“Lão đại quả nhiên lợi hại!”
Trong một con hẻm nhỏ vắng vẻ, xuất hiện một tên tu sĩ cột băng gạt đầy mặt, sau lưng còn có hai tên tu sĩ thanh niên mặt mũi sưng vù đi theo, tu vi ba người không tính là quá cao.
Mà ở trước mặt bọn họ là một tên tu sĩ mặc đấu bồng màu đen, thân hình cường tráng như thiết tháp, toàn thân người này tản ra khí tức âm tà nồng đậm, trong tay hắn xách theo túi da người thật lớn, hiển nhiên là một kiện pháp khí không tệ.
“Tiểu nương bì này chẳng những làm hỏng chuyện tốt của chúng ta, còn đánh chúng ta!” Tên tu sĩ cột băng gạt trên mặt kia cười lạnh, “Cũng may có lão đại ngài ở đây!”
“Hắc hắc hắc…” Mấy người đi theo sau lưng xoa xoa tay cười lạnh, “Phược Hồn nang của lão đại thật lợi hại, tiểu nương bì này còn chưa kịp phản ứng thì đã trúng chiêu!”
“Còn không phải sao, bớt nói khoác đi!” Tu sĩ cột băng gạt nói, “Tiểu nương bì này ngay cả hét lên còn không kịp, ha ha ha ha!”
Chỉ thấy ngón tay tu sĩ mặc áo choàng đen kia hơi giật giật, túi da người tự động mở ra, rất nhanh đã lộ ra một cô nương xiêm y màu đỏ, dễ thấy nhất là cái huy chương hình đao đeo trên ngực nàng.
Đại hán mặc đấu bồng màu đen dường như nhận ra được, sắc mặt lập tức lộ vẻ quái dị: Đây là…huy chương công hội Võng Du Nghịch Thiên?!”
“Công hội Võng Du Nghịch Thiên?” Mấy tu sĩ sau lưng cười nhạo, “Lão đại, đó là cái quái gì?”
Một người trong đó bỗng nhiên giật mình một cái: “Lúc trước nghe nói đám người Tần Hồng Lâm dường như chọc phải công hội nghịch thiên gì đó, không phải là thứ này chứ?!”
Mấy người bỗng nhiên lạnh cả sống lưng: “Lão đại, bây giờ nên làm gì? Bằng không thì trả nàng về?”
“Trả về?” Tu sĩ mặc đấu bồng đen mỉm cười, nhìn chằm chằm Nguyễn Ngưng, dường như đang muốn xác nhận cái gì đó, “Các ngươi có biết nữ nhân này đáng bao nhiêu tiền không? Các ngươi có biết mấy ngày trước, nữ nhân này ở trong hội đấu giá Tàng Thiên các kiếm lời được bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu?”
“Ba mươi sáu vạn … Linh Tinh!”
Mắt mấy người trợn to, nhìn nữ tử trước mắt, phảng phất như nhìn tài bảo vô tận!
“Chẳng phải chúng ta sắp phát tài rồi sao?!” Ba mươi sáu vạn Linh Tinh, đây chính là khoảng tiền lớn cả mấy đời bọn hắn cũng chưa từng thấy.
Mấy người cơ hồ kích động đến run người.
“Nhưng mà…” Admin Truyenfull.vn hỏi, “Nhiều tiền như vậy, cũng không ai ngốc đến mức đem theo trên người chứ.”
“Ta có biện pháp giải quyết! Để nàng ngoan ngoãn đưa tiền cho chúng ta!” Tu sĩ áo choàng khinh thường, “Ở thành Bán Biên biển người mênh mông, ai biết được là ta làm?”
“Lão đại anh minh!”
Nghe nói như thế, hô hấp tất cả mọi người lập tức dồn dập, lúc này trong đầu chỉ còn lại “Ba mươi sáu vạn Linh Tinh”, phảng phất như một núi Tinh Linh lớn đang đặt trước mắt mình, chỉ cần giơ tay ra là lấy được!
…
Lúc này ông chủ Phương đang cử hành lễ trao giải, ba thanh thần binh phân biệt đặt trong hộp quà Hắc Đàn mộc tinh xảo, còn có một cái kèn lệnh Ốc Mã.
Tất cả mọi người đang đắm chìm trong một mảnh hải dương reo hò.
Chúng tu sĩ Thần Tinh hải vực lấy được ba thần binh, tranh nhau cầm thử. Quyền trượng Tài Quyết nặng nề, kiếm Long Văn tinh xảo thần thánh, quyền trượng Cốt Ngọc rất có sắc thái truyền kỳ làm tất cả tu sĩ ở đây nóng mắt một trận.
