Dịch: Mink
***
- Hì hì!
Tiểu Nguyệt đã lừa dối được anh trai và hai gã hộ vệ về phe mình. Nàng cực kì đắc chí nên đi đường cũng ngâm nga hát giai điệu thiếu nhi:
- Không cần đi đến trường, là không cần đi đến trường!
- Ai u!
Ngay khi nàng đi ngang qua lão bản thì đột nhiên kêu lên.
- Lão bản, sao lại nhéo em?
Nàng quay đầu lại, thở phì phì trừng mắt nhìn lão bản.
- Ta chưa từng nói là em không phải đi học?
- A?
Tiểu Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc.
- A cái gì mà a!
Lão bản ngồi trên ghế sa lon, tỏ ra nghiêm túc.
- Bổn công chúa đang sống rất tốt, tại sao phải đi học?
Tiểu Nguyệt nũng nịu thỏ thẻ:
- Đi học có gì vui chứ?
- Đi học đương nhiên không bằng ngồi quán net.
Lão bản nói.
- Cho nên em muốn trông quán net cho ta cả đời phải không?
- Nếu là như vậy…
Lão bản nói:
- Khi nào ta đi chơi ở bên ngoài, em cứ tiếp tục trông quán net đi.
- Không được!
Tiểu Nguyệt ngay lập tức hét lên:
- Em cũng muốn đi chơi!
Tiểu Nguyệt nghi ngờ nhìn lão bản từ trên xuống dưới rồi đột nhiên vui vẻ hỏi:
- Lão bản định đi chơi hả? Em cũng muốn đi!
Tuy đi chơi thì nàng không thể ăn đồ ăn vạt nữa nhưng ngày nào nàng cũng ngồi net chơi game mãi thì cũng chán.
Nhưng mà…
- Chuyện này thì liên quan gì với việc đi học?
Tiểu Nguyệt nói
- Hơn nữa Hạo Thiên viện ở xa như vậy, em đi qua đó thì cũng không về nổi!
Nàng muốn quay về đây thì phải từ Hạo Thiên viện chạy đến biên giới rồi dùng truyền tống trận đặc thù để đến Hoang Hải vực, sau đó còn phải vượt biển đến Dại Tấn. Nếu nàng chỉ quay về nhà chơi thì không sao nhưng…
Đi học thì mỗi ngày đều phải làm bài tập chứ nhỉ? Vậy thì làm sao mà nghỉ được?
- Đừng mà…
Tiểu nha đầu chu môi, kéo tay lão bản làm nũng, bán manh.
Lão bản vẫn trơ như khúc gỗ nói:
- Khi ta bằng tuổi em, năm nào ta cũng là học sinh ba tốt đó
- Hừ! Học sinh ba tốt gì chứ! Không phải là học sinh tiểu học sao?
Tiểu Nguyệt dậm chân và chạy ra phía sau Khương Hiên.
Gã đang chơi game thì nhìn thấy em gái mếu máo nên tức giận nói:
- Tiểu muội, ai dám bắt nạt em? Đừng sợ, đại ca giúp em đánh hắn!
- Chính là lão bản chết tiệt!
Tiểu Nguyệt dậm chân nói.
- Lão bản….
Khương Hiên nghi ngờ. Hai người vừa nãy còn chung chiến hào đánh ta mà?
- Lão bản bắt muội đi học! Ô…!
Tiểu Nguyệt bắt đầu khóc lóc. Nàng phải vất vả lắm mới lừa được anh trai, bây giờ lão bản lại phản chiến.
Quả thật là giận điên người.
- Ha ha ha!
Khương Hiên mừng rỡ nói:
- Tuy ta rất khâm phục tu vi, thuật pháp, võ đạo của lão bản nhưng hắn lại là người không hiểu lý lẽ. Bây giờ ta mới biết là mình đã sai.
- Lão bản thật sự là người có đại trí tuệ, đại khí phách, nhân trung hào kiệt!
