Dịch giả: Đường Huyền Trang
Trên thực tế, giao thông giữa các thành lớn của Đại Tấn quốc là vô cùng thuận tiện, dù sao thì ở cái thế giới có tu sĩ tồn tại này, đương nhiên sẽ không thếu pháp khi phi hành cỡ lớn.
Không nói tốc độ có thể so sánh với ngự kiếm phi hành hay không, nhưng chắc chắn là tốc độ sẽ không chậm!
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi phải có tiền, có đầy đủ tiền.
Pháp chu vượt khu là dành cho đám tu sĩ, võ giả cưỡi, nhưng người nào nói người bình thường có tiền thì không thể?
Huống chi những vị quan văn cao cấp này, mặc dù đãi ngộ quan văn ở quốc gia này so với quan võ chênh lệch rất nhiều, nhưng có thể làm đến chức quan này, thì tiền cưỡi pháp chu vẫn có thể bỏ ra được.
Muốn tiết kiệm thời gian thì ngay cả pháp chu thượng đẳng cũng có thể ngồi lên.
Hơn nữa đây cũng không phải vấn đề có bỏ ra nổi hay không, mà mục đích tích lũy vốn liếng của đám người học văn bọn hắn chính là đem hậu bối bồi dưỡng thành võ giả, thậm chí là tu sĩ.
Mà bây giờ, căn bản không cần đợi đến hậu đại, mình đã có cơ hội này?
Việc này cho dù là tốn nhiều hay ít, đều phải đi kiến thức một chút!
Sau khi bãi triều.
Quan viên tốp năm tốp ba đi ra Kim Loan điện, chỉ có bên cạnh Trương thừa tướng là tụ tập nhiều người nhất.
- Trương thừa tướng! Ngươi nói cái Tru Tiên gì đó, chúng ta chỉ cần xem một chút, là có thể...
- Ai ai ai! Cái vấn đề này các ngươi hỏi qua nhiều lần lắm rồi! Ta có thể trả lời, cái Tru Tiên này chính là thứ mà giống như thiên địa kỳ vật trong truyền thuyết, nhìn một lúc là có thể tăng tiến tu vi!
Một nam tử trung niên đầu vuông tai to bị hỏi đến mất cả kiên nhẫn, thuận miệng đáp một câu, sau đó hỏi:
- Thay vấn đề khác, ngài nói... Võ kỹ, pháp thuật ở trong đó, chúng ta cũng có thể học tập?
- Từng có lời đồn rằng, Tiên Hoàng Võ Đế từng ở trong một cổ động chợt thấy Quan Tinh Đồ, ngồi xem một đêm mà tu vi tiến nhanh! Chắc là...
Bên cạnh bàn luận ầm ĩ:
- Cái Tru Tiên này cũng là loại bảo vật này?
- Đương nhiên là có thể học tập!
Trương thừa tướng không để ý đến tiếng nghị luận ở bên cạnh, chỉ trả lời vấn đề của tên quan viên đầu vuông tai to:
- Không thì ở trên lần quốc khảo kia, cái gì mà Ngự Kiếm Thuật, thuật cách đấu, làm sao mà có?
- Tất cả đều là học được từ bên trong Tru Tiên?!
Lập tức ánh mắt của mấy người chung quanh đều tái xanh!
Đại đa số người ở trên thế giới này không có thiên phú thì mới bất đắc dĩ học văn, điều đó không đại biểu cho việc bọn hắn không nguyện ý học một thân bản lĩnh.
- Không chỉ có Tru Tiên!
Trương thừa tướng nói:
- Cửa tiệm kia còn có trò chơi khác, chẳng qua nói đến những trò chơi kia, tất cả đều là chém chém giết giết, lão phu cũng chỉ chọn lấy một cái để thử, thứ mà chân chính thích hợp cho văn nhân chúng ta, vẫn là phim truyền hình!
- Cũng đúng! Những thứ này thì chúng ta chỉ cần xem là được, chém chém giết giết thì bản thân chúng ta...
Mấy người cười xấu hổ, vẫn là chênh lệch so với đám võ giả tu sĩ kia nhiều lắm.
- Cho nên không nói những cái khác.
Trương thừa tướng tổng kết nói:
- Cái phim truyền hình này, lão hủ là nhất định phải xem!
- Lão thừa tướng nói đúng, cho dù bận rộn hơn nữa, chúng ta cũng phải dành thời gian xem phim truyền hình!
------------------------
Mà lúc này đây, bên ngoài quán net.
Chỉ thấy mấy người Tống Thanh Phong, Lâm Thiệu đi theo một nữ tử cao gầy mặc giáp da màu đỏ:
- Hôm qua chúng ta xem Tru Tiên tập năm, tập sáu, đúng là hay thật, phải không, Lâm thiếu!
- Đúng đúng đúng! Mộc đạo sư!
Lâm Thiệu lớn tiếng đồng ý nói:
- Không chỉ tập năm, tập sáu xem hay, mà mấy tập đầu cũng đặc biệt hay, mãnh liệt đề cử!
- Hai ngày nay lão bản phát trực tiếp, vừa lúc người không có ở đây.
Hứa Lạc nói:
- Nhưng hôm nay thì tốt! Có thể xem một lần sáu tập!
- Có thật hay như thế không?
Mộc Hồng Chúc nghĩ, mình chơi Diablo còn chưa đến phần ba, lại mua Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, cũng mới vừa chơi đến học Ngự Kiếm Thuật, bây giờ lại mua phim truyền hình?
Chẳng qua làm sao mà đồ trong tiệm này đều tốt như vậy... Khiến cho người ta thật khó lựa chọn!
- Chẳng qua...
