Edit: Min
Cảnh Dương đang ngồi trong xe ngựa thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, sau đó chính là tiếng la to và tiếng đánh nhau. Cảnh Dương xốc màn lên nhìn ra ngoài, bên ngoài bá tánh đang xô đẩy nhau với vẻ mặt kinh hoảng, xung quanh xe ngựa của hắn có binh lính vây quanh, nếu không thì bây giờ rất có thể đã bị lật vì đám người xô đẩy bên ngoài rồi.
Bọn họ đang trên đường xuống núi về phủ An Nam Vương, đột nhiên trong nhà và ngõ nhỏ ở hai bên đường nhảy ra rất nhiều người bịt mặt. Mục tiêu công kích của chúng chính là Cảnh Dương đang ngồi trong xe ngựa.
Tiết Thừa Vũ cưỡi ngựa đứng trước xe ngựa của Cảnh Dương nhìn những người đó nhảy ra. Nhìn qua thì y vững như Thái sơn cũng không hề bị lay động, nhưng thật ra trong ánh mắt đã có sát khí lạnh lẽo rồi.
Bá tánh bình thường thấy những người đó cầm đao nhảy ra, bộ dáng rõ ràng là biết võ công thì đương nhiên sẽ vô cùng hoảng sợ. Muốn chạy trốn nhưng vì quá nhiều người không chạy được nên mới tạo thành tình trạng xô đẩy.
Những kẻ bịt mặt này rõ ràng là mai phục ở đây chờ xe ngựa của phủ An Nam Vương đi ngang qua. Chẳng qua mặc dù bọn họ đã mai phục từ sớm, nhưng Tiết Thừa Vũ cũng không phải là không hề chuẩn bị. Sáng sớm y nhận được tin là Thái Tử phái người ám sát bọn họ, hơn nữa còn muốn thừa dịp nhiều người hỗn loạn, binh lính của Tiết Thừa Vũ không thể chú ý mà bắt cóc Cảnh Dương.
Khi Tiết Thừa Vũ biết tin này thì đã nghĩ rằng lần này y tuyệt đối sẽ không tha cho Thái Tử.
Sau khi những kẻ bịt mặt đều đã nhảy ra hết, một nhóm liền công kích bá tánh muốn làm cho hỗn loạn lớn hơn nữa, một nhóm khác thì công kích binh lính canh chừng xe ngựa của Cảnh Dương. Binh lính mở từng tấm lưới đã chuẩn bị từ trước ra bao vây bá tánh lại để bọn họ không thể xô đẩy nữa, sau đó nhanh chóng xông lên vây đánh những kẻ bịt mặt.
Mà lúc những kẻ bịt mặt đó công kích bá tánh, phát hiện võ nghệ của những bá tánh mà bọn chúng công kích đều vô cùng tốt. Bởi vì những bá tánh bị bọn chúng tấn công chính là binh lính đã cải trang đứng trước mặt những bá tánh bình thường.
Thời thế đảo ngược quá nhanh, biến thành những kẻ bịt mặt bị công kích. Những kẻ bịt mặt thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn, nhưng Tiết Thừa Vũ đã sớm hạ lệnh phải bắt toàn bộ thì sao có thể để bọn chúng chạy trốn được.
Toàn bộ những kẻ bịt mặt đều bị đả thương, sau đó cả đám đều bị trói lại và quỳ trên mặt đất.
Binh lính tháo hết miếng vải đen trên mặt của bọn chúng. Đội trưởng đội thân vệ Minh Kiếm của Tiết Thừa Vũ xuống ngựa đi qua, nắm đầu một người trong đó, ép người nọ ngẩng đầu lên nhìn rồi nói với Tiết Thừa Vũ "Thế tử, tên này là người của phủ Thái Tử, trước đây thuộc hạ đã từng thấy hắn."
"Là Thái Tử phái các ngươi tới?" Tiết Thừa Vũ từ trên cao nhìn xuống những người đang quỳ ở trên mặt đất hỏi.
Những tên đó biết nhiệm vụ đã thất bại, mặc kệ thế nào thì bọn chúng cũng khó thoát khỏi cái chết. Nhưng người thân của bọn chúng còn nằm trong tay Thái Tử, cho nên có chết cũng sẽ không nói là Thái Tử phái bọn chúng tới.
