Dịch: Đường Huyền Trang
- Ngươi đi chết đi!
Nguyễn Ngưng nghiến răng kèn kẹt, không những trơ mắt nhìn mình bị phát nổ, đã thế tên lão bản đáng chết này lại còn giậu đổ bìm leo! Uy bức dụ giỗ mình gia nhập!
Hiện tại ở trong trò chơi bị người giết còn đỡ, nhập cái Võng Du công hội quỷ kia của ngươi, đến lúc đó có khi còn bị người giết ở ngoài hiện thực! Quỷ mới gia nhập!
Nàng hừ lạnh một tiếng, lấy ra ngọc đưa tin:
- Coi bản cô nương không có ai sao? Hiện tại liền kêu chị em tốt của ta đến! Trước đi nơi khác luyện cấp! Không chạm mặt với mấy tên đáng chết này! Hừ hừ!
- Vậy ngươi luyện đi.
Phương Khải cũng không thèm để ý, lại tiếp tục cùng Khương Tiểu Nguyệt đánh quái, lúc này Phương Khải đang ở Khô Lâu động, chỗ này chẳng những tiết kiệm tiền, hơn nữa lại còn có thể kiếm tiền, điều kiện tiên quyết là không ai đoạt quái.
Hiện tại đa số người còn đang ở khoảng cấp 10, với đẳng cấp của Phương Khải thì đương nhiên sẽ không có người đến đoạt, thậm chí còn không có người phát hiện khu bản đồ này, dù sao thì địa đồ của hệ thống cũng rất lớn, nếu không phải một mực đi dọc theo vách núi tìm, đồng thời biết ở phụ cận có cái Khô Lâu động, Phương Khải cũng không thể tìm được một cái huyệt động ẩn nấp như thế.
Mặc dù bản đồ của hệ thống lớn, có rất nhiều thứ không giống nhau, nhưng cơ bản thì vẫn không thay đổi!
Lúc này vừa mới đánh xong một con quái, Nguyễn Ngưng ở bên cạnh hô lên:
- Làm sao quái này của ngươi lại bạo ra nhiều tiền như vậy?!
Nguyễn Ngưng nhìn thấy, Phương Khải cùng với Khương Tiểu Nguyệt giết một con dơi, kết quả là phát nổ trên mặt đất bốn đống kim tệ lớn! Chỉ sợ một đống cũng phải mấy ngàn! Cộng lại cũng có gần vạn! Mà trên mặt đất còn có rất nhiều quyển trục về thành! Phải biết rằng những thứ này bán trong cửa hàng cũng mấy ngàn kim tệ!
Nói cách khác, Phương Khải giết một con quái, còn nhiều hơn so với nàng khổ sở săn một đống thịt hươu!
- Sao có thể như vậy?
Nguyễn Ngưng hoảng sợ nói:
- Ngươi đang ở đâu?!
- Cơ nương, mời tự thăm dò!
Phương Khải nói:
- Niềm vui thú của trò chơi là ở chỗ tìm tòi!
Nguyễn Ngưng phát điên một trận, còn không phải bời vì bản cô nương không đáp ứng nhập cái công hội quỷ gì của ngươi sao!
Nàng ngồi bên cạnh xem, chỉ thấy đây là một huyệt động u ám, bên trong có khô lâu, mà những con khô lâu này nhìn cũng không yếu, giống như là những chiến sĩ thân kinh bách chiến, cho dù là chết rồi, vẫn duy trì được sức chiến đấu khi còn sống!
Cho dù là Phương Khải cùng với Khương Tiểu Nguyệt cũng phải quần nhau một trận mới có thể đánh chết! Nếu như không cẩn thận dẫn tới mấy con, hai người cũng phải bị thương.
Chiến sĩ ở giai đoạn đầu chỉ có một cái kỹ năng, trên thực tế thì đây cũng không phải là kỹ năng.
Cơ sở kiếm pháp, đây là kiếm thuật cơ sở cơ bản nhất.
Trong truyền thuyết ở phiến đại lục này, trước đây rất lâu, có một vĩ chiến sĩ võ nghệ cao cường, dùng tất cả sở học của bản thân tổng kết ra môn kiếm pháp này, mọi người sử dụng kiếm pháp này để chống cự với quái vật.
Trải qua bao nhiêu năm lắng động, liền tạo thành kiếm thuật trụ cột nhất của chiến sĩ.
Kiếm thuật cơ bản dễ học, chiêu thức đơn giản, nhìn không hoa lệ. Nhưng lại có trợ giúp rất lớn với trụ cột.
Chính Phương Khải sử dụng cũng biết, môn kiếm thuật này có chút đặc biệt.
Trên thực tế thì không chỉ có kiếm, mà một vài kỹ xảo vận dụng binh khí khác cũng được đưa vào bên trong kiếm thuật cơ sở này, tương tự như kỹ xảo nhập môn của phần lớn binh khí, đúng là có chỗ cao minh.
Phương Khải là người không học qua nhiều kiếm thuật cơ sở, nhưng lại học qua không ít kiếm thuật cường đại, cho nên bây giờ học những thứ cơ sở này cảm thấy rất có ý nghĩa.
Một vài thứ có tính bổ xung của hệ thống, đối với hắn mà nói, tự nhiên là có trợ giúp không nhỏ.
Trên thực tế không chỉ là hắn, chỉ cần không phải là người đem cơ sở luyện vô cùng kiên cố thì đều có được lợi ích không nhỏ.
Đương nhiên, hắn đến Khô Lâu động không chỉ riêng để luyện kiếm.
- Thế nào?
Nguyễn Ngưng nhìn thấy Phương Khải nhặt được một cái vòng tay, vẻ mặt vui mừng.