Mộc Hồng Chúc nghĩ nghĩ, dù sao một ngày là có thể xem hết, ngày mai lại chơi cái khác thì cũng giống vậy, thế là mở miệng nói:
- Vậy thì xem một chút đi.
--------------
Mấy người Trương thừa tướng đến thì đã là gần hai giờ chiều, chỉ thấy một tổ chức gồm những lão già hơn bảy mươi cùng với đám trung niên đi vào quán nét.
Lão thừa tướng, sao nhiều người vậy?!
Mấy người trong triều nhìn xung quanh.
- Nói nhảm, người có thể không nhiều sao?
Có người khiển trách một câu.
- Chư vị không cần lo lắng!
Trương thừa tướng vuốt râu, ra hiệu mọi người an tâm:
- Lão phu đã tính toán qua, thời gian này là thời điểm khách bên trong tiệm này xuống máy cao nhất, các ngươi đi trả tiền trước, sau đó tìm một chỗ không ai xếp hàng ngồi đợi một chút, bên này tìm không thấy thì còn có phía đối diện, rất nhanh là có thể đợi được vị trí.
- Lão thừa tướng cao minh!
- Có phải chư vị còn chưa dùng bữa phải không?
Trương thừa tướng lại giới thiệu nói:
- Tiệm này có mì tôm dưa chua lão đàn, hơi mắc tiền một tí, nhưng hương vị vô cùng tốt, so đồ ăn của Ứng Thiên Lâu thì muốn mỹ vị hơn, ngay cả mấy vị hoàng tử điện hạ cũng cực kì yêu thích, chư vị có tâm thì trước tiên có thể đi mua một hộp nếm thử.
- Thế mà biết chúng ta tàu xe mệt mỏi, ngay cả đồ ăn cũng đều chuẩn bị tốt!?
Mấy tên quan viên nhìn nhau:
- Vừa vặn đang đói, chúng ta đi nếm thử xem cái mì tôm này mỹ vị như nào!
- Chư vị! Mua mì tôm đi!
Rất nhanh, trong tiệm lại truyền tới một đợt mùi thơm kỳ dị.
Ở gian bên này, Đổng Thanh Ly đã sớm chơi xong trò chơi, vì muốn xem cốt truyện, lần nữa đứng ở phía sau máy tinh Phương Khải xem hắn cầy phù văn, một bên xem một bên phàn nàn nói:
- Lão bản, ngươi không cân nhắc mở rộng tiệm này của ngươi ra một chút sao? Người ngày càng nhiều!
Nàng thực sự có chút bận tâm, bây giờ đến sớm một chút là có thể chơi, nếu về sau đến sớm cũng không thể chơi thì phải làm sao?
Nghe nói truyện tiểu thuyết Diablo còn lưu truyền một câu chuyện về quả táo bị cắn dở, cái gì mà hơn nửa đêm đã rời giường xếp hàng, nếu phát triển đến loại trình độ đó, chẳng phải mình mỗi ngày đều không có cách nào đi ngủ sao?
Ngẫm lại cũng có chút không rét mà run!
- Ngươi nói việc này a...
Phương Khải nói:
- Bản điếm mở cửa làm ăn, nhiều người tự nhiên sẽ phải mở rộng quy mô, ngày mai là có.
- Ngày mai?
Không chỉ là nàng, tính cả không ít người đang đứng sau lưng đều mừng rỡ không thôi, Tống Thanh Phong nói:
- Cuối cùng thì ngày mai cũng gia tăng máy vi tính?
- Tăng thêm bao nhiêu?!
Đổng Thanh Ly có chút bận tâm, nếu là sau khi gia tăng vẫn còn phải xếp hàng thì làm sao bây giờ?
- Gần đây lão bản ngươi đi ra ngoài mua cửa hàng sao?
Hai người Đổng Thanh Ly cùng với Trương Uyển Ngọc mấy ngày gần đây đều ở đây từ sáng đến tối muộn, không khỏi nghi hoặc một chút:
- Cũng không thấy ngươi đi ra ngoài mua cửa hàng cơ mà?
- Cái này không cần lo lắng! Ngày mai các ngươi sẽ biết.
Phương Khải suy nghĩ một chút, không gian tăng bốn lần, chắc là máy tính cũng phải tăng gấp ba bốn lần mới được, nếu không chẳng phải toàn bộ tiệm lại quá vắng vẻ sao?
Gia tăng ba đến năm trăm máy tính, hẳn là không cần phải xếp hàng.
- Ngày mai thì biết...?
Tất cả mọi người hơi nghi hoặc một chút:
- Chẳng lẽ trong tiệm này lại có thể sinh ra cái biến hóa thần kỳ gì hay sao?"
Lúc này, Mộc Hồng Chúc ở đằng sau đi tới, có chút vẫn chưa thỏa mãn:
- Thanh phong, làm sao cái Tru Tiên này đến tập 6 liền không còn...? Phần sau đâu?
- Ặc... Việc đó... Mộc đạo sư, tối nay ta còn có lớp, đi trước!
Đợi đến khi Tống Thanh Phong tranh thủ chuồn như bôi dầu vào chân, thì một bóng người từ ngoài cửa lao đến.
- Lão bản! Gần tám giờ! Hôm nay trực tiếp tập năm, tập sáu đúng không!
Chỉ thấy người tới toàn thân mặc áo trắng, áo bào màu vàng, hình dạng anh tuấn, chính là Tiêu Ngọc Luật.
- Trực tiếp là thứ hai, thứ ba, mỗi ngày hai tập!
- Vậy tập năm, tập sáu đâu?!
- Cuối tuần truyền bá! Hoặc là lên máy tính tự mình xem!
- A --!
Tiêu Ngọc Luật có cảm giác muốn tự tử.