Tiết Thừa Vũ vốn không cần bọn chúng trả lời, y chính là đang nói cho bá tánh nghe, nên bọn chúng có trả lời hay không cũng không quan trọng "Đưa đám người này đến phủ Thái Tử phủ, để Thái Tử đích thân nhìn xem đám người này rốt cuộc có phải người của mình hay không. Nếu Thái Tử không có trong phủ thì để hạ nhân của phủ Thái Tử nhận diện. Không ai nhận ra thì nhốt hết vào đại lao, nghiêm hình thẩm vấn!"
Tiết Thừa Vũ nói ra mấy chữ nghiêm hình thẩm vấn này, là đại biểu những người này nhất định phải trải qua một trận tra tấn thì mới có thể nhận được sự giải thoát cuối cùng.
Các bá tánh thấy những người công kích bọn họ đã bị bắt cũng dần dần bình tĩnh lại. Vừa nghe nói là người do Thái Tử phái tới thì phẫn nộ và bất mãn trong lòng hoàn toàn bùng nổ. Lớn tiếng nói để Tiết Thừa Vũ thay trời hành đạo, vì bá tánh và sinh linh trong thiên hạ, không thể để Tô gia tiếp tục làm hoàng đế.
Cảm xúc của các bá tánh càng ngày càng kích động, gần như bá tánh toàn thành đều bắt đầu đi về hướng hoàng cung, cũng hô to kêu Tô gia thoái vị. Cảnh tượng như vậy là chưa từng xảy ra ở triều đại nào.
Tiết Thừa Vũ thấy thời cơ đã đến, sau khi đưa Cảnh Dương về phủ An Nam Vương, cũng mang theo rất nhiều binh lính đã vào thành nhanh chóng hướng thẳng đến hoàng cung.
Trong hoàng cung, sau khi hoàng đế nghe Thái Tử kể lại quá trình thì cau mày đi tới đi lui, nhất thời không nghĩ ra được cách nào có thể giải quyết vấn đề hiện tại của bọn họ. Hoàng đế nhìn về phía Tô Hoài một bên mặt sưng đỏ, thấy hắn cũng không có chủ kiến gì, trong lòng cảm thấy vừa gấp vừa tức lại bất đắc dĩ.
Ngay lúc ba người họ hết đường xoay xở và nghĩ không ra biện pháp ứng phó, thì người hầu vội vội vàng vàng chạy vào với vẻ mặt hoảng loạn, quỳ xuống nói "Hoàng, hoàng thượng, bên ngoài, bên ngoài hoàng cung bị bá tánh bao vây rồi, Tiết tướng quân đích thân dẫn binh xông vào hoàng cung!"
"Ngươi nói cái gì?!" Hoàng đế và Thái Tử còn có Tô Hoài đều khiếp sợ nhìn về phía cung hầu, tin tức này quá đột ngột, trong thời gian ngắn không thể nào phản ứng được. Bởi vì bọn họ không đoán được là Tiết gia sẽ đột nhiên tạo phản như thế, nên hoàn toàn không có chuẩn bị gì cả.
"Bá tánh ở bên ngoài hoàng cung đang hô to kêu hoàng thượng thoái vị. Tiết tướng quân đã dẫn binh xông vào rồi, thị vệ của hoàng cung sắp không cản được nữa, hoàng thượng người mau chạy đi!" Lão cung hầu bên cạnh hoàng đế quỳ rạp trên mặt đất khóc lớn nói.
"Tiết Thừa Vũ! Hắn vậy mà dám, dám tạo phản!" Hoàng đế vừa phẫn nộ lại cảm thấy hoảng loạn. Ông ta là hoàng đế thì sao có thể không có chút tôn nghiêm mà chạy trốn chứ, hơn nữa dù muốn chạy thì chạy đi đâu được đây?
"Phụ hoàng, người mau nghĩ cách đi!" Thái Tử cũng luống cuống, hắn không ngờ Tiết Thừa Vũ thật sự sẽ dám mang binh xông vào hoàng cung. Điều này có nghĩa là nếu bọn họ không phản kháng, thì chỉ có nước buông tay chịu trói mà thôi.
