Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 399: Vẽ mặt




Dịch: Mink
***
Chân Viêm bộc phát ra khí tức của cảnh giới Đại vũ tông đỉnh phong giống như lão bản.
Y cười nhạo và triển khai tư thế. Một ngọn lửa màu đỏ bao trùm hai nắm đấm của y.
- Võ giả đúng không? Ta sẽ dùng võ thuật cận chiến để đánh với ngươi.
Ngọn lửa trên tay y tỏa ra sức nóng khủng khiếp tạo thành từng đợt sóng nhiệt như gió lào khiến đám người xung quanh như đang bị thiêu đốt!
Mọi người tỏ ra kinh ngạc nên Chân Viêm lập tức đắc ý nói:
- Đám người Hoang Hải vực này thực sự là nhà quê chưa lên phố. Dù ta không sử dụng pháp thuật nhưng phệ diễm cũng có thể đối phó đám tu sĩ cảnh giới cao hơn ở đây!
Lúc này lão bản chậm rãi giơ tay phải lên, một ngọn lửa màu hồng xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Ngọn lửa này không hề rực rỡ như của đối phương, thậm chí đám người xung quanh còn không bị cảm thấy sức nóng của nó.
- Đại xà thế?
Đám người đứng xem hét lên.
- Tại sao ta cảm thấy chiêu này không hề có chút uy hiếp nào nhỉ?
Tống Thanh Sơn ngạc nhiên.
Chân Viêm cười nhếch mép nói:
- Đây là do ngươi tự chuốc lấy!
Y hét lên:
- Phệ diễm giảo!
Ngọn lửa bùng cháy rồi lập tức hóa thành một con thuồng luồng khổng lồ trên không trung, nó mở ra cái mồm như chậu máu và lao vào cắn xé lão bản!
Lúc này lão bản vẫn phải rất khó khăn mới di chuyển được cánh tay.
- Ngu xuẩn!
Khương Hiên lắc đầu. Đại xà thế gì chứ? Ta thấy chắc hắn không chịu nổi một đòn.
Ngọn lửa bên trong lòng bàn tay của hắn cũng bắn ra phía trước. Đột nhiên sức nóng của nó tiết ra khiến Khương Hiên biến sắc!
Phương thức tu luyện của lão bản khác hoàn toàn với người khác. Hắn dựa vào đồng bộ với các nhân vật trong trò chơi và phim để đạt được tu vi, còn chuyện tu luyện của chính mình thì…
Nếu chỉ dựa vào thiên phú của bản thân và tu luyện như bình thường thì hắn thà chơi thêm vài tiếng còn hơn.
Tuy nhiên lão bản muốn trở thành một tên võ giả nên về phương diện cận chiến hắn luyện tập cực kì khắc, càng không cần bàn đến đại xà thế.
Đám người xung quanh không cảm thấy sức nòng của ngọn lửa trên tay hắn vì lão bản đã tập trung toàn bộ sức nóng vào lòng bàn tay của mình!
- Không cần nương tay!
Khương Hiên vội và hét lên để nhắc nhở tên thuộc hạ.
Nếu y dùng thực lực cùng cấp để đối phó với chiêu thức này mà còn nương tay thì không khác gì tự đào mộ chôn mình!
- Cái gì?
Chân Viêm nghiêm túc và con thuồng luồng kia càng thêm sống động. Nó gầm lên và càng thêm hung hăng, lao lên mạnh mẽ hơn.
Hai ngọn lửa va chạm vào nhau và đại xà thế mới bắt đầu lộ ra sức nóng kinh khủng của nó. Mặt đất đều đang hóa thành dung nham!
Chân Viêm cảm thấy một sức nóng khủng khiếp đập vào mặt và suýt chút nữa đốt cháy hết cả lông mi và tóc của y.
Phệ diễm bị đánh tan và biến mất, còn ngọn lửa kia vẫn cuồn cuộn tỏa ra sức nóng kinh khủng ép Chân Viêm lui về sau mấy bước. Nếu không phải y dùng lực lượng chân chính của mình thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của y!
- Lão bản! Cố lên!
Tiểu Nguyệt vỗ tay khen hay.
- Một chiêu đại xà thế và tiếp theo là thức cuối cùng nữa đê!
- Ông trời của tôi ơi!
Tống Thanh Sơn làm theo động tác của lão bản và hét lên:
- Quá đẹp trai!
- “…”
Lão bản.
- Các hạ còn tuyệt chiêu khác nữa sao?
Chân Viêm tỏ ra nghiêm túc.
- Thật không ngờ trong Hoang Hải vực vẫn có một thiếu niên như thần.
