã nhiều.
“Chính mày tâm địa ác độc, còn nói người khác dối trá, sinh ra cái đứa vô sỉ như mày, là thất bại lớn nhất của cả đời tao!” Trịnh Kiến Lâm chỉ vào Cảnh Dương mắng to.
“Tôi nói lại một lần nữa, hoặc là các người hiện tại nhanh cút ra ngoài cho tôi, bằng không đừng có trách tôi không cho các người thể diện, hôm nay đem hết tất cả đều công khai!” Cảnh Dương cảnh cáo một lần cuối cùng.
“Được lắm, mày tốt nhất đem tất cả đều công khai, để tao xem mày có thể làm cái gì!” Trịnh Kiến Lâm cho rằng hắn sẽ không có chứng cứ thực tế gì, nhiều nhất cũng chỉ đem Quách Long Vương Dũng biết chuyện cũ năm xưa ra mặt nói, ông ta đã sớm chuẩn bị nên phản bác như thế nào.
Cảnh Dương quay đầu đưa cho Trần Duệ một chùm chìa khóa, nói "Em lên phòng nghỉ của anh, đem máy quay phim trong ngắn kéo cạnh mép giường xuống đây, lại kêu người nâng TV đem lại đây”
Trần Duệ tuy rằng không biết mục đích của hắn, nhưng vẫn làm theo lời hắn nói.
Cảnh Dương nhìn Trương lão xin lỗi nói “Làm hỏng ngày vui của ngài, Cảnh Ngọc hướng ngài bồi tội, thật sự là bất đắc dĩ bị ép, hôm nay không thể không công khai một ít chuyện không tốt.”
“Đám lão già bọn ta tuy rằng tuổi lớn, nhưng đầu óc cũng không hồ đồ, con có khổ tâm gì cứ việc nói, bọn ta phân tích, sẽ tự làm chủ cho con.” Sau khi Trương lão nói xong, mấy lão nhân khác cũng gật đầu đồng ý.
Cảnh Dương tiếp nhận máy quay phim Trần Duệ mang tới, kết nối với TV, xoay người đối mặt với những phóng viên nói “Tôi muốn nội dung tin tức được phát tán, các người tốt nhất là một chữ cũng không được sai, coi như không uổng công đi theo bọn họ.”
Cảnh Dương ấn nút mở video, trên TV xuất hiện phòng khách của Lục gia, sau đó hình ảnh di chuyển đi lên cầu thang, dừng lại trước một cánh cửa. Cánh cửa đóng không kín lộ ra một khe hở, mơ hồ có thể nhìn thấy một nam một nữ, đưa lưng về phía màn ảnh nói chuyện.
Trịnh Kiến Lâm một màn như vậy liền ngây ngẩn cả người, ông ta có dự cảm không tốt, nhưng ông ta không rõ vì sao sẽ có dự cảm này, người bên trong TV ông ta biết là ai, nhưng hình ảnh này cùng nội dung nói chuyện khi đó, ông ta trong lúc nhất thời không thể nhớ nổi.
Cảnh Dương mở âm thanh đến mức lớn nhất, TV phát ra âm thanh cuộc nói chuyện của đôi nam nữ. Mọi người ở đây đều dựng lỗ tai lên nghe, mỗi một chữ đều nghe được rành mạch.
Khi hai người nói chuyện, đều kêu tên của đối phương, người nam kêu người nữ Thu Dung, người nữ kêu người nam Kiến Lâm. Người nữ hỏi người nam khi nào mới ly hôn với Lục Tuyết Nhàn, sau đó cùng ả kết hôn. Người nam khuyên người nữ không nên gấp gáp, Lục Tuyết Nhàn còn nắm trong tay một khối tài sản rất lớn, hắn còn chưa lấy được, cho nên tạm thời không thể ly hôn, chờ hắn đem tài sản gồm cả nhà cũ Lục gia đều đứng tên của hắn, hắn lặp tức cùng Lục Tuyết Nhàn ly hôn, sau đó cho nữ nhân làm bà chủ của cái nhà này.
Nội dung cuộc đối thoại còn nhắc tới việc người nam hại chết Lục Đức Viễn, nam nhân nói lúc trước bị Lục Đức Viễn phát hiện quan hệ của hai người, thiếu chút nữa bị đuổi khỏi Lục gia, may mắn hắn động tác mau lẹ, giết chết Lục Đức Viễn, hắn ở rể Lục gia tính kế nhiều năm như vậy, chút nữa liền thất bại trong gang tấc.
Người nữ nói ả thường xuyên ra vào Lục gia, bị Lục Tuyết Nhàn nhìn thấy có lẽ không được tốt cho lắm, người nam nói Lục Tuyết Nhàn rất mềm yếu, thấy cũng không dám làm gì, tuyệt đối sẽ không dám ly hôn.
Người nam nói về sau tài sản cùng tiệm cơm Lục gia, đều sẽ biến thành Trịnh gia, mà Trịnh gia sẽ giao cho Tuấn Minh con trai bọn họ kế thừa…….
Hai người liếc mắt đưa tình một lúc, người nữ hỏi người nam, có từng thích Lục Tuyết Nhàn hay không, người nam trả lời nói trước kia từng có, tuy rằng hắn vì tài sản Lục gia mới quỳ gối trước mặt Lục Đức Viễn nói muốn cưới con gái ông, nhưng trong lòng ite nhiều đối với Lục Tuyết Nhàn vẫn có tình cảm. Nhưng mà hắn hiện tại chỉ thích một mình ả, đối với Lục Tuyết Nhàn bệnh tật triền miên sớm đã không còn hứng thú, Lục Tuyết Nhàn làm sao so được với ả ở trên giường đủ dâm đãng……
Hình ảnh âm thanh phát ra từ TV, mọi người ở đây có người dùng ánh mắt trào phúng nhìn Trịnh Kiến Lâm, có người lại dùng ánh mắt trơ trẽn nhìn ông ta. Trịnh Kiến Lâm thân thể run rẩy, chân cẳng có chút nhũn ra, gần như sắp không đứng được, những câu nói đó ông ta đều đã nhớ ra. Trịnh Tuấn Minh sắc mặt càng khó coi đến đáng sợ, đặc biệt là trên TV truyền ra âm thanh thân mật lộ liễu của cha mẹ hắn.
Hình ảnh từ khe hở dời đi, âm thanh nam nữ thân thiết dần dần biến mất, một cánh cửa khác bị đẩy ra, tiến vào một căn phòng được bố trí ấm áp. Màn ảnh nhắm ngay gương bàn trang điểm, trong gương xuất hiện người cầm máy quay phim, nữ nhân sắc mặt trắng bệch như mất hồn phách, nữ nhân này dáng dấp cùng Lục Cảnh Ngọc có vài phần tương tự, người ở đây tự nhiên có thể đoán ra nàng là ai.
Nữ nhân hai mắt vô thần ở trước bàn trang điểm ngồi xuống, máy quay phim trong tay cũng buông, hình ảnh liền luôn nhắm ngay một góc của gương.
Hình ảnh khúc sau không còn gì quan trọng, Cảnh Dương tắt TV, xoay người hỏi Trịnh Kiến Lâm “Ông còn gì muốn nói không?”

*Trường sam giống như này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.