Dịch giả: Đường Huyền Trang
- 7 Linh Tinh rất đắt sao?
Lâm Thiệu mới giết chết 2 con chó zombie, lúc này mới không tình nguyện quay đầu lại, lườm hắn một cái.
- Không phải trên cửa viết rồi sao? Thích thì chơi, không thích thì đi, không chơi nổi thì đừng chơi, đừng quấy rầy tiểu gia ta giết quái!
- Ta xxx!
Mặt Lý Khoan co lại.
- Tên này là ai?
- 7 Linh Tinh mà thôi? Ta không bỏ ra được sao?
Không nghĩ thế mà còn bị một tên tiểu mao đầu khinh bỉ, Lý Khoan buồn bực, nghĩ một lát, hắn vẫn là kêu chủ quán đến, chỉ vào quán nói:
- Xem mặt mũi của Lương huynh, ta miễn cưỡng thử một lần, nếu như ta phát hiện ngươi cố làm ra vẻ huyền bí...
Phương Khải có chút không kiên nhẫn nói:
- Những lời nói kiểu như ngươi, ta nghe không một trăm thì cũng mấy chục rồi, muốn thử thì thử!
- Lại dám xuất khẩu ngông cuồng như thế?
Lý Khoan cười lạnh.
- Vậy chúng ta sẽ thử một chút!
Vừa vặn đám người Lâm Thiệu xuống máy, không bao lâu, mấy người đều tiến vào trong trò chơi...
- Ta đi đến một thế giới khác sao?
- Đây là quái vật gì?
- Những vũ khí tinh xảo này giống như thật vậy!
Bất tri bất giác, 6 giờ đã trôi qua.
- Chơi cái này còn giới hạn về thời gian?
- Đã 6 giờ rồi? Ta con mẹ nó mới giết được mấy đầu zombie, ngươi nói là ta đã chơi 6 giờ rồi?
- Không được, ta còn chưa điều tra ra những quái vật này từ đâu đến! Ta phải chơi thêm một lúc.
- Làm sao ta lại cảm giác như thực lực tăng lên? Không được, để ta thử lại lần nữa!
- Không được không được! Nào có cái đạo lý có tiền mà không cho chơi?
Lúc này, mấy người Tịch Kỳ đã đợi không biết bao lâu, cả đám người đều nhìn chằm chằm vào ba người.
Những người đang nhìn chằm chằm này nhìn là biết thân phận không thấp, làm cho ba người cảm thấy run rẩy, vội vàng nhìn về Lương Thạch:
- Lương huynh, tại sao lại thế?
- Lý huynh cùng mấy vị huynh đài, hết thời gian thì đi thôi.
Lương Thạch cười khổ, nhìn đằng sau đang xếp một loạt người, giải thích.
- Người khác đang chờ để chơi đấy.
- Chờ để chơi? Ta quản bọn hắn làm gì? Dựa vào cái gì không cho ta chơi tiếp?
Lý Khoan tức giận nói:
- Lương huynh, không phải ngươi quen biết chủ quán này sao? Ta trả tiền gấp đôi, để cho ta chơi thêm 2 giờ.
- Lăn con mẹ ngươi đi!
Tịch Kỳ mắng.
- Lão tử còn trả gấp năm lần chơi một ngày đấy! Hết thời gian thì đứng dậy! Còn gấp đôi giá tiền, như đồ nhà quê mới vào thành thị.
- Tiểu tử ngươi nói cái gì?
Lý Khoan nổi giận, tay cầm vào binh khí muốn động thủ, dọa cho Lương Thạch vội ngăn hắn lại, trầm giọng nói:
- Lý Huynh, ngươi muốn gây chuyện ở đây, đừng trách Lương Thạch ta không giúp ngươi!
Hắn chỉ chỉ bảng đen:
- Gây chuyện không phải đơn giản như chỉ được chơi 6 tiếng đâu, chủ quán nói được làm được, quy định ở đây là chết, ai cũng đều như thế!