Gã nói tiếp:
- Đại ca vừa chơi thử một lúc. Trò chơi này rất phi thường nhưng dù sao muội vẫn còn nhỏ, có rất nhiều thứ phải học mà trò chơi không thể giúp được. Hơn nữa các trưởng lão của Hạo Thiên viện đều là thầy giáo giỏi, họ sẽ giúp muội trang bị các kiến thức cơ bản. Như thời gian làm diễm này, muội có thể hiểu được bao nhiêu?
Tiểu Nguyệt lúng túng gãi đầu:
- Muội dùng được trong trò chơi thôi, còn trong thực tế thì không được.
- Đúng thế.
Khương Hiên nghiêm nghị nói:
- Lầu cao trọc trời, phải xây từ móng. Muội muốn sử dụng được pháp tắc cao cấp thì không thể học một lần là được.
- Hơn nữa, công pháp Khương thị là kết tinh của vô số các bậc tiên hiền suốt bao năm lịch sử, cách thức tu luyện chính là căn cơ của tộc ta, con cháu không thể nói muốn bỏ là bỏ được.
Tiểu Nguyệt không hiểu hết nhưng vẫn gật đầu. Nhưng nghĩ đến phải đi học thì nàng lại lắc đầu.
Đúng lúc này, mùi thơm của lạt điều thoảng qua.
Lão bản cầm một hộp lạt điều đưa qua đưa lại nói:
- Ăn đi.
- Hừ!
Nàng không thèm mà quay mặt đi.
Lão bản ăn liên tục và khen ngon.
Tiểu Nguyệt không chịu nổi nữa và giành lấy:
- Em muốn ăn, để em ăn!
Nàng muốn cướp lấy đồ của lão bản và một mình ăn hết.
- Thế nhưng…
Nàng vừa ăn vừa tỏ ra đau khổ nói:
- Nếu đi học, em sẽ không được ăn đồ ngon như này nữa á!
- Lão bản đã quyết dịnh rồi!
Lão bản tỏ ra rất hào hùng nói:
- Ta muốn mở quán net ở bên ngoài Hoang Hải vực, bay ra ngoài thế giới!
Tiểu Nguyệt hét lên:
- Lão bản nói gì thế?
- Ta nói, Ta muốn mở quán net ở bên ngoài Hoang Hải vực, bay ra ngoài thế giới!
Hắn tuyên bố.
- A!
Tiểu Nguyệt hét lên:
- Vậy em có thể di chơi net và ăn quà vặt sau khi tan học rồi!
- Luyện thật tốt ngự kiếm thuật đi!
Lão bản nói:
- Ta cảm thấy như vậy sẽ không có vấn đề.
Vậy được rồi!
Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng chịu xuống nước:
- Bổn công chúa cố gắng đi học vây!
Khương Hiên lau mồ hôi, thở dài nhẹ nhõm.
Đồng thời gã cũng âm thầm giơ ngón cái với lão bản.
Cuối cùng cũng lừa được nha đầu kia đi học!
Đồng thời gã cũng biết thêm một tin tức:
- Lão bản, người muốn mở quán net ở bên ngoài sao?
- Đương nhiên
Quán net không tạo thành mạng lưới thì sao gọi là internet.
Sau đó lão bản bắt đầu lo lắng tình hình ở các nơi khác.
- Lão bản… Khi nào chúng ta mới mở chi nhánh ở bên ngoài?
Tiểu Nguyệt có chút vội vã.
Lão bản hỏi:
- Vậy bao giờ muội đi nhà trẻ?
- Nhà trẻ?
Tiểu Nguyệt hỏi:
- Đó là cái gì? Bổn công chúa đi học ở Hạo Thiên viện!
- À… Hạo Thiên nhà trẻ?
Lão bản gãi đầu.
Tiểu Nguyệt:
- “…”
- Đầu xuân sang năm
Khương Hiên nói:
- Đó chính là lúc khai giảng của Hạo Thiên viện.
- Vậy lão bản cố gắng chuẩn bị khai trương vào trước đó một chút.