Ông chủ Phương cũng coi như hoàn thành một sự kiện lớn nhất từ lúc mở tiệm đến nay, nhưng hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.
Lúc này, vừa thấy Nguyễn Ngưng từ ngoài tiệm đi vào, bộ dáng thận trọng hơn so với dĩ vãng một chút, lễ phép chào hỏi mọi người, chúc mừng tu sĩ Thần Tinh hải vực.
“Xin lỗi, có việc nên tới chậm chút…”
Hề Duyệt luôn cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng kỳ quái chỗ nào thì không nói được, dựa vào khí tức thì đúng là Nguyễn Ngưng, tỷ muội ở chung với nhau lâu như vậy, nếu như có người giả mạo thì đương nhiên phải nhìn ra.
Đến mức lúc này, không ít người quen thuộc đều chuyển ánh mắt nhìn lại.
Trâu Mạc cũng cảm thấy hơi kỳ quái, không tự chủ được hai mắt mở ra thật to để nhìn cho kỹ. Quang mang phóng ra, tập hợp vào trong mắt thuận theo con ngươi của hắn, từ sau khi tu vi dần dần tăng cao, hắn đã rất ít dám mở to hai mắt ra nhìn thế giới, những tia sáng kia như muốn chọc mù mắt hắn.
“Ừm?” Ngưng Bích dường như chú ý tới, lập tức nhìn qua, chỉ thấy trong mắt Trâu Mạc như có kỳ quang lưu chuyển.
“Ông…” Trâu Mạc muốn mở miệng kêu ông chủ, nhưng lúc này Nguyễn Ngưng đã đi tới, trên mặt nhìn như trấn định, nhưng thái dương xuất hiện mồ hôi, nếu không nhìn kỹ chỉ sợ sẽ khó phát hiện.
Lúc này Phương Khải mới trao giải hoàn tất.
Bỗng nhiên ngọc giản truyền tin hiện lên: “Ông chủ, Nguyễn Ngưng tỷ…thật kỳ quái, trên người dường như thiếu một hồn một phách.” Tin tức do Trâu Mạc gửi tới.
“!!??” Gương mặt Phương Khải vốn đang cười hi hi ha ha lập tức chuyển sang ngưng trọng.
“Làm sao ngươi phát hiện được?” Phương Khải dùng ngọc giản truyền tin trả lời.
Trâu Mạc: “Ta cũng không hiểu … Đôi mắt dường như nhìn thấy ánh sáng rất chói mắt, sau đó thì thấy được…”
Phương Khải: “Đã hiểu, đừng hành động thiếu suy nghĩ, nàng có yêu cầu gì thì tận lực thỏa mãn là được.”
“Hôm nay Ngưng Ngưng thật kỳ quái.” Hề Duyệt tự nói thấp giọng, đang định đi ra phía trước lập tức đã bị Phương Khải giữ chặt, sau đó lắc đầu với nàng.
“Làm gì…?”
Cùng lúc đó, Nguyễn Ngưng lấy từ trong tủ gửi đồ ra hơn 30 vạn Linh Tinh rồi đi ra cửa, không phi hành, cũng không mua thức ăn vặt, giống như không có chuyện gì.
“Phát sinh chuyện gì?” Người già đời như Mạc Thiên Hành đương nhiên cũng nhìn ra một chút manh mối, vội vàng gửi tin nhắn.
Giờ này khắc này, ở trong một căn phòng cách xa mười con phố, mấy tên tu sĩ tụ tập lại với nhau: “Ha ha ha ha, lão đại quả nhiên lợi hại, đám heo kia rõ ràng còn chưa phát hiện được!”
Khí tức của tu sĩ đấu bồng màu đen càng thêm âm u, phảng phất như đến từ U Minh Địa Phủ, khóe miệng cong lên băng lãnh.
“Gặp phiền toái sao?” Lại có một tin nhắn gửi tới, “Có chuyện gì cần tỷ tỷ hỗ trợ không?”
Phương Khải quay đầu nhìn lại, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp yêu dã của Ngưng Bích đang cười vũ mị: “Đôi mắt của tiểu gia hỏa kia hơi đặc thù nha, có phải đã nhìn ra manh mối gì hay không?”
“Ngươi có nghiên cứu linh hồn không?” Phương Khải trả lời lời ít mà ý nhiều.
