Edit: Min
Lúc đang ăn bữa sáng, Cảnh Dương xách vali đi xuống lầu, người gia đình Mooney đều ngây ngẩn cả người. Firth cho rằng sau cuộc cãi nhau ngày hôm qua hắn thật sự muốn dọn ra ngoài, có chút chột dạ nhìn cha anh ta một cái.
Susan hỏi "Ivey, con làm gì vậy?"
Cảnh Dương đem vali đặt ở một bên, ngồi xuống bàn ăn nói "Mười lăm ngày sau tôi phải tham gia thi đấu, thầy giáo kêu tôi đến chỗ thầy ở để tiện cho việc giảng dạy."
"Vậy à." Susan cười gật gật đầu "Khá tốt, con phải cố gắng lên, phải nỗ lực để Hewaxi hài lòng mới được. Đúng rồi, con muốn tham gia cuộc thi nào?"
"Cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat." Cảnh Dương nói.
"Thật sao?" Susan nhìn về phía Kerika nói "Kerika, không phải lúc trước con cũng nói muốn tham gia cuộc thi này sao?"
"Đúng ạ." Kerika cười khẽ gật đầu.
"Không phải nói ba ngày sau sẽ bắt đầu thi đấu sao?" Susan nghi hoặc hỏi.
Kurd trả lời nói "Học sinh đặc quyền của danh sư có thể trực tiếp tham gia vòng chung kết."
"Ai nha, xem em này, thế mà quên mất." Susan ảo não đỡ trán, trong lúc nhất thời bà thật sự không nhớ ra "Đây chính là cuộc thi vô cùng quan trọng, hai con đều phải cố lên."
Kerika cười có chút miễn cưỡng, vội vàng cúi đầu ăn che giấu sự ghen tị trong lòng, Cảnh Dương chỉ đi học có một ngày đã có thể đến nhà Hewaxi ở. Chẳng những có thể trực tiếp tham gia vòng chung kết, còn có thể được người mệnh danh là vua âm nhạc chỉ dạy, bản thân lại chỉ có thể đi từng vòng một tới vòng chung kết.
Cậu ta không cam lòng, kỹ năng chơi đàn của Cảnh Dương căn bản không có cửa để so sánh với cậu ta, dựa vào cái gì Cảnh Dương có thể hưởng thụ nhiều đặc quyền như vậy, mà cậu ta lại không thể. Lần thi đấu này cậu ta nhất định phải thắng, nhất định phải lấy được hạng nhất, cậu ta muốn chứng minh rằng Hewaxi đã chọn sai người rồi.
Hôm nay Cảnh Dương không cần ngồi chung xe với bọn Kerika, bởi vì tài xế của Hewaxi sẽ tới rước hắn. Tài xế giúp hắn đem vali bỏ vào cốp xe, sau đó giúp hắn mở cửa xe.
"Ivey." Kerika gọi lại Cảnh Dương đang muốn lên xe.
"Nếu cậu muốn nói muốn ngồi chung xe với tôi đi tới học viện, thì xin lỗi, tôi từ chối." Cảnh Dương nói thẳng.
"Không phải......," Kerika cười có chút xấu hổ "Tôi chỉ muốn nói, trên đường cẩn thận."
Trước khi cuộc thi kết thúc, Cảnh Dương không cần phải đi học khoá văn hoá, đây cũng là một trong những đặc quyền của học sinh danh sư.
Khi Cảnh Dương đến, Hewaxi đang ở trong phòng khách uống cà phê xem tin tức.
"Chào buổi sáng, thầy Hewaxi." Cảnh Dương cùng y chào hỏi.
Hewaxi vỗ vỗ sô pha, Cảnh Dương đi qua ngồi xuống.
"Biết tại sao tôi muốn cho em tham gia cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat không?" Cánh tay Hewaxi đặt trên lưng ghế sô pha, nhìn cứ như Cảnh Dương đang dựa vào trong lòng ngực y vậy.
Tham gia thi đấu đương nhiên là vì thứ hạng, cũng là một loại rèn luyện, học sinh âm nhạc nào cũng không ngừng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ. Nhưng Hewaxi hỏi hắn như vậy, cái y muốn nghe, đương nhiên không phải là mấy câu trả lời đó.
"Không biết." Cảnh Dương nói.
"Bởi vì tôi rất không ưa mấy lão già cổ hủ phái Dawat đó."
"Ách......, cái này tôi biết." Phải nói rằng tất cả mọi người đều biết Hewaxi không thích người của trường phái Dawat.
