Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Tiêu công tử.
Hôm qua Mộ Đông Lai nghe Tiêu Ngọc Luật phân tích về các tuyển thủ cùng với tình hình tranh tài, rất là bội phục, lúc này liền ngồi xuống bên cạnh:
- Liên quan đến cuộc tranh tài ngày hôm nay, ngươi có ý kiến gì không?
Nghe được câu hỏi này của Mộ Đông Lai, mấy người bên cạnh như Lac Mặc, Quân Dương Tử, Lý Hạo Nhiên, Tống Thanh Phong đều quay đầu lại nhìn.
Thậm chí một vài đạo sư của Lăng Vân học phủ như Mộc Hồng Chúc cũng đều nhìn lại.
Bây giờ Tiêu Ngọc Luật đã hấp thu giáo huấn ngày hôm qua, quyết định không tùy ý bình luận thắng thua, một bên nhặt một quả linh quả cho vào miêng, một bên nhìn mọi người ăn lạt điều, mở miệng nói:
- Theo ta được biết, mặc dù Phương lão bản định ra quy tắc, các thế lực không được mời ngoại viện, khiến cho các cao thủ phân tán, không có một đội nào mạnh nhất, chỉ có những đội có thực lực không tệ mà thôi.
- Liền là Lăng Vân học phủ, có chí ít hai đội mạnh, một cái là Lăng Vân chiến đội do Nạp Lan tiểu thư làm đội trưởng, mà một đội khác cũng là người cùng lớp của Nạp Lan tiểu thư do Tịch thiếu gia của Tịch gia cầm đầu, tạo thành đội Lăng Vân chiến đội thứ hai, cái chiến đội này, bao gồm một vài cao thủ còn lại của Lăng Vân học phủ, như là Quách Hùng, người đoạt giải nhất bảng chữ Thiên ở quốc khảo... Những người này đều là một nhóm người sử dụng súng đầu tiên, đối với việc vận dụng súng ống vô cùng thuần thục.
- Mà đồng thời, còn có một đội ngũ võ giả tự do, nhìn qua thì thấy thực lực cũng rất tốt, chẳng qua bên đó ta không quen thuộc lắm.
- Chiến đội của Lưu Vân Đạo Cung ta cũng không kém!
Tiêu Ngọc Luật bổ xung một câu.
- Ngươi cảm thấy chiến đội Hoàng Tộc thế nào?
Mộ Đông Lai mở miệng hỏi, dù sao thì hắn cũng là người tới từ kinh sư.
- Hoàng Tộc chiến đội...
Tiêu Ngọc Luật phe phẩy quạt xếp trong tay, từ từ nói:
- Theo mấy ngày nay ta quán sát mà nói, cái chiến đội này vốn chưa từng tiếp xúc với súng ống, nhưng huấn luyện mấy ngày nay cũng có chút thành quả...
- Chẳng qua...
Hắn thay đổi lời nói:
- Hôm nay thi đấu vòng loại, hình như bọn hắn đều dùng đội viên dự bị?
-... Là có người không đến.
Mộ Đông Lai gật đầu, nhìn đồng hồ, giờ mới đến thời gian bãi triều.
Tiêu Ngọc Luật lắc đầu nói:
- Nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ không lọt được vào top 16.
- Vậy... Lam Diễn chiến đội của chúng ta thì sao?
Lam Mặc ở bên cạnh vội vàng hỏi.
Gương mặt tuấn tú của Tiêu Ngọc Luật co quắp một trận:
-...
Nhịn một lúc lúc mới nói:
- Tạm thời không chú ý đến...
-----------------------
Theo thời gian trôi qua, xếp hạng trên màn hình cũng được mở ra, không chút bất ngờ, hai chiến đội của Lăng Vân học phủ đều đứng đầu, đứng sau là Lưu Vân chiến đội của Lưu Vân Đạo Cung, còn Vân Hải Tông lọt vào vị trí thứ 4.
- Hoàng Tộc... Chiến đội đâu?
Mộ Đông Lai nhìn một lượt, phát hiện ra không thấy bóng dáng Hoàng Tộc chiến đội đâu.
Qua một lúc lâu, mới nhìn thấy Hoàng Tộc chiến đội từ từ xông lên, đến hạng 16, còn chưa đứng vững gót chân thì lại bị Lam Diễm chiến đội đẩy xuống.
-...
Hai người Mộ Đông Lai, Lam Mặc nhìn nhau...
Nháy mắt liền giương cung bạt kiếm!
Trong mắt song phương lộ ra một tia sát ý, ngay cả không khí xung quanh cũng bị giảm nhiệt độ.
- Xem ra Lam Diễm chiến đội của chúng ta vẫn có hi vọng!
Lam Mặc trầm giọng nói.
- Một tia lửa này của Hoàng Tộc Đại Tấn không thể nào bị dập tắt!
Thần sắc Mộ Đông Lai cũng nghiêm trang nói.
Sau một khắc, nhìn về phía màn hình lớn!
- Hoàng Tộc chiến đội! Cố lên!
- Lam Diễm chiến đội! Cố lên!
- Hoàng Tộc cố lên!
- Lam Diễm cố lên!
Tất cả mọi người xung quanh:
-...