- Có thật ai đến cũng như thế không?
Lý Khoan vừa tỏ ra lợi hại, lúc này dường như tìm được lý do xuống đài, hừ lạnh một tiếng:
- Nếu là như thế, thì Lý mỗ cũng là người nói quy củ! Nhưng nếu như về sau mà ta biết được chủ quán đối đãi với người nào đó khác đi, ta sẽ không khách khí.
Phương Khải bật cười, giang tay ra:
- Tùy ý các ngươi.
Bọn người Lý Khoan cũng nghĩ không muốn làm khó Lương Thạch, hầm hực lui ra, gọi to:
- Nếu như chủ quán là người tuân thủ quy định, ta cho ngươi chút mặt mũi này!
Thanh niên để ria mép đã xuống máy một khoảng thời gian, vẫn có chút chưa thỏa mãn nói:
- Chủ quán, chẳng lẽ không thể chơi thêm một lúc?
Một đống đồ vật mới lạ trong trò chơi khiến hắn rất hứng thú, ví dụ như súng ống, virus, tất cả đều vô cùng hấp dẫn, kết quả là mới chơi được một lúc, vậy mà không được chơi nữa?
Phương Khải lắc đầu cười nói:
- Không có ngoại lệ.
Hắn khẽ thở dài một cái, đúng là bên cạnh còn có mấy người đang chờ hắn xuống máy.
Hắn đành đi ra khỏi chỗ ngồi, vừa đi vừa chỉ vào máy tính:
- Những pháp khí này ta rất thích, chủ quán có bán không?
Phương Khải ngẩn người, vốn còn tưởng hắn chỉ đến chơi trò chơi, không nghĩ tới lại đánh chủ ý lên máy tính.
Phương Khải lắc đầu:
- Tạm thời không tính là sẽ bán ra những thứ này.
Thanh niên để ria mép cười nói:
- Thật không dám dấu, chỗ ở của tại hạ, có chút xa xôi, gần đây mới tới thành Cửu Hoa thăm người bạn, vì thế mới nghe đến nơi này.
- Tại hạ rất cảm thấy hứng thú với trò chơi của Phương lão bản, chẳng qua đi lại có chút phiền phức, vì thế muốn mua mấy bộ, ta biết phí tổn những thứ này không thấp, bởi vậy giá tiền có thể thương lượng.
Hắn duỗi 2 ngón tay ra:
- Hai ngàn Linh Tinh một bộ pháp khí, như thế nào?
Nghe thấy hai ngàn Linh Tinh, Phương Khải cũng có chút rung động, nếu là như trước đây, chỉ sợ đã bán.
Chẳng qua bây giờ, mười một máy tính, mấy ngày đã kiếm hơn 700 Linh Tinh, hai ngàn đối với hắn bây giờ không còn là con số thiên văn, huống chi hắn cũng không làm mấy việc chỉ thấy lợi trước mắt như này:
- Ta là mở quán nét, không phải cửa hàng pháp khí, cho nên muốn chơi chỉ có thể tới quán.
- Như vậy sao?
Hắn khẽ thở dài một tiếng, dường như đã sớm đoán được kết quả như vậy.
- Đa tạ chủ quán.
Thanh niên để ria mép mang theo hai người rời đi.
- Ta cũng muốn mua mấy bộ pháp khí về nhà.
Từ Tử Hinh đang chỉ điểm Thẩm Thanh Thanh chơi, nghe thấy hai người nói chuyện, bật cười nói:
- Chủ quán, có thể suy nghĩ một chút không?
Phương Khải cười cười, cũng không trả lời.
Từ Từ Hinh biết trước kết quả như này, cũng không thất vọng, đành chuyển đề tài, lại hỏi:
- Không biết sau này chủ quán có ra trò chơi khác không, tương đối giống với thế giới chúng ta ấy.
