Dịch giả: Đường Huyền Trang
Chuyện này....
Mặc dù thế giới này có yêu ma quỷ quái, nhưng nào ai đã gặp qua quái vật như này?
Lại không cần nói đến việc xuất hiện quỷ dị như vậy, coi như trước mặt chỉ là yêu ma quỷ quái bình thường thì cũng đủ dọa gần chết.
Quái vật này như là hình tượng hóa cụ thể khổ não trong tâm bọn họ, Phương Khải phát hiện, quái vật trên màn hình mấy người, mặc dù nhìn qua có chút giống nhau, nhưng nếu như nhìn kỹ thì có thể phát hiện điểm khác biệt, ví dụ như con quái vật trên màn hình Tố Thiên Cơ, thân thể mọc ra rất nhiều tay.
Phương Khải là một người hiểu rõ trò chơi này, tự nhiên biết rằng nơi này còn rất nhiều điều quỷ dị, nó có thể khiến ý thức ở sau trong tâm trí của mỗi người biến hóa thành lực lượng đặc thù.
Những người mà có những mặt tối ẩn giấu trong lòng sẽ rất dễ dàng rơi vào một thế giới khác.
Mà quái vật trước mặt này, hiển nhiên chính là sản phẩm của sự chồng chất giữa "trói buộc", cùng "khổ não" của nhân vật chính, từ ý thức của người chơi mà sinh ra.
Bởi vì liên quan đến nội tâm của người chơi, nó sẽ cho người chơi một loại ám chỉ mãnh liệt nào đó!
Chẳng qua nếu như nội tâm không ý thức được việc này, hoặc là rất ít, thì sẽ xuất hiện quái vật nguyên bản của Silent Hill 2, thí dụ như con quái vật trước mặt Thẩm Thanh Thanh này.
Chẳng qua như vậy cũng đã dủ dọa người! Lại thêm bầu không khí xảy ra trước đó, ngay cả Nạp Lan Hồng Vũ cũng thấy mơ hồ!
Mấy muội tử càng là ôm thành một đống!
Khương Tiểu Nguyệt che mặt hét ầm lên:
- Đây là thứ quái quỷ gì vậy?
Yêu ma quỷ quái thì nàng không sợ, nhưng cái này....!!??
Quan trọng nhất chính là, nhân vật chính trong trò chơi chỉ là một người bình thường, không có bất kỳ năng lực gì!
Nếu như thân có võ khí còn dễ nói, nhưng bây giờ bảo ta đánh thế nào? Ngay cả chạm vào cũng không dám a! Nếu không bị bắt thì làm sao bây giờ?
Về phần không đánh...
Nơi này không có đường đi nào khác!
Cũng may là quái vật giai đoạn đầu của Silent Hill cũng không mạnh, lại thêm việc coi như là nữ sinh thì cũng đã là võ giả, nhát gan cũng chỉ là tương đối.
Thẩm Thanh Thanh bên này cố găng đạp mạnh một cước rồi chạy bán sống bán chết, mấy người Tống Thanh Phong cũng đã học qua thuật cách đấu, mặc dù da đầu tê dại, vẫn là thét chói tai một trận rồi xông ra ngoài!
Tố Thiên Cơ: Ta chưa học qua cái gì a!
Quả thật sắp điến rồi!
Cũng may tâm cảnh của nàng tốt hơn người khác rất nhiều, khi bị ép đến góc tường, bằng vào một trận phản kích bằng vương bát quyền, cuối cùng cũng chạy đi!
Không biết là đã chạy bao xa, cuối cùng nhìn thấy quái vật kia không còn đuổi theo, tất cả mọi người đều tranh thủ thời gian rời khỏi hình thức giả lập hiện thực.
Tố Thiên Cơ quay đầu lại, nhìn thấy Phương Khải là người duy nhất giữ được bình tĩnh, tức giận đến nỗi chỉ hận không thể nện cái mũ giả lập lên đầu hắn!
Lần này đúng là mất mặt lớn!
Dùng một câu kinh điển là trước khi chơi trò chơi thì nàng như một con sói đến từ phương Bắc, lại còn phát ngôn hống hách trước mặt các đệ tử.
Kết quả là chơi nửa giờ bị dọa thành như một con cún!
Hồi tưởng lại một trận vương bát quyền vừa rồi của mình...
A a a!
Tố Thiên Cơ thật muốn phát điên!
Lam Yên, Khương Tiểu Nguyệt núp sau lưng Nạp Lan Minh Tuyết, mà gương mặt Nạp Lan Minh Tuyết bây giờ cũng có chút run rẩy.
Đổng Thanh Ly, Uyển Ngọc cùng với Phong Hoa, Duyệt Tâm co lại thành một đoàn khác.
Tính chất như sợ hãi, là có lây nhiễm!
