Dịch: Mink
***
- Người nào?
Tu sĩ áo trắng ngạo nghễ đứng giữa không trung, tà ao bay phần phật, ánh mắt lạnh lẽo.
Nam Cung Cửu Vấn từ từ nhìn về chỗ Phương Khải đang đứng.
Không phải là gã không phát hiện hắn mà gã hoàn toàn không thèm để ý một kẻ qua đường. Tại trong nhận thức, một người mà gã chỉ cần phẩy tay sẽ giết chết thì cần gì phải chú ý?
Cùng lúc đó, đám tu sĩ Lý gia cũng nhìn lại.
Bọn họ chỉ thấy đây là một người thanh niên mặc trang phục bình thường, không có gì đặc biệt.
Điều khác thường duy nhất là hắn không hề chắp tay sau lưng mà đút trong túi quần.
Hơn nữa hắn đang đứng trên một thanh phi kiếm khá lớn và có hình dạng kì dị, thân kiếm còn có khắc bốn chữ kì dị.
Hắn toát lên một vẻ tự kỉ.
Nếu ai nói người này có thể ngăn cản kiếm hoàn của Nam Cung Cửu Vấn thì tuyệt đối là không ai tin.
- Ai đang giúp chúng ta?
Trưởng lão đỏ mặt, hỏi nhỏ.
Nam Cung Cửu Vấn cười xòa, nhìn lên trời nói:
- Không biết bọn đạo chích quấy phá có dám đứng ra trước mặt ta không?
Trên màn hình lớn, kênh chat đã nổ tung:
- Tên kia bị mù à? Người ta đứng trước mặt mà không nhìn thấy?
- 666, lão bản bị làm ngơ rồi.
- Lão bản: Làm sao, xem thường ta phải không?
Lão bản nhìn kênh chat nói
- Trong trường hợp này, ta phải nói gì cho ngầu nhỉ?
Nam Cung Cửu Vấn khó chịu vì không cảm thấy bất kì khí tức nào ở xung quanh và cũng không ai trả lời.
Gã nhìn tên thanh niên đang đứng trên phi kiếm hỏi:
- Là ngươi làm sao? Ngươi là người của ai? Dám can thiệp vào chuyện của Nam Cung Cửu Vấn là ta thì ngươi đã biết hậu quả rồi chứ?
- Thế lực?
Lão bản nghĩ rồi nói:
- Nghịch Thiên công hội? Chính là nó, bỉ nhân chính là hội trưởng của Nghịch Thiên công hội
Đám người xem livestream:
- “…”
Tống Thanh Sơn:
- Lão bản, đó là tổ chức trong trò chơi… Ở ngoài đời ai mà biết?
Tố Thiên Cơ vừa ăn mì vừa chat:
- Hay để ta điều một đội chiến pháp đến?
- Người ta không đánh Truyền Kỳ, làm sao mà biết Nghịch Thiên công hội…
Mạc Thiên Hành:
- “…”
Liễu Ngưng Vận nhắc nhở:
- Ngươi nên nói là lão bản của quán net Khởi Nguyên!
Kênh chat:
- Không phải là cũng không có tác dụng gì sao? Nói vậy thì ta cảm thấy Nghịch thiên công hội còn có vẻ uy bá khí hơn.
Kênh chat đang điên cuồng thảo luận phần tự giới thiệu của lão bản.
Đám tu sĩ Lý gia cũng đang nhìn nhau.
- Võng du công hội?
Nam Cung Cửu Vấn nghe thấy thế cũng cười hỏi:
- Võng du công hội là cái gi?
- Gần đây ta mới bế quan không lâu nên bây giờ đám chó mèo đều dám giương nanh múa vuốt trước mặt lão tử rồi hả? Ngươi vừa chặn kiếm của ta sao?
Gã hăng hái vặn cổ tay cười nói:
- Như vậy đi, nếu ngươi đỡ được mười kiếm mà không chết thì ta sẽ thả ngươi đi, thế nào?
Gã tỏ ra như mình là một con mèo đang vờn một con chuột.
Lão bản nhìn trái lại nhìn phải:
- “…”
Đám người xem cũng ngẩn ngơ.-
- Để các hạ dính vào chuyện này là lỗi của chúng ta,
Cô gái Lý gia than thở:
- Cám ơn sự giúp đỡ của các hạ, nếu các hạ cảm thấy có cơ hội thì hãy chạy thoát thân đi.
