Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 230: Một lần thì lạ, hai lần thì quen




Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Phương tiên sinh!
Trâu Mạc đơ ngay tại chỗ, ngay sau đó vội vàng nói lời xin lỗi:
- Thật có lỗi... Bằng hữu của ta nhất thời khẩn trương, nói sai...
- Nhất thời khẩn trương?
- Nói sai?
Mấy người nở nụ cười không chút kiêng kỵ.
- Uy! Tiểu tử, có phải ngươi còn chưa rõ tình hình không?
Một tu sĩ to cao sau lưng tu sĩ mặt trăng tiến lên phía trước, chỉ dùng một cách tay nắm đầu Trâu Mạc, nhấc cả người lên hắn lên, sau đó tiện tay ném như ném rác, cả người Trâu Mạc đụng mạnh vào vách tường, khiến cho hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như bị lệch vị trí, phun ra một ngụm máu tươi!
Tu sĩ to cao đi lên về trước, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, cười nói:
- Tiểu tử, đừng tưởng ngươi ở cái tiểu quốc kia có tu vị không tệ là có thể ở trước mặt chúng ta làm anh hùng, Võ Sư? Hay là Đại Võ Sư? Ta có thể nói cho ngươi biết, Võ Tông ở ngay trước mặt lão tử cũng chẳng là cái gì!
- Ngươi vừa nãy mới nói cái gì?
Tu sĩ to cao móc lỗ tai:
- Có thể lặp lại lần nữa hay không?
- Hì hì hì, được rồi! Đừng khiến người ta hoảng sợ!
Một tên tu sĩ gầy gò đội mũ tròn nhỏ, mọc ra hai cái râu chuột vô cùng quái dị, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Phương Khải, chỉ sợ tên này ngày nào cũng bị đánh.
- Để hắn hưởng thụ chút trừng phạt, biết rõ quy định ở đây là được rồi, đừng làm hỏng! Làm hỏng sẽ không được giá!
Tên tu sĩ to cao hờ hững trả lời:
- Rõ!
Đúng lúc này, chỉ thấy khí tức toàn thân Phương Khải không ngừng tăng lên, từ Võ Sư đến Đại Võ Sư vẫn cũng không dừng lại, mãi cho đến Võ Tông mới ngừng lại!
- Võ Tông? Võ Tông trẻ như vậy?
Ánh mắt tất cả mọi người đều sáng lên.
Ngay sau đó liền cười ha hả!
- Phát đạt! Lần này phát đạt! Nhất định có thể bán tiểu tử này với một cái giá tiền rất lớn!
Tròng mắt tên tu sĩ gầy gò kia như sắp trừng ra ngoài, cả kinh hét lên:
- Còn trẻ như vậy đã là Võ Tông, tuyệt đối là kỳ tài ngàn năm khó gặp! Căn cốt của hắn bán đi, tuyệt đối là giá trên trời!
Ánh mắt tên tu sĩ to cao cũng tỏa sáng, dữ tợn cười nói:
- Đã nói rồi, Võ Tông chẳng là cái gì, thế mà ngươi ở thời điểm này còn dám lộ ra tu vi thật, ta không biết là lá gan ngươi lớn hay nên nói ngươi ngu xuẩn đây!
- Chẳng qua đối phó với Võ Tông, vẫn phải tốn chút công phu.
Chỉ thấy âm thanh của tên tu sĩ to cao ngày càng âm trầm, toàn bộ thân thể hắn bắt đầu bành trướng, làn da trở nên thô ráp, từ bên trong làn da mọc ra những cái vảy dày đặc, thậm chí ngay cả trong miệng cũng mọc ra những cái răng nanh dài! Giống như một con yêu ma to lớn!
Tục truyền rằng, tu sĩ có thiên phú không tốt sẽ tu luyện một môn công pháp tà môn có thể thôn phệ huyết mạch yêu thú để tăng cường tu vi bản thân, mặc dù phương pháp này hữu hiệu nhưng cũng tạo ra tác dụng phụ không nhỏ. Thí dụ như là một khi thi triển toàn lực thì không cách nào duy trì hình người mà thân thể sẽ hóa thành một loại người không ra người, yêu không ra yêu.
- Ngươi cảm thấy, chỉ bằng một tên Võ Tông nho nhỏ như ngươi có thể chạy thoát khỏi tay chúng ta?
- Thật xin lỗi, ta không có thời gian nói nhảm cùng các ngươi.
Chỉ thấy sau lưng Phương Khải, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện vô số kiếm ảnh rồi bắt đầu hóa thành một màn bạch ngân đầy trời! Màn kiếm này như che đậy cả bầu trời!
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn này, màn kiếm trên bầu trời kia như là một mảng mây đen bao phủ lòng bọn họ. Trong khoảng khắc này, bỗng nhiên đầu óc họ trở lên trống rỗng!
- Có khả năng là các ngươi ở đây có hiểu lầm gì đó đối với võ giả.
Phương Khải nói:
- Võ giả chúng ta ở bên kia, đều có thể đánh một tên tu sĩ vượt một đại cảnh giới.
- Vạn Kiếm Quyết! Rơi!
Chỉ thấy vô số lưỡi dao màu trắng bạc rơi xuống như cuồng phong bão vũ!