Gương mặt của Nạp Lan Hồng Vũ trở lên đen thui, nhìn màn hình mấy người nói:
- Phương tiểu tử, thế này thì rèn luyện tâm cảnh như nào?
- Lão bản!
Tống Thanh Phong một bên vừa thầm kêu nguy, vừa lên tiếng nói:
- Cái này có thể đánh thắng được không? Còn chưa đánh đã bị hù chết rồi!
- Đúng vậy!
Thẩm Thanh Thanh vỗ ngực sợ hãi:
- Cũng may vừa lẫy không bị nó bắt được!
Yêu ma quỷ quái không có gì đáng sợ, Zombie ta cũng có thể đánh một trận, nhưng cái trò chơi này, ngay từ đầu nhận được tin người chết, sau đó đến một tiểu trấn hoàn toàn im nặng, đừng bảo là người, ngay cả âm thanh cũng không nghe thấy, khắp nới đều là vẻ quỷ dị!
Sau đó lại xuất hiện quái vật như này!
Quái vật kia... Xem ra không phải người bình thường có thể ứng phó!
- Khó trách lão bản lại không chơi!
Khương Tiểu Nguyệt vừa mới bị dọa, cũng may là nàng không chơi, sau khi được các "muội tử sưởi ấm", gan lớn hơn không ít, còn tranh thủ phỉ nhổ vài câu:
- Hóa ra là không dám chơi.
- Đúng vậy!
Lam Yên thầm nói:
- Làm sao lại có trò chơi dọa người như vậy!
- Lão bản nói buổi tối sẽ trực tiếp.
Ánh mắt Nạp Lan Minh Tuyết sáng rực, nàng nhìn chằm chằm vào Phương Khải như là sợ hắn sẽ chơi xấu.
- Buổi tối sẽ phát trực tiếp.
Phương Khải nói một cách đương nhiên.
-...
Tố Thiên Cơ vốn định dùng miệng để pk với Phương Khải, chẳng qua nghe thấy Phương Khải nói vậy đành thu về:
- Thật sự ban đêm sẽ trực tiếp sao?
- Bản lão bản có nói dối các ngươi bao giờ sao?
Phương Khải nói.
- Ngươi không sợ?
Tố Thiên Cơ cười lạnh, có vẻ là không tin.
Phương Khải chỉ vào màn hình nói:
- Ngươi xem, nhân vật chính người ta là một người bình thường còn không sơ, vậy thì có gì phải sợ?
Phương Khải nhìn Tố Thiên Cơ nói:
- Không phải là không dám chơi chứ?
Tất cả mọi người:
-...
- Theo lão phu thấy.
Lúc này, Nạp Lan Hồng Vũ cũng mở miệng:
- Nếu cái trò chơi này để ma luyện tâm cảnh, bầu không khí quỷ dị một chút thì cũng hợp lý, nhưng nếu mà để ma luyện tâm cảnh, thì nhất định sẽ có phương pháp thông qua, lão phu nói đúng không.
Phương Khải nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Nạp Lan Hồng Vũ lại nói:
- Vừa rồi các ngươi chỉ là người bình thường, vậy mà vẫn có thể thoát thân khỏi quái vật này, chứng tỏ quái vật này cũng không cường đại.
Mấy người nghe thấy Nạp Lan Hồng Vũ nói, hai mắt lập tức tỏa sáng:
- Lão gia tử, ý là nói, xem như người bình thường, thì vẫn có cơ hội sống xót?
- Đây là tất nhiên.
Nạp Lan Hồng Vũ nói:
- Nếu không thì trò chơi này làm ra chẳng có ý nghĩa gì rồi?
- Khó trách...
Tố Thiên Cơ nhanh chóng tỉnh táo lại, giật mình nói:
- Ở vào tính thế như vậy, tâm cảnh càng không yên thì càng dễ phạm sai lầm, cực kỳ dễ mất mạng, chỉ có bảo trì tâm tình tỉnh táo, mới có thể tìm kiếm một cơ hội sống.
- Cái trò chơi này quả nhiên là có dụng ý sâu xa!
- A? Là vậy sao?
Từ Tử Hinh cùng Thẩm Thanh Thanh đều tỏ ra mơ hồ, nhìn chằm chằm vào Phương Khải đầy nghi ngờ.
- Lão bản! Ngươi nói buổi tối chơi?
Dường như Thẩm Thanh Thanh còn chưa tin, lại xác nhận lại một lần nữa.
- Đương nhiên!
- Vậy bản tọa sẽ thử lại lần nữa!
Mặt Tố Thiên Cơ đen lên, cái gì mà tu vi tâm cảnh không đủ, loại chuyện này còn lâu nàng mới thừa nhận, ngay cả Phương Khải đều có thể chơi thì nàng có gì phải sợ?