Phương Khải nghĩ nghĩ, tương tự với thế giới này, dường như là có, thí dụ như là Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, chính là thế giới tu sĩ với võ giả cùng tồn tại.
Phương Khải nói:
- Về sau sẽ có.
------------------------
Ngày thứ hai, nhìn bảng nhiệm vụ, danh ngạch buôn bán đã đạt đến 763/800.
Cái này có nghĩa là nhiệm vụ sắp được hoàn thành.
- Sao hôm nay các ngươi tới sớm vậy?
Bời vì hôm qua không có chỗ, nên Từ Tử Hinh với Thẩm Thanh Thanh 7h30 đã có mặt, vốn còn cho rằng là đến sớm nhất, kết quả là vừa đến đã phát hiện, có một loạt người đang đứng trước cửa quán.
Mấy người Tống Thanh Phong không biết đã đến từ lúc nào, xem ra đã được một lúc rồi.
Nàng nhíu nhíu mày:
- Không phải mấy người nói, gần đây chủ quán đều mở cửa không đúng giờ hay sao?
- Khống đến nỗi vậy chứ...
Nghe thấy nói thế, Lâm Thiệu không cho là đúng.
- Không đến mức mỗi ngày chủ quán đều đột phá chứ?
- Chủ quán bảo hôm nay ra Resident Evil 1 phiên bản phim.
Một cái trò chơi đã hấp dẫn như thế, phiên bản phim sẽ thế nào? Điều này khiến bọn Tống Thanh Phong vô cùng tò mò, bởi vậy hôm nay mới đến sớm một chút.
- Vừa vặn sáng nay không có lớp, tranh thủ đến xem cái mới.
- Hôm nay ra phiên bản phim?
Trong lòng Từ Tử Hinh hơi động, cười nói.
- Vậy ta đến thật đúng lúc.
Đúng lúc này, mọi người nhìn thấy cửa tiệm mở ra.
- Chủ quán hôm nay mở sớm thế?
- Các ngươi đến sớm thế?
Phương Khải nhìn ra ngoài cửa, không khỏi sững sờ, hắn còn tưởng rằng hôm nay mở sớm, không ngờ đã có một đống người đợi ở ngoài?
Chỉ có thay đổi một chút, hôm qua là bọn Lương Thạch, hôm nay là Tống Thanh Phong.
Sau khi mấy người trả tiền, lập tức tìm chỗ ngồi xuống:
- Chủ quán, không phải nói hôm nay sẽ ra phiên bản phim sao? Chúng ta không đến sớm chứ?
- Đương nhiên là có!
Nhiệm vụ. Tổng doanh thu quán nét đạt tới 800 Linh Tinh.
Tiến độ nhiệm vụ: 800/800 (đã hoàn thành).
Nhiệm vụ ban thưởng: Resident Evil 1 phiên bản phim.
Cùng lúc đó, Phương Khải nhận được nhiệm vụ mới.
Nhiệm vụ mới 1: Bán ra Resident Evil 1 phiên bản phim 0/50 phần, 0/100 phần.
Nhiệm vụ ban thưởng: Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần 1, Diablo 2 giả lập hiện thực bản remake phần 2.
Nhiệm vụ mới 2: Quán nét thăng cấp
Nhiệm vụ miêu tả: Bởi vì diện tích quán quá nhỏ, không thể dung nạp thêm nhiều máy tính, bởi vậy mời kí chủ mở rộng diện tích.
Nhiệm vụ ban thưởng: Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ thăng cấp quán nét, gia tăng số lượng máy tính.
Cửa hàng của hắn vốn không lớn, bày 11 cái máy tính nhìn có vẻ hơi chật, nếu như lại tăng thêm, sẽ ảnh hưởng đến hoàn cảnh khá lớn.
Muốn mở rộng cửa hàng, chỉ có thể đem nhà sát vách mua xuống, cũng may mình đã suy nghĩ về phương diện này, chỉ cẩn Vương thẩm giúp liên lạc với bên kia là tốt.