Chỉ thấy trên màn hình Phương Khải đang xem xét thuộc tính:
Đại Thủ Trạc
Phòng ngự: 1-3
Công kích: 0-3
-!!??
Bỗng nhiên Nguyễn Ngưng liền sửng sốt, vòng tay này nàng đã nhìn thấy trong cửa hàng, rõ ràng là phòng ngự 1-1, không có thuộc tính khác, hơn nữa còn bán vô cùng đắt!
Phương Khải đánh ra nhiều hơn một thuộc tính là cái quỷ gì vậy?
Chỉ thấy Phương Khải vui vẻ đem đổi với cái vòng tay phòng ngự 1-1.
-!!??
Nguyễn Ngưng lại lần nữa choáng váng, không phải cái vòng tay này của ngươi cũng là phòng ngự 1-1 sao? Vì sao cái này lại khác?!
Một mình ngươi trên người có ba bốn cái vòng tay a!
Phương Khải cuồng tiếu một trận:
- Tiểu Nguyệt, tiếp tục đánh!
Lúc này lại nhìn trong balo Phương Khải có hơn mười vạn kim tệ!
- A----! Làm sao trong này lại đều là bảo bôi! Cho ta đi một chút đi!
Nếu không nhìn thấy còn tốt, vừa hay nhìn thấy, Nguyễn Ngưng ở bên cạnh đã vô cùng đỏ mắt!
- Muốn sao?
Phương Khải đánh bạo ra trang bị cực phẩm vô cùng đắc ý:
- Đồ Long bảo đao, ấn vào liền có, cực phẩm trang bị, một giây xoát bạo, tranh thủ thời gian gia nhập Nghịch Thiên Võng Du công hội của chúng ta đi!
-...
Nguyễn Ngưng tối sầm mặt.
Cái này cmn! Nghe cái tên đã thấy không đáng tin!
Cũng không lâu lắm, ở ngoài có mấy muội tử đang tiến đến, lúc này Nguyễn Ngưng đã sớm quên đi cái chuyện khẳng định "tiệm như này thì làm gì có người đến", mà bản thân hiện tại cũng đang kéo mấy người vào!
Chỉ thấy người đi trước là một ngự tỷ thành thục nở nang, dáng người cao gầy mặc áo đen, đi cùng còn có một đôi tỷ muội sinh đôi mặc áo xanh, ước chừng tầm mười tám mười chín tuổi.
- Bên này, bên này!
Mời vừa vào cửa liền thấy Nguyễn Ngưng gọi.
- Hôm nay có chuyện gì mà khiến Ngưng Ngưng của chúng ta lòng như lửa đốt thế?
- Ngưng Ngưng...
Phương Khải ở ngay bên cạnh che miệng cười.
Nguyễn Ngưng co mặt lại, liếc mắt, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Đây không phải là phát hiện ra thứ tốt, gọi bọn tỷ muội tới cùng nhau chia sẻ hay sao!
- Lão bản! Kích hoạt Truyền Kỳ cho mấy tỷ muội này của ta!
- A?! Truyền Kỳ gì?
Ba mười không hiểu chuyện gì.
- Đi đi! Đợi chút nữa các ngươi sẽ biết!
Dứt lời liền kéo ba người vào trò chơi.
Sau hai giờ...
Lúc này, mấy người làm ăn cướp Vương Cường lần nữa lại gặp Nguyễn Ngưng!
Chẳng qua lần này bọn hắn đã đem vị trí ăn cướp chuyển đến gần Độc Xà sơn cốc, vừa lúc gặp được đội Nguyễn Ngưng đang đi tìm Khô Lâu động tràn ngập tài phú.
Cừu nhân gặp mặt, liền đỏ mắt!
- Mấy tỷ muội! Chính là bọn hắn giết ta! Bọn hắn cũng không nhiều người! Giết trở lại đi!
Nguyễn Ngưng lập tức mang theo một đội nương tử quân khởi động công kích về hướng Vương Cường.
- MK!
Lúc này Vương Cường còn đang suy nghĩ kế tiếp sẽ cướp của ai, kết quả liền có bốn quả hỏa cầu cùng nhau đập tới! Không đợi hắn kịp phản ứng, lại một lượt nữa đánh đến!
- Ai đánh ta?
Trò chơi này không phải nguyên bản, vì thế có thể nấp sau gốc cây, sau vách núi, cái nào cũng được, khiến cho Vương Cường có chút mơ hồ.
- Hắn sắp hết máu! Giết!
- MK!
Vương Cường nhìn thấy bốn muội tử như lang như hổ đang giết đến, lập tức bị hành hung một trận!
- Có người giết Cường tử!
- Giết!
- Tập trung đánh tên kia! Tên kia sắp hết máu!
Một tràng diện gà bay chó chạy!
Băng----!
Một cái đại bạo!
- Huynh đệ Cửu Hoa thành! Trời ơi! Ta bị phát nổ!
Trong kênh chim cánh cụt, Cung Hách đặc biệt mở một kênh cho Cửu Hoa quân.
- Chuyện gì?! Chuyện gì?!
- Ở Độc Xà sơn cốc! Bốn tiểu nương bì đang liều mạng với chúng ta! Ôi mk!
Hai người còn lại bắt đầu gào thét, rõ ràng là song quyền khó địch tứ thủ! Rất nhanh liền ngã xuống!
Lúc này bốn muội tử mới bắt đầu nhặt chiến lợi phẩm, thế mà không chỉ có thịt hươu, còn có đồ trang sức cùng với trang bị!
- Phát tài, phát tài!
- Đi mau! Bọn hắn là cái gì mà Cửu Hoa quân, có rất nhiều người!
Nguyễn Ngưng nhớ tới tràng diện lúc trước của mấy người Hoàng Sơn, tranh thủ thời gian chạy trốn.