“Những thứ chung quanh nơi này thật khó ăn!” Ông chủ Phương duỗi lưng một cái, nằm trên ghế máy tính.
Mì tôm thì bữa sáng đã ăn rồi, còn bữa trưa và bữa tối nữa …
Ông chủ Phương bỗng nhiên hơi hoài niệm tay nghề của Tiểu Nguyệt, rõ ràng gia hỏa Trâu Mạc này vốn không có thiên phú cùng tay nghề trù nghệ như vậy, cho nên ông chủ Phương đành phải mua đồ ăn bên ngoài.
“Thực sự chán ăn thì đổi chỗ khác đi.” Hề Duyệt bên cạnh mở miệng nói, “Thức ăn ngon trong thành này chỉ có mấy nhà ở gần, ta biết ở mười tám quảng trường bên kia còn có một cửa tiệm rất ngon, chỉ là hơi xa…”
“Chuyện này…” Ông chủ Phương nghĩ nghĩ, “Vậy ông chủ ta không đi không được rồi…”
“Lười còn muốn ăn ngon!?” Hề Duyệt lườm hắn một cái.
Lập tức thấy Phương Khải vẫy vẫy tay với Trâu Mạc, móc ra một miếng Linh Tinh: “Tiểu Mạc này! Cầm lấy đi quảng trường mười tám mua chút thức ăn, thuận tiện mua giúp ông chủ một phần nào!”
“…”
“Ông chủ, ngươi còn có lương tâm hay không vậy!?” Hề Duyệt trầm mặc nửa ngày, nhịn không được lập tức rống to một trận, kém chút đã rống điếc lỗ tai ông chủ Phương.
“Bản thân mình muốn ăn vậy mà bắt người ta đi xa như vậy!” Tiếp theo lại bất bình mà lẩm bẩm một câu.
Ông chủ Phương dùng gương mặt tràn đầy chính khí nói: “Hiện tại trong tiệm nhiều người như vậy, cũng không thể để giống như lúc đầu – không người trông tiệm – phải không?”
…
“Người Hoàng Tộc đến Tổ Mã các nhanh lên!”
“Ốc Mã đình! Trợ giúp Ốc Mã đình!”
Trong quán Internet hô to gọi nhỏ một trận, rõ ràng đã lâm vào một trận chém giết thảm liệt.
Lúc này, ông chủ Phương không hề có cảm giác gấp gáp khi đại chiến sắp nổ ra, dù sao ông chủ Phương cũng là trọng tài mà.
Thuận tay đánh mấy trận Quyền Hoàng, chơi mấy ván Plants vs Zombie, lộ vẻ cực kỳ thoải mái. . truyện kiếm hiệp hay
“RẦM!” Một hộp cơm đập thẳng lên bàn của ông chủ Phương, nhìn lại là một em gái mặc xiêm y màu đỏ, mắt tóe lửa.
“Ta nói Nguyễn Ngưng cô nương, ngươi trừng mắt ta làm gì?” Phương Khải dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn nàng, “Vả lại cơm hộp của ông chủ ta tại sao lại ở trên tay ngươi? Tiểu Mạc đâu?”
“Ngươi nói mà còn không biết xấu hổ!” Nguyễn đại cô nương chống nạnh, trợn mắt nhìn ông chủ ở đối diện, hiển nhiên cực kỳ giống một con cọp mẹ, “Nếu không phải bản cô nương may mắn gặp được thì Tiểu Mạc đã bị người ta cướp rồi! Biết người ta tu vi không cao, còn để người ta ra khỏi cửa xa như vậy làm gì?!”
“Thật xin lỗi ông chủ!” Trâu Mạc áy náy đầy mặt, trên mặt còn có một vết xanh tím.
“Hiện tại còn có người dám cướp công hội Võng Du Nghịch Thiên chúng ta?” vẻ mặt ông chủ Phương đầy kinh ngạc, “Bị thương có nặng hay không? Không nặng thì để Tô Dao muội muội thi triển Trì Dũ Thuật cho ngươi trước, hẳn là vấn đề không lớn.”