“Dính đến phương diện linh hồn? Chuyện này phiền toái đấy.”
Mặt Phương Khải tối sầm: “Ra giá đi.”
“Tỷ tỷ cũng muốn mua máy tính đấy, con người ngoài hành tinh gì đó trong không gian của ta nhìn cũng tốt.” Hai mắt nàng híp lại, nở nụ cười, nhìn giống như hồ ly mị hoặc chúng sinh.
Mặt Phương Khải co quắp một trận, xem ra thức ăn trộm được bao lâu nay đều phải đem ngâm nước nóng rồi: “Mua mua mua!”
“Thêm Quyền Hoàng 97 cùng với cần điều khiển bên ngoài nữa!”
“…Mua mua mua! Mua hết.”
“Vậy, có thể học phép thuật Boss hay không?” Xem ra đây mới là mấu chốt.
Chỉ thấy ông chủ Phương ngồi trước máy vi tính, bên trong “Không gian của ta”, trục quay điên cuồng xoay chuyển, bát kiệt tập họp, các nhân vật ẩn giấu lập tức lộ ra, khung lựa chọn dừng tại nhân vật Chris, liên tục ấn xuống mấy phím, nhân vật bỗng biến thành một cái bóng đen!
Lúc Boss xuất hiện chính là nhân vật bóng đen!
“Ngươi nói xem?”
Ngón tay như bạch ngọc của nàng chỉ chỉ Trâu Mạc: “Tiểu gia hỏa kia có thể giúp ta tìm được hồn phách của tiểu cô nương kia, bất quá ta không tiện xuất thủ, chỉ có thể giúp ngươi bảo vệ hồn phách của nàng một thời gian, nhưng thứ khác thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”
Phương Khải thở ra một ngụm trọc khí nặng nề: “Đủ rồi.” lại quay qua vỗ vỗ Trâu Mạc còn hơi mộng bức: “Có thể tìm được chứ?”
“Ta…” Trâu Mạc vẫn còn hơi sợ hãi rụt rè.
“Tiểu Mạc, ngươi cảm thấy Nguyễn Ngưng tỷ đối xử với ngươi tốt không?” Phương Khải hỏi.
“Giống như thân tỷ tỷ vậy!” Trâu Mạc cắn răng một cái, nói lớn tiếng “Ta biết, ông chủ! Ta sẽ cố hết sức!”
Phương Khải vỗ vỗ vai của hắn, gật đầu nói: “Ngươi dẫn vị tỷ tỷ này đi tìm, chúng ta sẽ tới ngay.”
…
Đợi đến sau khi Trâu Mạc được Ngưng Bích mang đi, hai mắt Phương Khải quét về bốn phía: “Xem ra công hội Võng Du Nghịch Thiên vẫn không đủ nổi tiếng…Tại sao vẫn có người kiếm chuyện? Bản hội trưởng dự định ra ngoài làm một chuyện, có ai đi cùng không?”
Mạc Thiên Hành đương nhiên biết Phương Khải có ý gì: “Mấy lão già chúng ta đều đi!”
“Gây sự?” Mấy thế lực Nguyên Hành các, Bạch Long phủ vừa mới đánh xong trận, nắm thần khí Cốt Ngọc, Long Văn trong tay, đã ngo ngoe muốn thử, “Ông chủ, có thể cho bọn ta theo không?”
“Ta cũng đi!” Xích Dực đạo nhân chơi Truyền Kỳ một trận, rõ ràng cũng thấy tán nhân không dễ lăn lộn, lại không muốn dựa dẫm vào thế lực khác, dứt khoát ngốc trong công hội Võng Du Nghịch Thiên này để dễ sống hơn, chí ít khi vào công hội trong trò chơi, cày đồ luyện cấp đều lăn lộn không ít lần, lúc này ngồi nhìn có hơi ngại ngùng.
“Nhiều người như vậy?” Phương Khải cũng hơi mộng bức, hắn cũng chỉ dự định chào hỏi một chút với người trong công hội của mình mà thôi.
Lúc này Đường Nguyên nắm lấy quyền trượng Cốt Ngọc không chịu buông tay: “Ha ha ha ha, để lão phu thử uy lực Cốt Ngọc một chút!”
“Ông chủ muốn làm chuyện gì? Vừa vặn để lão tử tế kiếm Long Văn! Ông chủ không mang bọn ta theo, bọn ta cũng sẽ tự mình theo qua!”
Mặt Phương Khải co giật: Còn có chuyện cương quyết muốn đi theo?