Trường phái Dawat được xưng là trường phái âm nhạc cổ điển bảo thủ, người của trường phái này vô cùng cố chấp theo đuổi kỹ năng biểu diễn, hơn nữa cho rằng tiết tấu, giai điệu đều phải nghiêm khắc dựa theo nhạc phổ mà đánh, chỉ cần xuất hiện một điểm khác biệt đều sẽ coi đó là sai lầm.
Đối với yêu cầu có tính nghiêm khắc chính thống ngược lại kỹ năng sẽ được thể hiện ra ngoài, nhưng như vậy sẽ làm âm nhạc có vẻ rất cứng nhắc, cũng rất không có phong tình.
Hewaxi từng nhiều lần công khai phê bình trường phái Dawat thể hiện cứng nhắc, làm âm nhạc mất đi tình cảm, âm nhạc không có tình cảm sẽ giống như không lưu được nước đọng, thời gian lâu dài sẽ tản ra mùi hôi chua làm người ta chán ghét.
Điều kỳ quái chính là, tuy rằng tất cả mọi người đều biết Hewaxi không ưa trường phái Dawat, nhưng mọi người cũng biết khi y mười mấy tuổi đã ba lần liên tục lấy được hạng nhất của cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat.
"Khi em muốn phê bình thứ mà em chướng mắt, ít nhất em cũng phải chứng minh mình làm rất tốt, chỉ là em không muốn làm mà thôi. Tôi phê bình là bởi vì tôi chướng mắt, tôi không thích, không phải bởi vì tôi làm không được." Hewaxi quay đầu, nâng cằm Cảnh Dương lên nói "Em là học sinh đầu tiên của tôi, ra ngoài tham gia thi đấu nhất định sẽ đại diện cho tôi. Những lão cổ hủ đó bị tôi chửi nhiều năm như vậy, đều chờ cơ hội để chửi ngược lại tôi, cho nên em nhất định phải lấy được hạng nhất, chặn họng bọn họ, tôi mới có thể tiếp tục chửi bọn họ."
Cảnh Dương hắc tuyến, tôi còn tưởng rằng mặc dù tính tình của thầy không tốt lắm, nhưng ít ra cũng là một nhà âm nhạc đứng đắn, không nghĩ tới thầy theo đuổi âm nhạc chỉ vì muốn mắng chửi người khác hả?
"Tôi cảm thấy, bọn họ có thể bởi vì tôi là học sinh của thầy, mặc kệ tôi có thể chơi đàn tốt cỡ nào, cũng sẽ cố ý không cho tôi lấy được hạng nhất hay không?." Cảnh Dương có chút lo lắng nói.
"Yên tâm đi, bọn họ tuy rằng là lão cổ hủ, nhưng cũng là lão cổ hủ rất có tiết tháo, không giống như tôi thích làm gì thì làm, hoàn toàn dựa vào yêu thích của mình để phán xét người khác." Hewaxi nghiêm túc nói.
Cảnh Dương cạn lời nhìn y, người có thể hợp tình hợp lý nói mình không có tiết tháo, là lần đầu tiên hắn gặp đó.
"Đi thôi, bắt đầu tập luyện." Hewaxi đứng lên, vươn tay về phía Cảnh Dương.
Hơn mười ngày tiếp theo, Cảnh Dương mới chân chính cảm nhận được cái gì được gọi là vua âm nhạc đến cuối cùng có bao nhiêu lợi hại. Kỹ năng mà y dạy cho hắn, cho dù những người khác có dành cả đời cũng không tài nào lĩnh ngộ được.
Cảnh Dương đã quen với việc Hewaxi lúc giảng dạy sẽ dán lên người hắn, có đôi khi còn sẽ từ sau lưng vây lấy hắn, dạy hắn phương pháp tập luyện ngón tay chính xác nhất, lúc nói chuyện còn thổi khí vào tai hắn, khi hắn nhịn không được run lên y sẽ phát ra tiếng cười khẽ.
Cảnh Dương cảm thấy mình đang bị đùa giỡn, nhưng mà bộ dáng của y lại nhìn rất nghiêm túc. Y rõ ràng đã giở trò với hắn thế nhưng lại biết điểm dừng ở đâu, làm hắn đến cơ hội cự tuyệt cũng không có. Cố tình Cảnh Dương còn rất đáng xấu hổ, rất vô dụng mà động lòng, hắn thật sự không thể nào chống cự được sự cám dỗ của người đàn ông này. Ai biểu cái tên nam nhân này chẳng những đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn, cả người còn phát ra hormone nam tính, lúc chơi đàn sẽ toả ra mị lực có thể hạ gục vô số nam nữ trong nháy mắt làm chi.
