Dịch: Mink
***
- Chỉ hai khẩu súng lục?
- Thế này thì cướp kiểu gì?
Quần chúng ăn dưa đằng sau đều tỏ ra khó hiểu. Bọn họ không nghĩ ra là sẽ làm thế nào để có thể đối phó với hai mươi người chỉ bằng hai khẩu súng lục?
Càng thêm khó hiểu là hai người chỉ là người thường.
- Không hiểu thì cứ xem là biết. Thắt dây an toàn vào.
Phương lão bản lái xe đến điểm đánh dấu là tầng hầm gửi xe. Hắn lái xe vọt thẳng lên tầng trên. Lúc này, ở tại đây hơn hai mươi tên thành viên băng đảng đang tụ tập thành từng nhóm ba đên năm người. Phương lão bản đạp mạnh chân ga!
- Cúi đầu xuống!
- A! A! A!
Rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang lên. Bọn chúng bị xe tông bay thẳng ra ngoài, thậm chí một vài tên còn tiếp tục bị xe cán qua, kéo lê theo..
Đám người đứng xem há hốc mồm.
- Hóa ra trước kia chúng ta chỉ đang chơi đồ hàng sao?
Đã thanh lý xong một bọn!
Về kĩ năng bắn súng, Tố Thiên Cơ cũng không kém nhưng so với Phương lão bản thì thua xa. Hai người lợi dụng chiếc xe làm vật che chắn và bắt đầu giải quyết nốt những tên còn lại.
Tầng này cũng là chỗ để xe. Hai người dẫn dần giết hết những tên còn lại đang núp đằng sau những chiếc xe ở đây. Cục diện đang dần nghiêng về một bên.
Giống như lá rơi vào mùa thu vậy, khi bọn chúng kịp phản ứng lại thì đã mất đi ưu thế về quân số. Chỉ còn lại ba đến năm tên bắt đầu phản kích.
- Làm vậy cũng được?
- Thật kinh ngạc!
Tống Thanh Sơn trừng to mắt nhìn màn hình.
Đây là bước khó nhất trong toàn bộ kế hoạch. Nhưng nhờ có Phương lão bản dẫn đội, hai người đã hoàn thành mục tiêu mà không bị thương.
- Ổn hay không?
Phương lão bản dẫn theo Tố Thiên Cơ đến chiếc xe cần cướp rồi nghênh ngang rời đi.
Ổn Ổn Ổn!
- Hóa ra còn có thể chơi như vậy? Phục!
Đương nhiên cũng có người không phục, đó là Nguyễn Ngưng. Cô ta nói:
- Có gì đâu mà phải kiêu căng như vậy chứ. Đơn giản như vậy thì ta cũng làm được.
Cảnh sát đã phát hiện ra trận đấu súng ở đây và đuổi theo hai người. Do chiếc xe này quá nhanh lại chống đạn nên Phương lão bản cứ thế phóng như bay trên đường cao tốc mà không sợ truy đuổi.
Phương lão bản còn thoải mái thực hiện vài đường cua khét. Lần này lão bản đã thuần thục hơn nên không hề xảy ra va chạm gì mà còn cắt đuôi được cả xe cảnh sát.
Máy theo dõi nhanh chóng bị Lai Tư Đặc hạn chế khiến một đám xe cảnh sát bị mất dấu hoàn toàn. Chiếc xe này sẽ được dùng để cướp ngân hàng như kế hoạch của Lai Tư Đặc. Bước này coi như đã hoàn thành.
- Chiếc xe này khét thật sự!
- Nhanh, ổn định lại còn chống đạn!
Đám tu sĩ nhìn thấy chiếc xe hiện đại như vậy thì không biết dùng mỹ từ gì để miêu tả.
Dù vậy cũng không hề ảnh hưởng đến mong muốn sở hữu nó của họ. Nguyên Ngưng đã cười đến híp cả mắt, còn Hắc Ma, Trì chân nhân và Liễu Ngưng Vận đều đang chăm chú nhìn.
- Lão bản!
Nguyễn Ngưng hỏi.
- Bây giờ ngài là chủ của chiếc xe này rồi đúng không?
- Đúng thế. Nếu không sợ chết thì có thể giữ làm của riêng.
- Sao lại thế?
Nguyễn Ngưng khính thường nói:
- Nếu hàng đã đến tay rồi thì sao lại tìm đường chết nếu làm thế? Chả lẽ tên mập kia muốn đen ăn đen à?
- Chiếc xe này dùng để ăn cướp ngân hàng tư nhân, cảnh sát nhất định sẽ tìm nó.
Ngưng Bích sáng suốt hơn Nguyễn Ngưng rất nhiều.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Lai Tư Đặc gọi điện đến.
Nhiệm vụ này đối với người mới thì khá là dễ vì Lai Tư Đặc đã lên toàn bộ kế hoạch, quy mô cũng không lớn, kẻ địch cũng không nhiều lắm, thậm chí còn hơi yếu.
- Cứ như vậy là hệ thống phòng ngự đã bị tê liệt!
Mấy người đứng xem phía sau nhìn thấy di động của lão bản lan truyền virus hack của Lai Tư Đặc gửi cho.
Cảnh này giống như là một người đứng ở trong trận pháp bảo vệ của tông môn khác rồi cầm ngọc giản nhận hai tin nhắn, sau đó trận pháp bảo vệ bị tê liệt!