"Đi! Mau đi thông báo cho Liêu tướng quân và Ngô tướng quân, kêu cho bọn họ lập tức mang binh tiến cung cứu giá!" Hoàng đế rống lớn nói "Mau lên!"
Lão cung hầu bò lên, vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài kêu thị vệ nghĩ cách lao ra hoàng cung đi tìm cứu binh.
Nhưng hoàng cung đã bị Tiết Thừa Vũ dẫn binh bao vây rồi, người bên trong ai cũng không có khả năng đi ra ngoài. Hơn nữa phụ tử Tiết gia hao hết tâm tư an bài bố trí, chờ chính là thời cơ thích hợp sẽ tóm gọn bọn họ trong một lần, nên tuyệt đối sẽ không có khả năng cho bọn họ có cơ hội phản kích và phòng bị.
Cảnh Dương mới ngồi có một lúc bên cửa sổ thì Trúc Tâm đã đi tới đóng cửa sổ lại và mời Cảnh Dương đi ngủ rồi. Hiện tại thời tiết lạnh, còn là buổi tối nữa, nên Trúc Tâm không dám để hắn trúng gió. Cảnh Dương cũng không kiên trì, đứng lên đi về giường.
Cảnh Dương biết tối hôm nay nhất định Tiết Thừa Vũ sẽ không về. Cho dù hoàng thất đã sớm nằm trong sự khống chế của phủ An Nam Vương, mà phụ tử bọn họ khổ tâm nhiều năm như vậy, nếu không nắm chắc sẽ không dễ dàng động thủ, hơn nữa hiện tại còn có sự ủng hộ của bá tánh. Nhưng mang binh xông vào hoàng cung không phải là một chuyện đơn giản hay dễ dàng gì. Và không được phép xuất hiện một chút sai sót nào cả, nếu chưa đạt được thắng lợi cuối cùng thì cũng không được thiếu cảnh giác dù chỉ là một giây.
Cảnh Dương trợn tròn mắt nằm trên giường, hoàn toàn không có buồn ngủ. Đêm nay, hoàng cung khẳng định phải trải qua một đêm gió tanh mưa máu, sẽ có rất nhiều người chết trong buổi tối hôm nay. Tuy hắn biết Tiết Thừa Vũ rất lợi hại, nhưng vẫn lo lắng y có thể sẽ không cẩn thận mà bị thương.
Hắn chỉ cần nhắm mắt lại là trước mắt sẽ xuất hiện hình ảnh phụ tử Tô gia lấy cớ tróc nã thích khách mang binh tiến vào hoàng cung, rồi giết chết huynh trưởng của nguyên chủ cũng chính là Thái Tử tiền triều. Cảnh Dương cảm thấy có lẽ đây là ý thức còn sót lại của nguyên chủ. Trong đêm nay, tất cả ân ân oán oán đều sẽ có dấu chấm hết, cuối cùng cũng báo được thù lớn rồi.
Cảnh Dương cả đêm đều không ngủ, trợn tròn mắt chờ tới hừng đông. Hắn biết chờ sau khi Tiết Thừa Vũ hoàn toàn khống chế hoàng cung và phụ tử Tô gia sẽ phái người đón hắn vào cung, bởi vì có một số chuyện cần hắn phải đích thân ra mặt làm.
Cảnh Dương vừa rời giường thì thị vệ do Tiết Thừa Vũ phái tới đón hắn đã đến, hắn rửa mặt rồi chờ Trúc Tâm hầu hạ chải đầu thay đổi quần áo xong liền trực tiếp tiến cung.
Xe ngựa tiến vào hoàng cung thì Cảnh Dương liền xốc màn lên nhìn ra ngoài. Mặc dù bên ngoài đã được rửa sạch sẽ, không còn thi thể và vết máu nào, nhưng Cảnh Dương vẫn ngửi được mùi máu tươi chưa tan đi trong không khí. Tình cảnh chém giết đêm qua phảng phất như đang ở trước mắt.
Sau khi xuống xe ngựa, Cảnh Dương đi từng bước tới điện thượng triều. Hôm nay hắn vẫn mặc y phục màu đỏ, chỉ là so với y phục đơn giản thoải mái bình thường thì nó càng thể diện trang trọng hơn.