Tuy Cảnh Dương không phải nháy mắt bị hạ gục, nhưng cũng không thể kiên trì được bao lâu đã quỳ gối trước cơ ngực và ngón tay của Hewaxi. Chỉ là hắn cảm thấy, người nam nhân này có chút làm hắn đoán không ra.
Hewaxi cảm thấy để Cảnh Dương trở thành học sinh của mình là một quyết định rất không tồi, đứa nhỏ này thoạt nhìn rất quật cường, khả năng lĩnh ngộ lại cực cao. Một đôi mắt đen linh động luôn làm y nhịn không được có xúc động muốn hôn lên đó.
Y thích xem dáng vẻ Cảnh Dương nửa dựa vào trong lòng ngực y run rẩy, đáng yêu đến mức làm y động lòng, cũng làm y sinh ra dục vọng. Nhưng vì không muốn dọa đến Cảnh Dương, cũng để bản thân xác định tình cảm thật chắc chắn, y đè xuống dục vọng của mình.
Cảnh Dương cảm thấy cho dù không cần hệ thống, bây giờ hắn cũng có thể đi liều một phen, biết đâu sẽ lấy được hạng nhất. Nhưng lần thi đấu này vô cùng quan trọng, đối với hắn hay là Hewaxi đều không được thất bại.
Đây là lần đầu tiên hắn giúp Ivey tham gia thi đấu, nhất định phải một phát liền vang danh. Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên hắn lấy danh nghĩa là học sinh của Hewaxi đi thi, hắn cần phải duy trì hình tượng của vua âm nhạc, chứng minh chẳng những bản thân Hewaxi lợi hại mà dạy ra học sinh cũng sẽ rất lợi hại, như vậy về sau y mới có thể tiếp tục chửi những lão cổ hủ đó.
Kerika thuận lợi tiến vào vòng chung kết, thật ra cậu ta luôn muốn đi theo trường phái Dawat, đây là phong cách sở trường của cậu ta. Nhưng trường phái Dawat cũng không phải xu hướng của bây giờ, phần lớn người yêu thích âm nhạc càng nguyện ý nghe những nghệ sĩ đem tình cảm truyền vào bản nhạc hơn.
Từ khi bị Hewaxi kéo xuống, sự tồn tại của âm nhạc trường phái Dawat trở thành sự khảo nghiệm kỹ năng của người chơi đàn piano. Nhưng cho dù là thế, thì những người muốn đạt được các thành tựu cao hơn trong âm nhạc, đều phải vượt qua cửa ải này.
Giáo viên của Kerika cũng nói cậu ta rất thích hợp làm người theo trường phái Dawat, nhưng nếu cậu ta muốn đi được xa hơn, bay cao hơn trên con đường âm nhạc thì không thể dừng lại ở đây, mà phải coi đây là cục đá kê chân của mình. Tựa như cậu ta ở gia đình Mooney muốn đạt được sự yêu thích, sự che chở thì chơi đàn piano là thủ đoạn, Ivey chính là đá kê chân của cậu ta.
Mỗi lần Kerika tham gia thi đấu, Frith đều dành thời gian đi theo bồi cậu ta, giúp cậu ta lấy thứ này lấy thứ kia, chăm sóc hỏi han ân cần.
Thật ra lúc này Kerika càng hy vọng mình có thể an tĩnh ngồi chờ một mình để điều chỉnh lại sự khẩn trương trong lòng, Frith cứ lải nhải bên tai như vậy càng làm cậu ta thêm phiền mà thôi. Nhưng cậu ta vẫn bày ra bộ dáng hưởng thụ sự an ủi của Frith, bởi vì chỉ cần nhìn thấy bộ dáng khó chịu của Ivey, cậu ta rất có cảm giác thành tựu. Ivey cậu sinh ra đã ở vạch đích, lại giàu có như vậy thì thế nào, thứ tôi muốn đều dựa vào năng lực của chính mình để giành lấy, cậu đấu không lại tôi.
"Khẩn trương sao?" Firth vỗ vỗ bả vai Kerika nói.
"Có một chút." Kerika ngẩng đầu nhìn anh ta cười cười.
"Là Hewaxi! Trời ạ, Hewaxi tới!" Đột nhiên có người kinh hô.
Trong đại sảnh một trận xôn xao, tất cả mọi người đứng lên nhìn về phía cửa lớn.