Hai kẻ đội khắn trùm đầu nghênh ngang bước vào Toàn Phúc ngân hàng. Ngay lập tức Phương lão bản đi về kho bảo hiểm, mở két sắt số 167. Tố Thiên Cơ phụ trách xóa sạch camera. Hai ngươi phối hợp ăn ý rồi lên xe lao ra ngoài nhanh như chớp.
Tiếp theo, đến lượt Phương lão bản thể hiện khả năng lái xe. Hắn trực tiếp tông xuyên qua hai tuyến phong tỏa rồi thoát đi.
- Xe này mạnh đến thế cơ à?
Từng chiếc xe bị đâm bay sang hai bên nhưng xe của lão bản vẫn không xi nhê gì.
- Cảnh sát đuổi đến rối!
Một người hô lớn:
- Rất nhiều cảnh sát!
Chiếc xe đi với tốc độ bàn thờ còn Phương lão bản vẫn tỏ ra điềm nhiên như không có chuyện gì. Hắn còn thoải mái vừa thổi sáo, vừa điều khiển xe chạy đến điểm hẹn ở trên cầu.
Một chiếc trực thăng bay ở phía trên chiếc cầu. Sau đây, mọi người sẽ biết được cái gì gọi là kế hoạch điên cuồng hay còn gọi là cách chơi của đại gia.
Chiếc trực thăng kéo theo một cái nam châm khổng lồ. Nó hút thẳng chiếc xe lên không trung!
Nếu lúc trước bọn họ còn có cách để che dấu nhưng bây giờ thì không được. Chính vì thế bọn họ chỉ cần mang chiếc xe này vứt bỏ là xong. Bang hội người Hàn Quốc kia sẽ trở thành người thế tội. Đúng là một công đôi việc.
Mà một số người cũng vui vẻ nhìn thấy bang hội kia bị tiêu diệt.
- Đơn giản vậy thôi?
Tố Thiên Cơ vui sướng nhìn thấy chính mình đã tăng hai cấp và vài chục ngàn $ do Lai Tư Đặc gửi.
- Chỉ như vậy đã có vài chục ngàn $? Ta có thể mua súng mới bằng tiền này chứ?
- Thế bà cô nghĩ sao?
Phương lão bản nhíu mày khi hắn nhìn thấy số tiền nhận được ít hơn gần một nửa so với dự tính.
- Sao lại ít vậy nhỉ? Hay lần sau ta làm một mình, không cần con cáo già Lai Tư Đặc nữa?
Trò chơi hiện tại tự nhiên có thể để người chơi tự thiết kế phương án, nhưng bây giờ hắn không có xe chống đạn, kĩ thuật hack cũng không, vũ khí thì cùi, thậm chí một số sự kiện lớn hắn cũng chưa đánh bao giờ nên đành phải thành thật làm từ đầu.
Nói chung đây cũng là một kiểu giải trí không tồi. Hắn có quân sự bày mưu nghĩ kế, mình chỉ cần hô bạn bè tham gia kiếm tiền hoặc gọi là lợi dụng trí tuệ để đấu trí và so dũng khí.
Sau khi xong nhiệm vụ hắn vừa lên cấp, vừa có tiền mua xe sang, súng xịn, thậm chí là các vật phẩm chống khủng bố và sinh hóa với kĩ thuật tiên tiến hơn.
Mọi người nhìn đến đây cũng đã ngộ ra nhiều điều. Nếu toàn bộ trò chơi là bàn cờ thì bọn họ chỉ là những con cờ đen hay trắng mà thôi. Chỉ cần nghĩ thế thì rất nhiều điều khó hiểu cũng đã biến mất.
Tâm tư đã bắt đầu lung lay.
- Trò chơi này có chút ý tứ. Lão phu cũng chơi đùa thử xem. Làm sao? Có còn chỗ hay không?
- Hội trưởng, ngài có thể kéo ta đi đánh cướp ngân hàng tư nhân không?
Nguyễn Ngưng tỏ ra rất nhiệt tình.
- Không thể kéo thêm vài người sao?
Ngưng Bích cũng có vẻ muốn tham gia.
Mạc Thiên Hành:
- Lão phu có thể thử được không?
Hắc Ma:
- Điều này rất có ý tứ đó.
Tuy răng gã chủ yếu chơi Truyền kỳ nhưng nếu mỗi ngày bớt vài tiếng chơi trò này cũng được. Hiển nhiên trò này không hề giống với Truyền kỳ.
Trong trò chơi này, dù người cấp độ thấp cũng có thể cùng chơi với người cấp cao. Nó không quá chú trọng vào cấp độ như các trò chơi khác, lại có thể dùng thời gian nghỉ ngơi để chơi.
Mọi người của Nam Hoa tông nhìn nhau
- “…”
- Chả lẽ chúng ta phải cùng nhau đi ăn cướp ngân hàng tư nhân à?
=====
Lão tài xế: Là chỉ người chơi có kinh nghiệm, đã vượt qua thử thách đó rồi.
Chương trước có vài chỗ mình dịch chưa chuẩn lắm nhưng không ảnh hưởng đến cốt truyện nên lười sửa =)).
Xin lỗi mọi người.