Mặc dù nói hệ thống xuất phẩm chính là tinh phẩm, nhưng về phần phim, Phương Khải vẫn có chút thấp thỏm, dù sao mình cũng chưa thử qua, vậy mà muốn bán ra nhiều như vậy?
Phải biết rằng bán ra một phần tương đương với 1 khách hàng! Khách hàng hiện tại của quán cũng mới chỉ được một nửa mà thôi.
- Có được không thế?
Dù sao phim cũng không như trò chơi, có thể đánh quái thăng cấp, nếu giá thấp còn đỡ, giá cả như này, Phương Khải chưa nghĩ ra cách nào đem phần khoán này hoàn thành.
- Bổn hệ thống xuất phẩm, tuyệt đối già trẻ không gạt!
- Thật không?
Phương Khải có chút hoài nghi.
Rất nhanh, mấy người nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một cái ô biểu tượng: Rạp chiếu phim siêu cấp.
- Rạp chiếu phim siêu cấp?
Mấy người nghi ngờ ấn thử, lập tức trên màn hình xuất hiện một bộ áp phích, nhân vật chính Alice mặc váy đỏ giầy đen, tư thế hiên ngang, bao phủ toàn bộ tấm áp phích chính là trang phục của nhân vật chính, đều là màu đỏ như máu, tạo ra một loại không khí kinh khủng.
Vấn đề là, người này mặc dù cũng là mỹ nữ, nhưng có vẻ như không ai biết?
Phía dưới còn ghi một cái giá: 3 Linh Tinh.
So với trò chơi thì rẻ hơn một chút.
Tống Thanh Phong nghi hoặc nói:
- Chủ quán, chẳng lẽ đây là phần khác của bộ tiểu thuyết? Làm sao ngay cả nhân vật chính cũng khác nhau?
Phương Khải giải thích nói:
- Mặc dù các ngươi có thể đem Resident Evil 1 xem như 1 bộ tiểu thuyết, nhưng nó không chỉ có 1 nhân vật chính, mà phiên bản phim, các ngươi có thể hiểu như là dùng phương pháp giả lập hiện thực đến xem bộ truyện tiểu thuyết này.
- Nhiều nhân vật chính?
Mấy người có chút thất vọng.
- Chỉ xem? Không thể chơi sao?
Phương Khải lắc đầu.
- Thế mà không thể chơi...
Tống Thanh Phong buồn bực nhìn Phương Khải.
- Ngay cả nhân vật chính cũng thay đổi thì có gì hay...
- Ta vẫn tiếp tục chơi Resident Evil 1 đi, tranh thủ sớm ngày qua cửa.
Tống Thanh Phong có chút thất vọng, vốn còn muốn biết tình tiết kịch bản sau này, nào ngờ nhân vật chính cũng thay đổi, hơn nữa chỉ xem thì sao giống được tự mình chơi?
Phương Khải buồn bực, nói với hệ thống.
- Chỉ có một tấm áp phích tuyên truyền? Ngươi không thể làm một cảnh giới thiệu sao?
- Đồ tốt chân chính không cần mấy cái đó.
Phương Khải thận trọng khuyên:
- Chẳng lẽ ngươi không biết một câu ngạn ngữ: "Hương rượu cũng sợ ngõ nhỏ sâu"?
- Nguyên thoại chính là: "Hương rượu không sợ ngõ nhỏ sâu".
Phương Khải buồn bực, còn khinh người nữa chứ!?
- Các ngươi không xem, vậy ta tự xem trước.
Phương Khải dang tay bất đắc dĩ.
- Cho ta một phần đi!
Từ Tử Hinh lập tức thanh toán 3 Linh Tinh.
- Thay đổi cả nhân vật chính mà ngươi cũng xem?
Làm một đảng trung thành của trò chơi, bọn người Tống Thanh Phong có chút xem thường.