Hewaxi ôm bả vai Cảnh Dương đi đến, bên cạnh đi theo mấy vệ sĩ thân hình cao lớn, mọi người chủ động dạt ra nhường đường cho bọn họ. Tuy rằng mọi người rất hưng phấn và tò mò, nhưng không ai dám chen lấn tới gần.
Kerika thấy một màn như vậy trong lòng cực kỳ chua, Hewaxi cư nhiên tự mình đưa Ivey tới thi đấu, Ivey dựa vào đâu được yêu quý như vậy.
Tâm tình Firth cũng rất phức tạp, chính anh ta cũng không biết tại sao, nên quy chụp là tại bây giờ chỉ cần nhìn thấy Ivey, anh ta sẽ không thoải mái.
Kerika điều chỉnh lại tâm trạng, dù sao đây cũng là cơ hội tốt để xuất hiện trước mặt Hewaxi, ít nhất cũng phải để lại ấn tượng tốt trong lòng ngài ấy. Thế là mỉm cười đi qua chào hỏi "Xin chào thầy, thầy khoẻ chứ, em là bạn của Ivey."
"Đừng có gọi tôi là thầy." Hewaxi nhíu mày nhìn cậu ta, trong mắt thoáng hiện sự lạnh lẽo "Cậu đâu phải là học sinh của tôi." (ngầu quá anh ơi!!)
Kerika bị khí thế của y dọa lui về phía sau hai bước, vội vàng xin lỗi nói "Thực xin lỗi!"
Hewaxi không để ý tới cậu ta, giơ tay xoa đầu Cảnh Dương nói "Đừng khẩn trương."
"Ừm." Cảnh Dương đáp.
Hewaxi để lại hai người vệ sĩ, theo lối đi dành cho khách quý đi lên lầu hai.
Vừa rồi bị ánh mắt của Hewaxi doạ sợ, bây giờ Kerika vẫn còn hoảng hốt, hơn nữa hình ảnh lúc nãy khẳng định đã bị mọi người nhìn thấy, điều này làm cậu ta cảm thấy rất mất mặt.
Người bên cạnh đều nhỏ giọng nghị luận, còn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười nhạo, bọn họ cười ai đó cư nhiên dám đi chào hỏi Hewaxi, đúng là không biết tự lượng sức mình. Tính tình của Hewaxi không tốt là việc mà ai cũng biết, cho dù là nguyên thủ quốc gia hay người trong hoàng thất của nước khác muốn gặp y, chưa chắc y sẽ cho mặt mũi, huống chi cậu ta chỉ là một nhân vật nhỏ.
Kerika làm bộ không nghe thấy những lời nghị luận đó, miễn cưỡng duy trì trấn định lộ ra mỉm cười ôn nhu nhìn Cảnh Dương nói "Ivey, xem ra cậu ở chung với ngài Hewaxi rất tốt, ngài ấy thế mà còn đưa cậu đi tham gia thi đấu."
"Có liên quan gì tới cậu sao?" Cảnh Dương mặt vô biểu tình nhìn Kerika.
"Tôi chỉ cảm thấy......," Kerika quay đầu lại nhìn thoáng qua Firth phía sau, quay đầu nhìn hắn nói "Dù sao cậu cũng là người đã có hôn ước, trước mặt mọi người lại đi thân mật với người khác, sẽ không tốt lắm đâu."
Cảnh Dương lập tức phì cười "Con người cậu chẳng những mắc cười mà lời cậu nói ra cũng mắc cười thật đó. Tôi đề nghị cậu chuyển qua làm diễn viên hài đi, so với chơi đàn thì diễn hài có tương lai hơn đó."
Cảnh Dương tìm một chỗ trống ngồi xuống, hai vệ sĩ đứng ở hai bên. Những người khác biết hắn là học sinh của Hewaxi, đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị oán hận nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Kerika rốt cuộc không duy trì được nữa, Firth ôm bờ vai của cậu ta nói "Qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi, thi đấu sắp bắt đầu rồi.
Yêu cầu của vòng chung kết là mỗi người dự thi phải chơi ba bản nhạc liên tục, phải thể hiện đầy đủ ba kỹ xảo chơi đàn mà mình đang nắm giữ.
Sau khi Kerika lên sân khấu, nhìn giám khảo và khán giả đang ngồi phía dưới, cậu ta hít sâu một hơi. Từ hai bàn tay trắng đến có được tất cả như bây giờ, cậu ta đã phải trả giá bao nhiêu, chính bản thân cậu ta hiểu rõ. Tập luyện không biết ngày đêm, không ngừng nghỉ chính là vì muốn có càng nhiều người công nhận mình hơn.