“Bản cô nương trông chừng đương nhiên bị thương không nặng!” Nguyễn Ngưng hừ lạnh, nói “Cái thành này lớn bao nhiêu chứ, dù xem như tứ vương đi trên đường mà không mang theo trên trăm tên hộ vệ, cũng không chắc ai ai cũng biết, huống hồ mấy tên côn đồ?”
Trâu Mạc gãi đầu một cái, vẻ mặt tràn đầy hối lỗi.
…
Khúc nhạc dạo ngắn dường như qua đi rất nhanh, dù là ai cũng không để ý một sự kiện nhỏ bé không đáng kể như vậy.
Càng không cần phải nói hiện tại chính là thời điểm thịnh sự tranh bá Sa thành này, thì càng không có người để ý.
Sau khi Trâu Mạc được Trì Dũ Thuật chữa trị tổn thương đã khỏi rất nhanh, mà ông chủ Phương sau khi ăn xong, còn một khoảng thời gian tới công thành chiến vào buổi tối, dứt khoát lên lầu tu luyện.
Ở nhiệm vụ trước đó, hắn đã đạt được tiến vào phòng tu luyện trò chơi.
“Bản đồ chiến trường hình như sẽ không làm rơi đồ!” Trong quán Internet bỗng có người hô lên. Chứng tỏ bản đồ chiến trường có thể tiến vào sớm, nhưng hiện tại vẫn chưa bắt đầu mà thôi.
Cơ hồ trong nháy mắt, bọn người Hắc Ma đang do dự có nên thay đổi trang bị hay không, toàn bộ đổi lại trang bị tốt nhất, còn một vài người chơi trang bị kém hơn một chút, cũng nhao nhao mượn trang bị của bạn bè.
Liên tục đến gần lúc bảy giờ…
Rất nhiều người ở Đại Tấn quốc cùng Thần Tinh hải vực đều là một thân trang bị cực phẩm, thậm chí chưởng quỹ Đường Nguyên của Nguyên Hành các cũng lấy quyền trượng Cốt Ngọc của mình ra.
Còn Cơ Vũ đương nhiên cũng cầm quyền trượng Tài Quyết của mình lên!
Trong phương trận năm trăm người của Đại Tấn quốc, chỉ thấy hàng đầu tiên đều là chiến sĩ thân mang khôi giáp Chiến Thần, cầm trong tay vũ khí lấp lánh ánh bạc hoặc chiến sĩ cấp cao cầm đại phủ Luyện Ngục, xếp sau là Pháp sư, đạo sĩ, trận địa sẵn sàng đón địch.
Mà liên quân Thần Tinh hải vực bên này, chỉ thấy từng dãy khô lâu đạo sĩ ở phí trước đội ngũ, trong đó không ít khô lâu hiện ra màu ám lam nguy hiểm.
“Mẹ nó!? Con hàng này là ông chủ?!” Thời điểm người của phủ Bạch Long nhìn thấy chiến sĩ có id “Người không hung ác đứng không vững” làm trọng tài, bỗng nhiên có hơi mộng bức.
Lúc trước hắn bị cái id này đoạt con Boss Ốc Mã Giáo Chủ!
Mặt Hề Trầm Chu phủ Bạch Long co quắp một trận: “Các ngươi mới biết?!”
Bất quá những chuyện này hiện tại chỉ là râu ria không đáng kể, hiện tại mục tiêu của mọi người là đánh bại đối phương, đoạt lấy Hoàng thành Shobak!
“Bên ngoài đánh nhau!” Đại chiến còn chưa bắt đầu, Cơ Võ đã nhận được một tin tức, lúc này công hội hai bên, mỗi bên 500 người, nhưng lối vào thì khác biệt, cơ hồ hội tụ hơn 1000 quân dự bị, mà bên ngoài bản đồ chuyên dụng lại không phải khu vực an toàn, thậm chí có thể đánh rớt trang bị đối phương, hai quân gặp nhau, cơ hồ lập tức chém giết thành một đoàn!