Tên tu sĩ biến thành nửa người nửa yêu vừa còn kêu gào Võ Tông chẳng là cái gì bây giờ vô cùng hoảng sợ, liền quay đầu bỏ chạy!
Ầm ầm ầm!
Dường như trong nháy mắt, mấy trăm thanh phi kiếm cùng nhau rơi xuống, lưỡi kiếm liền chặt chém huyết nhục hắn. Tên tu sĩ to cao bị lưỡi kiếm ghim chặt trên mặt đất, ngay sau đó, mấy trăm thanh kiếm đem một mảnh đất ở đấy hóa thành một rừng kiếm!
Hai tên tu sĩ cầm đầu liền lui về phía sau mấy chục bước! Hãi hùng mà nhìn một rừng kiếm này, tên tu sĩ cao to kia đã không thể chết hơn được nữa!
- Còn di ngôn gì sao?
Những lưỡi kiếm phía sau Phương Khải dường như không bị giảm bớt.
- Cuồng vọng!
Tên tu sĩ mặt trắng nói:
- Tưởng là giết chết tên phế vật này là có thể chống lại chúng ta?!
Chỉ thấy tên tu sĩ mặt trắng lấy từ bên hông một cái túi da, đầu ngón tay vạch một cái, một giọt tinh huyết nhỏ lên trên cái túi, túi da lập tức mở rộng, lập tức có vô số mặt người từ trong túi da bay ra!
Vốn bầu trời đang âm trầm bỗng nhiên càng thêm ảm đạm, như là bị thứ gì đó kéo vào trong U Minh Địa Ngục.
Không bao lâu, những mặt người đang vặn vẹo này dường như là biến mất!
Tên tu sĩ mặt trắng cười lạnh:
- Những oán linh này đã phải trải qua vô số lần luyện linh mới có thể hình thành, vô hình vô chất, đao kiếm không thể gây tổn thương, ta xem tên võ giả như ngươi làm sao có thể đôi phó!
Đúng lúc này, chỉ thấy xung quanh Phương Khải lóe ra một mảng điện quang màu trắng!
Ngay sau đó là từng tiếng rú thê lương vang lên!
Thần Thánh Trùng Kích!
Những dòng điện vô hình tràn ngập xung quanh người Phương Khải, tất cả những linh thể vô hình vô chất đến gần đều bị đánh cho hiện nguyên hình! Khiến cho vùng này như hóa thành một mảnh Địa Ngục.
- Những võ giả chúng ta giết u linh đều là giết từng đám một.
Phương Khải không còn gì để nói:
- So với những đám điện quỷ thì những thứ này chẳng đáng là gì...
Tu sĩ mặt trắng:
-...
Tu sĩ gầy gò:
-...
Lần đầu tiên hai tên tu sĩ Linh Hà Cảnh cẩm thấy có gì đó không thích hợp.
- Tiểu tử này có chút không đúng!
Sắc mặt tên tu sĩ mặt trắng vô cùng âm trầm:
- Đi mau, cuộc làm ăn này không làm!
Đúng lúc này, những phiến kiếm vân trên bầu trời kia hóa thành một dải kiếm lưu màu bạc trắng mãnh liệt lao tới!
Hai người lập tức cắn đầu lưỡi, phun ra một luồng tinh huyết, đồng thời hai tay đánh mấy đạo pháp quyết, cả người lập tức bay đi xa! Còn mấy tên bên cạnh chậm một bước, trong nháy mắt đã bị phi kiếm xuyên qua thân thể!
- Tật!
Sau khi vận kiếm quyết, chỉ thấy dòng kiếm lưu kia bỗng nhiên biến mất, cuối cùng chỉ còn lại hai thanh phi kiếm, nhưng hai thanh phi kiếm này lại có kiếm mang cực thịnh! Uy lực không thể nào so sánh! Phi kiếm đột nhiên tăng tốc đuổi theo, dường như không kém hơn tốc độ hai người đang bay.
Người đi trên đường trong Bán Biên Thành, chỉ thấy hai mảnh huyết quang đang điên cuồng chạy trốn, phía sau là hai thanh phi kiếm lấp lóe điện quang, dường như nó còn lấy tốc độ nhanh hơn hai người đang bay để duổi theo như hình với bóng!
Chỉ thấy hai vệt độn quang lao thẳng vào một cửa hàng không nhỏ tên là Hồng Lâm Dược Phường. Hai người nhìn quanh tiệm, thở dài một hơi:
- Đại lão bản ở đây, an toàn rồi!
- Phốc phốc!
Hai thanh phi kiếm như từ thiên ngoại đến, xuyên qua não, đem máu tươi bắn tung tóe đầy tiệm.
Tất cả mọi người bên trong cửa hàng đều há hốc mồm!
- Nghe nói khi đi ra ngoài, tâm ngoan thủ lạt một chút cũng tốt, không biết cách diệt trừ hậu hoạn này làm có đúng tiêu chuẩn hay không.
Phương Khải vuốt vuốt khuôn mặt đang cứng ngắc:
- Được rồi, dù sao cũng là lần đầu tiên, một lần thì lạ, hai lần thì quen, từ từ sẽ đúng tiêu chuẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.