Cậu ta vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở cô nhi viện, bởi vì thân thể không tốt, thường xuyên bị những người khác bắt nạt. Nhìn thấy bạn bè đồng trang lứa lộ ra thiên phú âm nhạc, được những kẻ có tiền nhận nuôi, cuộc sống liền tốt đẹp. Từ lúc đó cậu ta đã biết mình phải làm gì để thay đổi vận mệnh của mình.
Sau khi cậu ta nổ lực tập luyện chơi đàn piano, vận mệnh quả nhiên bắt đầu thay đổi.
Cậu ta còn nhớ rất rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Firth và Ivey, bọn họ mặc quần áo rất đẹp nắm tay nhau tới nhìn cậu ta, bọn họ mang tới rất nhiều quà vặt và đồ chơi, mặc dù cậu ta cười rất vui vẻ nhưng trong lòng lại không vui chút nào.
Thứ cậu ta muốn không phải chỉ là những quà vặt đó, cậu ta muốn người được nắm tay là cậu ta, muốn mỗi ngày đều có quần áo đẹp để mặc, muốn sống trong một ngôi nhà to, một căn phòng lớn. Cho nên cậu ta càng ra sức cố gắng hơn.
Dưới sự nổ lực của cậu ta, vận mệnh lại một lần nữa được thay đổi, cậu ta được nhận nuôi, rốt cuộc cũng trở thành một thành viên của gia đình đó như ước muốn của cậu ta.
Nhưng cậu ta vẫn cảm thấy không đủ, cậu ta muốn được yêu thương nhiều hơn, muốn được mọi người tán thưởng hơn, cậu ta muốn độc chiếm tất cả.
Thì ra nhà của Ivey ở cách vách, đó là một nơi còn lớn hơn còn xinh đẹp hơn nữa, ở nơi đó có một cây đàn piano màu trắng mà cậu ta rất khát khao muốn có được. Nếu Ivey đã có nhà của mình, vậy nhà của gia đình Mooney tặng cho cậu ta đi, Ivey có tiền như vậy nhường Frith cho cậu ta cũng đâu có sao đâu? Bởi vì cậu ta cái gì cũng không có nha.
Sau đó, cậu ta thành công, cậu ta được người nhà Mooney yêu thương. Nhìn thấy Ivey thương tâm khổ sở, cậu ta càng vui vẻ. Ai biểu Ivey ngay từ đầu có được nhiều thứ như vậy, cậu ta dựa vào năng lực của mình đoạt lấy tất cả của Ivey, chỉ có thể trách bản thân Ivey vô dụng.
Thế nhưng tại sao? Tại sao? Khi cậu ta cho rằng Ivey đã không còn uy hiếp đối với mình,cậu ta đã hoàn toàn ngăn chặn thành công thì Ivey cư nhiên trở thành học sinh của Hewaxi.
Nhưng mà không sao, cậu ta lại đoạt một lần nữa là được, cậu ta sẽ chứng minh cho Hewaxi xem, cậu ta mới là người thích hợp trở học sinh của y. Người được Hewaxi giảng dạy, được Hewaxi yêu mến phải là cậu ta mới đúng, cậu ta sẽ chứng minh cho Hewaxi xem, cậu ta nhất định có thể!
Sự ghen ghét cùng phẫn nộ trong lòng của Kerika, còn có dục vọng muốn chứng minh bản thân rất mãnh liệt ngược lại làm cậu ta phát huy vượt xa người thường, trên mặt của các giám khảo đều tỏ vẻ hài lòng.
Khi Kerika đứng lên cúi chào, trán và sau lưng cậu ta đều đổ đầy mồ hôi, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên mặt ban giám khảo cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cậu ta cười rất vui vẻ.
"Kerika, em thật sự quá tuyệt vời!" Firth đi đến hậu trường ôm Kerika.
"Em làm được rồi, Firth, em thật sự rất vui!" Kerika kích động ôm lại Firth, biểu đạt sự kích động của mình.
"Anh biết em nhất định có thể làm được mà! Ở trong lòng anh em vẫn luôn là tuyệt nhất!" Firth rất vui vẻ nhìn cậu ta.
Coreka cười nhìn anh ta, dư quang nhìn thấy Cảnh Dương muốn lên sân khấu, lập tức xoay người nói "Ivey!"
Cảnh Dương dừng bước, nhìn cậu ta.
"Cố lên!" Trên mặt Kerika mang theo tươi cười cổ vũ hắn, trong mắt lại tràn đầy khiêu khích.
Cảnh Dương cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước.