Dịch giả: Đường Huyền Trang
Tình huống càng lúc càng quỷ dị, trái ngược với lẽ thường, làm cho tất cả mọi người thiếu chút thì bị dọa nhảy dựng lên!
Ngay cả sự tình quỷ dị như này cũng xuất hiện, ai biết đằng sau có thể phát sinh chuyện quỷ dị hơn nữa hay không?
Có thể chơi ra một bộ thi thể giống mình y như đúc hay không?
Không khí chung quanh càng ngày càng quỷ dị, đừng nói trò chơi, dường như toàn bộ quán net cũng đều bị bao phủ trong một bầu không khí quỷ dị.
Theo không khí trò chơi ngày càng trở lên ly kỳ, thì nhân vật chính càng ngày càng tiếp cận với sự thật.
- Hay là chúng ta không... Không xem nữa?
Không ít người đã có chút không muốn xem.
- Không! Chúng ta đứng ở đây xem trực tiếp đã sợ như thế, ngươi nghĩ xem lão bản có sợ hay không?
- Lại nhìn một lúc! Khẳng định lão bản sẽ bị hù chết!
Thịnh Kinh, Hi Di hai đại học phủ động viên lẫn nhau nói.
- Lại đến một nơi đáng sợ khác! Đảm bảo hắn sẽ bị hù đến tè ra quần!
- Ta cũng không tin tiểu tử này không có chút cảm giác sợ hãi!
Tố Thiên Cơ không tin có tà, tiếp tục xem!
Đúng lúc này, bọn hắn nhìn thấy, Phương Khải đi vào lầu ba, đẩy cửa ra!
Chỉ gặp con quái vật máu me khắp người kia đang điên cuồng ngược đãi hai con manocanh.
Manocanh thống khổ vặn vẹo thân thể.
Mà lúc này đây, thế mà Phương Khải lại chui ngay vào bên trong tủ âm tường ở bên cạnh!
Quái vật kia quay người lại, rất nhanh liền phát hiện ra Phương Khải.
Trong lòng tất cả mọi người đều lộp bộp một tiếng!
Xong!
Cái tủ âm tường này không có chỗ chạy a!
Chỉ thấy Phương Khải sờ soạng trong tủ âm tường được một cái chìa khoá, ngay sau đó đem lấy khẩu súng lục lúc trước lấy được ra, một bên điên cuồng bắn một bên chạy ra khỏi tủ âm tường!
Có thể thấy rằng, Phương Khải điên cuồng nổ súng, nhưng dường như quái vật này lại không có cảm giác đau, cũng đánh không chết! Nó vẫn tiếp tục lao về phía Phương Khải!
Cũng chỉ có thể dựa vào lực trùng kích của đạn, khiến cho hành động của nó chậm lại một chút mà thôi!
Tất cả mọi người trừng to mắt xem một màn này!
Đây là quái vật gì?! Thế mà đạn không có hiệu quả?!
Vậy thì còn đánh thế nào?!
Quái vật gặp phải trước đó chí ít còn có thể đánh chết, dùng gậy cũng có thể tuỳ tiện đập chết, nhưng bây giờ, ngay cả đạn cũng không có hiệu quả.
- Đánh không lại thì làm sao bây giờ?! Đương nhiên là tiện tay đóng cửa a!
Chỉ thấy Phương Khải vội vàng từ trong phòng lao ra, tay khẽ run rẩy, "Loảng xoảng" một tiếng, tiện tay đóng cửa lại!
Đến khi quái vật phá cửa ra, Phương Khải đã sớm chuồn không còn hình bóng!
Gương mặt tất cả mọi người đều co quắp một trận: Học được thần kỹ, tiện tay đóng cửa!
Lúc này, Phương Khải vội vàng rời khỏi trò chơi, lấy mũ giả lập xuống.
- Lão bản, sao lại không chơi?!
- Ha ha ha ha! Lão bản sợ rồi sao!
Nhìn xem Phương Khải vội vàng lui khỏi trò chơi như vậy, không ít người lập tức nở nụ cười hài lòng.
- Khẳng định là sợ!
Phương Khải chỉ chỉ vào thời gian dưới góc màn hình:
- Mười hai giờ, các ngươi không đi về sao?!
- Về...!?
Hóa ra Phương Khải đã đến giờ nên mới rời khỏi trò chơi?!
Nhưng bây giờ bọn hắn đã không có sức mà nổi giận, bởi vì bọn hắn chợt nhớ tới một việc càng khủng bố hơn!
Cái giờ này! Vừa mới xem hết loại phát trực tiếp kinh khủng này! Bây giờ bọn hắn còn phải trở về! Nửa đêm mười hai giờ!
Trước đó xem trực tiếp vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng bây giờ...
- A a a a!
Tất cả mọi người muốn điên rồi!
- Lão bản!
Nhìn bên ngoài một màu đen kịt, hai chân Tống Thanh Phong run như mắc bệnh sốt rét, thì thào như sắp chết:
- Hôm nay có thể ở lại đây qua đêm không?
Hoàn toàn không muốn trở về!
- Không thể!
Phương Khải lườm hắn một chút:
- Cho nên trước đó ta mới hỏi các ngươi, có thật là muốn trực tiếp bốn giờ hay không.
Sắc mặt của mọi người đều trở nên trắng bệch, lúc ấy ai biết ngươi nói là cái này!?
Trên thực tế Từ Tử Hinh, Thẩm Thanh Thanh cũng muốn hỏi vấn đề giống như Tống Thanh Phong!
Hận không thể ngủ tại quán nét tối nay!
Nếu như là người bình thường, chí ít còn thể thể ngủ tập thể dưới đất của quán Phương Khải!
Nhưng vấn đề là, người nào đó là Trưởng công chúa, người nào đó là đại tiểu thư, lại còn mấy nhóm thiên kiêu chi tử, ai lại ngủ ở đất quán nét như vậy!
Đừng nói là làm, nghĩ cũng không nghĩ tới!
Coi như có thể được ngủ, nhưng loại chuyện này cũng quá mất thể diện đi!
- Phong Hoa, Duyệt Tâm!
Tố Thiên Cơ kêu một tiếng:
- Cùng vi sư trở về!
- A...!? Vâng!
Hai người co lại thành một đoàn đi sau lưng Tố Thiên Cơ ra ngoài.
- Cái này có gì phải sợ!
Nạp Lan Hồng Vũ nhếch miệng, chắp hai tay sau lưng, vênh váo tự đắc:
- Lão Phúc, chúng ta đi!
- Lão gia tử nói đúng!
Lương Hắc Hổ hừ lạnh một tiếng:
- Đệ tử Thịnh Kinh học phủ, đi theo ta!
Chỉ thấy tất cả đệ tử Thịnh Kinh học phủ đều núp thành một đoàn đi theo ra cửa.
Phương Khải nháy nháy mắt, chỉ thấy Trưởng công chúa cùng với Nhị hoàng tử cũng đi theo.
- Kêu Thanh Hà mang nhiều người tới đón ta!
Đổng Thanh Ly vội vàng phát tin.
Không thì bên ngoài đen như vậy, làm sao mà về?!
- Lão bản! Có thể đưa chúng ta đến cổng học phủ cổng không?
Tống Thanh Phong nhìn thấy ngoài cửa đen kịt một màu, nói:
Mặt Phương Khải co lại:
- Ngươi là một đại nam nhân còn muốn ta đưa về nhà?
- Chúng ta không phải đại nam nhân!
Thẩm Thanh Thanh rất tán thành cũng rất khinh bỉ Tống Thanh Phong, nói tiếp:
- Lão bản đưa chúng ta về học phủ đi! Không cần phải để ý đến hắn!
- Lão bản, còn có ta!
Nghe thấy Phương lão bản muốn đưa người về nhà, Lam Yên tranh thủ thời gian nhích lại gần.
- Vậy ta cũng thuận tiện ở cùng một chỗ là được.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn như rất bình tĩnh, kì thực trong nội tâm đã rất hoảng sợ.
Phương Khải tối sầm mặt, trợn mắt nhìn hai người một chút:
- Tạm biệt, không tiễn!
Nói đùa! Lúc các ngươi gây chuyện thấy rất vui! Bây giờ lại biết sợ?!
- Còn nữa, không về thì mời ra khỏi tiểm!
Phương Khải ngồi dựa vào ghế, quang minh lẫm liệt nói:
- Bản điếm phải đóng cửa!
- Thế mà ngươi không sợ?!
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn chằm chằm Phương Khải đầy nghi ngờ.
- Cái này có gì phải sợ?! Trò trẻ con!
Phương Khải tùy ý khoát tay, vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích.
Lúc này, đệ tử hai đại học phủ cùng bọn người Tố Thiên Cơ vừa mới đi ra ngoài, nghe được lời này của Phương Khải, nhất thời co mặt lại!
Quả thật là thua thiệt lớn!
Kết quả có dọa được Phương Khải không thì không biết, nhưng chính bọn hắn đã bị dọa cho không dám trở về!
Mà tên lão bản lại bỏ đá xuống giếng ngay lúc này!
Tức giận a! Tức giận đến muốn cắn người!
Nhìn xem sắc mặt mọi người trắng bệch, lại vẫn không thể không đi ra ngoài, Phương Khải nằm trên ghế máy tính trên ghế, hài lòng nói:
- Cùng bản lão bản đấu trí đấu dũng, cho các ngươi hai chữ: Ha ha!
Tất cả mọi người đều tối sầm mặt:
-...
Quả thật là muốn giết người!
Ước chừng mười phút sau, cuối cùng tất cả mọi người cũng rời đi.
Đây nhất định là một đêm không ngủ.
Ai đó dùng pháp chu bay về Lưu Vân Đạo Cung suýt rơi mấy lần, ai đó tiến về Thanh Phong Minh Nguyệt vừa đi vừa có tiếng hét ầm ỹ giữa đội hộ vệ, ai đó gây ra chuyện vui vẻ này cũng đã nhận được sự trừng phạt.
Trong biệt viện của Lăng Vân học, hơn nửa đêm đèn vẫn sáng.
- Nạp Lan tiểu thư... Hôm nay có thể... ngủ chung... hay không!?
Trong phòng truyền đến tiếng của Lam Yên.
- Được rồi!
- A --!
Lập tức có tiếng thét lên, hai thân ảnh quấn trong chăn, run lẩy bẩy.
Mà lúc này đây.
- Tiểu Nguyệt! Tới đây một chút!
Phương Khải vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, hô một tiếng nghiêm túc.
- Sao thế lão bản?
Khương Tiểu Nguyệt ngồi cách hắn không xa, cũng không nhúc nhích!
- Dìu ta! Bản lão bản run chân!
Khương Tiểu Nguyệt lệ rơi đầy mặt:
- Lão bản! Ta cũng run chân...