(vốn do NPC chuyển người vào, nhưng bản hệ thống thay đổi thành cổng dịch chuyển ra vào, bởi vì NPC trong giả lập hiện thực không có khả năng cùng lúc đối thoại với hơn ngàn người)
Nếu ngăn chặn được binh sĩ đối phương bên ngoài, vậy sẽ càng tốt hơn!
“Bên ngoài bản đồ chuyên dụng, toàn bộ tách ra kênh khác! Thống nhất chỉ huy! Thống nhất chỉ huy!”
Mà đúng lúc này, ông chủ Phương đã tuyên bố bắt đầu!
Ở cửa hàng thành Cửu Hoa, tất cả những người chơi và không chơi Truyền Kỳ, hầu hết tụ tập lại trước màn hình lớn.
Thậm chí có không ít người chuyên chiếm vị trí ghế salon tốt, vẫn luôn chờ trận đại chiến kinh thế giữa Đại Tấn quốc cùng Thần Tinh hải vực!
“Tiếu công tử, đối với lần đại chiến Sa thành này ngươi có cái nhìn thế nào?” Mạc Đông Lai đã sớm chiếm một cái ghế salon vị trí tốt nhất trong thính phòng, vừa ăn lạt điều, vừa nhìn chằm chằm màn hình lớn, hỏi.
Lúc này, không ít người cũng nhìn sang.
Tiếu Ngọc Luật uống một ngụm linh tửu mua từ Thanh Phong Minh Nguyệt các, tay cầm quạt xếp, lạnh nhạt nói ra phân tích: “Hiện tại hai bên đều là 500 người, nhân số bằng nhau, cho nên không có phương nào chiếm ưu thế về nhân số, bất quá bàn về phương diện khác, ví dụ như kỹ năng, về phía Đại Tấn quốc ta chưa chắc thua kém đối phương.”
Mạc Đông Lai vội vàng nói: “Như vậy ý Tiếu công tử là công hội Hoàng Tộc Đại Tấn quốc sẽ thắng?”
Tiếu Ngọc Luật rõ ràng đã tiếp thu một ít giáo huấn: “Thế cục chiến trường luôn luôn thay đổi trong nháy mắt, đối với chuyện này bản công tử không có bất kỳ kết luận gì, chúng ta vẫn nên xem so tài trước đi.”
Mạc Đông Lai nói: “Tiếu công tử nói rất có đạo lý, bất quá chúng ta làm người Đại Tấn, vẫn nên ủng hộ Hoàng Tộc đúng không? Dù sao phần thắng của Hoàng Tộc vẫn tương đối lớn!”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Tiếu Ngọc Luật gật đầu nói, “Bản thiếu cũng không khoác lác, nhưng làm người Đại Tấn, đương nhiên phải ủng hộ Hoàng Tộc.”
“Tại sao lại có cảm giác từng con khô lâu bên Thần Tinh hải vực đều là màu lam? Đã có vấn đề gì?” Đúng lúc này, admin trumtruyen.vn lẩm bẩm một câu.
Rất nhanh, quân đoàn khô lâu song phương đã đánh giáp lá cà, quang mang hỏa phù, ma pháp gào thét, một mảnh liệt diễm tràn ngập khắp nơi, chỉ thấy khô lâu Đại Tấn quốc ngã xuống liên miên, khô lâu bên phía Thần Tinh hải vực cũng không chỉ biết công kích như cũ, mà thông qua tinh thần để điều khiển khô lâu, hiển nhiên đã linh hoạt hơn rất nhiều. Từ một đám khô lâu màu lam biến thành một đám khô lâu cấp 7 màu đen, cơ hồ trong chốc lát đã phá vỡ phòng ngự của Đại Tấn quốc, giết tới trước mặt võ giả Đại Tấn quốc!
Trong đó có một loại ma thú hỏa diễm vô cùng to lớn, rất dễ chú ý, trong miệng phu ra từng đạo hỏa trụ thô to làm cho mấy tên chiến sĩ giảm mạnh HP.
Mà lúc này đây, pháp thuật của ma pháp sư ở hậu phương đã đập tới phô thiên cái địa, cho dù chiến sĩ Đại Tấn quốc da dày thịt béo cũng phải lập tức ngã xuống không ít.