- Tiểu Nguyệt, ngươi ủng hộ Hoàng Tộc hay là Lam Diễm?
Đồng Thanh Ly vừa ăn lạt điều vừa nhìn màn hình lớn, hỏi.
Bây giờ, không thể xác định cũng chỉ có hai chiến đội này.
- Đều không ủng hộ!
Khương Tiểu Nguyệt phồng má nói:
- Làm sao lão bản không kiến lập chiến đội của mình!
Lúc này, chỉ nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng hô to:
- Tiến vào! Tiến vào!
- Hoàng Tộc (Lam Diễm) tiến vào!
- A? Làm sao cả hai đều tiến vào?
Nhìn màn hình lớn, chỉ thấy chiến đội đứng thứ 15 đã bị đẩy xuống.
----------------
Mà lúc này đây, ở Vân Điền vực xa xôi.
Bên trong dãy núi quanh co khúc khuỷu ở phía Tây Nam Đại Tấn quốc.
Trên đỉnh núi khỉ không thể leo đến, chim không thể bay tới, cũng chỉ có tu si phi thiên nhập địa mới có thể xây đươc một tòa thành nguy nga nằm trên đó.
Đối với dân thường mà nói, nơi này là một mảnh tuyệt địa, nhưng đối với tu sĩ mà nói, nơi này, nơi này chính là khu vực phồn hoa nhất mà tu sĩ thành lập, là một viên minh châu của Vân Điền vực: Ngọc Kinh.
Đứng ở chỗ cao nhất của Ngọc Kinh nhìn xuống, chỉ thấy từng dãy núi sừng sững, vài tòa phi thuyền trôi nổi trong đó, sông ngòi uốn lượn, bên trong lưng núi, là nơi đặt từng tòa thành trì, hoặc là hiện lên ánh sáng chói lọi, hoặc là vân khí lượng lờ báo điềm lành.
Bên trong Vân Điền vực có không ít người thường, cùng với các thế lực tu sĩ lớn nhỏ, hoặc là tán tu đều định cư ở đây, nhưng lại có rất ít võ giả, các chỗ vãng lai, phần lớn là tu sĩ, đại tu hay là con cháu của các tu sĩ.
Nơi này sản xuất ra rất nhiều tài nguyên khoáng sản như Linh Thạch hay các loại Tiên thạch ngọc khí, nơi đây đất đai màu mỡ nổi tiếng khắp cả đại lục, riêng về tài nguyên mà nói, thì Đại Tấn chính là một mảnh đất nghèo.
Nhưng dường như lại không ai dám đánh chủ ý đến nơi này, bởi vì những người đánh chủ ý đến, thì huyết nhục của bọn hắn đã hóa thành một bộ phận của đất đai màu mỡ ở nơi này.
Cho dù Tiên Hoàng Tấn quốc Cơ Huyền Thông tây chinh năm đó, cũng phải dừng ở đây! Tự mình đến biên giới, ký kết hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau.
Mà Vân Điền thượng vực lấy Công Nghi thế gia cầm đầu, từ trước đến nay khi lấy người vào tu vực thịnh hội ba mươi năm một lần, thì đều có người của Công Nghi thế gia, từ đó thu hoạch được không ít.
Trước không nói cái khác, bên ngoài Ngọc Kinh thành, phiến linh quang màu lam nhạt như có như không kia có tên là Hộ Vực Thanh Mang, chính là lấy được ở tu vực.
Có vật này trong tay, trên trời dưới đấy, không được sự cho phép, không ai có thể lẻn vào trong đó.
Thế gia đứng thứ ba Vân Điền vực là Công Thâu gia, đứng thứ tư chính là Công Dương gia, lúc này, hai người đứng đầu hai thế gia nghe thuộc hạ bẩm báo, sắc mắt có chút không vui.
- Vô Vi Đạo Minh không nghe cảnh cáo, chẳng những không thoát ly khỏi cửa hàng này, ngược lại thì các đại tông môn bên trong liên minh đều phái người tham dự cuộc thi do cửa hàng kia tổ chức?
- Công Thâu huynh!
Gia chủ Công Dương gia, Công Dương Quân là một đạo nhân mặt trắng ước chừng 50 tuổi:
- Chuyến đi tu vực thịnh hội! Xếp hạng ở tu vực không phải là đại biểu cho trật tự của tu sĩ toàn bộ đại lục?
- Nếu như Vô Vi Đạo Minh thật sự tự động rời khỏi còn tốt, nhưng rõ ràng bây giờ là không phải.
- Hiện tại ta cảm thấy có người muốn phá hỏng cái trật tự này, ngươi cảm thấy thế nào....?
Công Thâu Khuếch uống một ngụm trà, hắng giọng nói:
- Không thỏa hiệp, thì tiếp tục tạo áp lực.
- Không phải... Chuyện của bọn họ, chúng ta nên làm gì...?
Công Thâu Khuếch sửa sang lại ống tay áo, nhìn đối phương một lúc lâu:
- Chỉ cần mấy đại thế gia chúng ta một ngày còn phải vào tu vực, thì phải tốn tâm tư vào chuyện này... Huống chi, chúng ta cũng cần cái trật tự này.