Y cười trừ và lắc đầu nói:
- Nhưng không sao, nếu ta thua ở dưới tay các hạ thì chắc ta chết vì xấu hổ mất.
- Các hạ nhìn kĩ đây!
Y quát lên.
- Sau đây, tại hạ sẽ sử dụng thần thông để cho các hạ biết chênh lệch giữa hai bên là không thể san bằng đấy!
Lão bản:
- À… Ta hiểu rồi.
- Không, các hạ không hiểu.
Chân Viêm lắc đầu nói:
- Đừng giãy dụa vô ích làm gì cả.
Chân Viêm chắp hai tay trước ngực, tạo thành một pháp ấn kì lạ.
Bầu trời phía sau y đột nhiên trở nên ảm đạm, sau đó mọi người nghe thấy tiếng sóng biển gầm vang từ phía xa truyền đến.
Âm thanh từ xa đến gần như sóng thần đang cuồn cuồn đánh vào bờ vậy.
Phía sau y không phải bầu trời mà như đã hóa thành vực sâu dưới đại dương.
Ngay sau đó, một hư ảnh Hắc Long xuất hiện giữa bảo táp trong hải dương. Nó bay thẳng lên trên bầu trời!
- Đó là chân long!
- Nhận thua đi!
Trong cơn gió lốc màu đen đang quay cuồng, Chân Viêm cười như được mùa. Tiếng nói của y xen lẫn tiếng sấm, tiếng mưa rào như Chân Long đang hô mưa gọi gió.
Áp lực khủng khiếp đến từ sinh vật ở đỉnh chuỗi thức ăn khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy khó thở!
- Một thức này là do huyết mạch của ta có một chút của Chân Long nên ta mới có thể lĩnh ngộ chút da lông. Tu sĩ tầm thường dù có mạnh hơn một cảnh giới cũng không thể ngăn cản!
Ánh mắt Chân Viêm đã lạnh lùng như dã thú:
- Các hạ đã thấy chênh lệch giữa hai bên chưa?
- Này…
Lão bản chập hai tay vào nhau, một cỗ kiếm ý xuyên phá lên trời cao!
Hai mắt hắn hờ hững như đạo kiếm ý kia đã hóa thành một thanh thiên kiếm!
- Kiếm ý này là do ta học được từ một vị tiền bối chỉ biết kéo đàn nhị hồ. Tuy ta chỉ lĩnh ngộ da lông…
Lão bản dừng lại một chút mới nói tiếp:
- Nhưng đám tu sĩ tầm thường đều không thể cầm nổi binh khí trước mặt ta.
Chân Viêm:
- “…”
Tiền bối chỉ biết kéo nhị hồ? Đây là cái quỷ gì thế?
Tiểu Nguyệt cũng không hiểu chuyện gì:
- Cái gì mà tiền bối chỉ biết đánh nhị hồ? Ta đã gặp chưa nhỉ?
Nạp Lan Minh Tuyết nói:
- Mọi người không phát hiện ra sao? Vô danh tiên bối khi đạt đến đỉnh phong thì ngài rất thích ở một mình và kéo nhị hồ. Khi ngài xuất thế thì công lực đã chỉ còn một thành, lão bản đang nói đến…
- Thiên kiếm, Vô danh!
Tố Thiên Cơ gật đầu:
- Đạo kiếm ý này, chắc là vậy!
Trên bầu trời, vô số bóng kiếm xuât hiện như mưa.
Đó là một cơn mưa kiếm!
Tuy nó còn chưa rơi xuống nhưng ai cũng cảm thấy kiếm ý mạnh mẽ trên từng chuôi kiếm.
Càng kinh khủng hơn là trên người lão bản cũng tỏa ra kiếm ý mạnh mẽ như có thể chém hết tất cả mọi thứ vậy!
Nếu đòn tấn công này sử dụng thì dù cho Chân Viêm có dùng toàn lực hay không cũng không thể đỡ nổi mất.
- Không thể nào!
Chân Viêm gào lên trong tuyệt vọng. Đám võ giả Hoang Hải vực đều lợi hại như vậy sao!
- Hư trương thanh thế!
Y nói:
- Để ta xem ngươi còn hư trương thanh thế được bao lâu!
- Vèo! Vèo! Vèo!
Y vừa nói xong thì vô số phi kiếm như cuồng phong bạo vũ rơi xuống tạo thành một trận mưa ánh sáng màu bạc!
Vô số phi kiếm lướt qua bên người của Chân Viêm khiến y cảm thấy mình như đang đứng dưới thác nước. Thậm chí cả Khương Hiên cũng đang trợn mắt há mồm.
Đây là võ giả của Hoang Hải vực sao?
Bọn họ cảm thấy hình như mình tìm nhầm chỗ thì phải?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.