“Hàng trước đứng vững!” Cơ Võ điên cuồng gào thét trong kênh chim cánh cụt, “Người bên ngoài đâu?! Còn không tranh thủ thời gian bổ sung vào!”
Chiến trường bên ngoài lúc này đã loạn còn hơn bên trong, chỉ thấy hai ba ngàn người chen thành một khối, hỏa diễm cùng kiếm quang cuồng vũ, lôi quang cùng thi thể bay loạn. Còn lối vào chiến trường đã trở thành trung tâm của các loại kỹ năng công kích diện rộng, cơ hồ bất luận kẻ nào tới gần, đều sẽ bị kỹ năng viễn trình bao phủ!
Cửa tiệm thành Cửu Hoa, tất cả mọi người nhìn quân Hoàng Tộc lâm vào thế yếu, nhân viên dự bị chậm chạp không thấy lộ diện: “Người dự bị đâu?!”
“Canh chuẩn cửa vào!” Kênh mặt trận thống nhất Thần Tinh hải vực đã mở thêm một phòng để chỉ huy người bên ngoài, “Bất luận kẻ nào dám tới gần, giết sạch toàn bộ cho ta!”
“Người bên ngoài đừng sợ! Nên toàn bộ Hỏa Tường, Bạo Liệt hỏa diễm về phía trước! Không cần sợ chết!”
Mặc dù có người xông vào nhưng cũng nhanh chóng trở thành xác chết, chính là Phi Thi trong truyền thuyết.
Dự bị? Không tồn tại.
Trong bản đồ chiến trường, khi thần thú cấp 7 mang theo đại quân khô lâu cấp 7 xé mở tuyến phòng ngự của chiến sĩ Đại Tấn quốc, các pháp sư ma pháp bắt đầu nhắm vào hậu phương của công hội Hoàng Tộc, thì chiến tranh trên cơ bản đã tiến vào hồi cuối.
Lúc này đã có tinh nhuệ dự bị xông tới, nhưng rất rõ ràng, tốc độ bổ sung người đã không theo kịp tốc độ đồ sát.
Nhóm tinh nhuệ chiến đấu bên ngoài không biết đã chết bao nhiêu lần, bất luận là tinh nhuệ của Thần Tinh hải vực hay tinh nhuệ của Đại Tấn quốc, phảng phất như bên ngoài mới là chiến trường, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên chém giết, thậm chí trang bị rơi đầy đất cũng không có thời gian để nhặt!
Người ở bên ngoài ngày càng ít, mà dự bị lại lục tục không lên, ánh mắt đờ đẫn của mọi người nhìn quân tinh nhuệ Hoàng Tộc Đại Tấn quốc chậm rãi giảm bớt, sau đó giảm mạnh, cuối cùng bị thanh lý không còn!
Thời điểm cuối cùng, các tu sĩ Thần Tinh hải vực rốt cuộc leo lên Hoàng thành Shobak, một đám đại tu quan sát chiến hỏa bên dưới thành, một cỗ nhiệt huyết sục sôi phảng phất từ xương sống dâng lên đầu.
“AAAAAAAAAAA!” Không đợi người chơi reo hò, Hề Duyệt bên cạnh Phương Khải đã hét lên, lúc này cha của nàng đang đứng trên cổng thành đấy!
“Ngưu bức!”
“Liên quân Thần Tinh hải vực vô địch!”
Trong màn hình, trong trò chơi, không ít người còn đang trong trận chém giết, ngay cả đối thủ đặt đao lên cổ cũng không thèm để ý, lập tức rời khỏi hình thức giả lập hiện thực, điên cuồng hoan hô.
“Ha ha ha ha!” Chưởng quỹ Nguyên Hành các – Đường Nguyên – cũng lấy mũ giả lập xuống, nhìn nhân vật đứng ngạo nghễ trên đầu tường, ngửa mặt lên trời cười to. Phản phất như thời khắc này, bọn hắn thật sự trở thành Vương Giả Thiên Hạ.