Cảnh Dương đi vào đại điện, tất cả quan viên đều đang ở đây, phụ tử Tô gia cộng thêm mười mấy người khác đều đang chật vật bị binh lính ấn quỳ trên mặt đất, không còn thể diện cùng uy nghiêm thường ngày nữa. Bị ấn quỳ còn có một số văn thần và võ tướng, những người này là trung thành với hoàng thất Tô gia muốn phản kháng Tiết Thừa Vũ nên mới bị như vậy.
Mặc dù trong các đại thần khác có ủng hộ An Nam Vương và Tiết Thừa Vũ, nhưng cũng có không phục trong lòng. Chỉ là những người đó tương đối thông minh, không biểu hiện ra ngoài ngay lúc này, đây cũng chính là lý do mà hôm nay Cảnh Dương cần phải tới.
Tô Hoài quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương mặc nguyên một thân màu đỏ đi vào. Đầu óc vốn còn hơi hoảng hốt lập tức tỉnh táo, trong mắt tràn đầy phẫn hận trừng Cảnh Dương.
Các đại thần đều không rõ vì sao Cảnh Dương lại xuất hiện ở trong triều đình ngay lúc này, cho nên đều nhìn Cảnh Dương đang chậm rãi đi vào với ánh mắt khó hiểu.
Sau khi Cảnh Dương đi đến bên cạnh Tiết Thừa Vũ, An Nam Vương liền đứng ra nói chuyện với hoàng đế tóc tai hỗn loạn và áo bào tàn tạ "Tô Dũng Thịnh, năm đó ngươi và phụ thân của ngươi lấy danh nghĩa cứu giá dẫn binh xông vào hoàng cung, nhân lúc loạn lạc mưu hại Thái Tử, chiếm lĩnh ngôi vị hoàng đế của An gia suốt tám năm, ngươi có nhận tội không?"
"Hừ!" Tô Dũng Thịnh biết rất rõ trong lòng là lần này ông ta đã thua một cách triệt để rồi, không có khả năng sẽ còn đường sống, cho nên tất cả đều không quan trọng nữa "Thắng làm vua thua làm giặc, nếu trẫm đã thua trên tay phụ tử các ngươi, muốn chém muốn giết tùy các ngươi! Chẳng qua các ngươi cũng đừng quên, giang sơn của Tô gia ta là đoạt từ tay An gia. Tiết gia các ngươi lại cướp từ tay Tô gia bọn ta, các ngươi cũng là loạn thần tặc tử vong ân phụ nghĩa, đại nghịch bất đạo thôi!"
"Thì ra ngươi cũng biết Tô gia các ngươi đoạt ngôi vị hoàng đế của An gia là vong ân phụ nghĩa, là đại nghịch bất đạo!" Đến bây giờ An Nam Vương vẫn cảm thấy đau lòng cùng tự trách vì năm đó không thể bảo vệ Thái Tử. Từ trước đến nay ông đều không có hứng thú làm hoàng đế, nhưng lại hận thấu xương phụ tử Tô gia "Ngươi để tay lên ngực tự hỏi đi, khi hoàng thượng còn tại thế có bạc đãi ngươi cùng phụ thân của ngươi hay không?! Có làm chuyện gì cho các ngươi thất vọng buồn lòng hay không?! Có bức các ngươi không thể không tạo phản hay không?!"
"Nhiều lời vô nghĩa, ngươi chẳng qua chỉ là muốn đánh cờ hiệu báo thù cho hoàng thất tiền triều để tự mình làm hoàng đế mà thôi. Bây giờ ngươi đã thắng, có thể làm hoàng đế rồi đó." Tô Dũng Thịnh căm tức nhìn An Nam Vương nói "Nhưng ngươi nhớ cho kỹ, một ngày nào đó, Tiết gia của ngươi cũng sẽ giẫm lên vết xe đổ của ta, cũng sẽ có người đoạt lại ngôi vị hoàng đế từ tay các ngươi và giành lấy giang sơn này thôi! Các ngươi nhất định cũng sẽ không có kết cục tốt!"
"Cho dù thật sự có ngày này, thì Tô gia các người cũng sẽ không được nhìn thấy đâu." Cảnh Dương nói.