- Chạy?
Lão bản khoanh tay.
Hắn nhìn xuống Nam Cung Cửu Vấn và đồng bọn nói:
- Hay là các ngươi trốn đi? Như vậy ta sẽ giả vờ không thấy gì và không giết các ngươi.
- Giết ta?
Nam Cung Cửu Vấn cảm thấy mình đang nghe chuyện cười, ánh mắt tỏa ra sát ý:
- Ngươi có biết là chỉ bằng những lời nói vừa rồi, các thế lực sau lưng ngươi sẽ bị nhổ tận gốc, gà chó cũng sẽ bị tàn sát tất cả không!
- Định mệnh? Ảo thật đấy!
Kênh chat nổ tung.
- Đám tu sĩ Linh châu đều gáy khét như vậy sao? Tam Thánh Tông còn chưa dám nói thế!
Đám tu sĩ thành Cửu Hoa đều choáng váng.
Tu sĩ thành Bán Biên
Hắc Ma vỗ bàn đứng lên:
- Lão bản, đừng giết chết gãm để cho gã đến gặp ta!
Đường Nguyên:
- Ngươi cmn dám đến thành Bán Biên xem nào, bản tọa cam đoán không đánh chết ngươi!
- Lão bản đừng để tên nào sống!
Phần lớn tu sĩ ở đây vốn rất nóng tính.
Nếu bọn họ ở vào vị trí lão bản lúc này, chắc bọn họ đã cầm vũ khí lên và chém chết mẹ tên kia rồi.
- Đừng tưởng ngươi có thể chặn một kiếm của ta là rất giỏi.
Nam Cung Cửu Vấn nói:
- Đó chỉ là tiện tay thôi, ta còn chưa thèm dùng kiếm pháp.
Nam Cung Cửu Vấn cười lạnh, kiếm hoàn đã dần dần kéo dài ra thành sợi tơ.
Nó như một con du long màu đen, tốc độ nhanh như điện khiến người khác chỉ nhìn thấy một ánh sáng màu đen lóe lên và biến mất!
Kiếm hoàn hóa thành kiếm ti và tốc độ nhanh đến mức mắt thường không nhìn thấy được!
- Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết kiếm thuật của Vấn Thiên Kiếm cung.
Gã vừa nói xong, một đạo ánh sáng đen đã bắn về phía Phương Khải.
- Chạy đi!
Cô gái đã hét lên
- Chạy? Ai chạy còn chưa biết đâu?
Lão bản cầm một thành kiếm giống như thứ hắn đang đứng lên trên. Ánh sáng bắn ra chói lòa!
- Ngự kiếm thuật mà thôi.. ta cũng hiểu sơ sơ..
Mũi kiếm tỏa ra ánh sáng khiến mặt trời cũng xấu hổ!
Kiếm quang chia ra tọa thành một tấm lưới lớn bao trùm toàn bộ kiếm hoàn. Khí thế trên người hắn tỏa ra như thần linh trong truyền thuyết.
Tiếng rít vang lên khi thanh kiếm chém xuống như sấm sét giữa trời quang, phá toái hư không!
- Rắc!
Kiếm hoàn và thanh kiếm của lão bản đã va chạm vài lần!
- Muốn chết!
Nam Cung Cửu Vấn càng thêm tức giận, kẻ kia lại có thể ngăn cản kiếm hoàn hơn nữa:
- Tốc độ của kiếm hoàn lại không bằng tên kia!
Một tia kiếm quang màu đen vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Phương Khải!
Hắn không hề nao núng, vẫn tiếp tục điều khiển phi kiếm tấn công Nam Cung Cửu Vấn mà không hề có ý quay lại phòng thủ!
- Ngươi điên rồi à?
Mặt hắn khồng hề đổi sắc.
Nếu như vậy Nam Cung Cửu Vấn đâm thủng ngực Phương Khải và đồng thời gã cũng sẽ bị hắn chém thành hai mảnh.
Nam Cung Cửu Vấn hét lên và định nghiêng người.
Ngay sau đó, máu nhuộm trời cao, một cánh tay bay lên!
- Đây là…
Đám người xem đều há mồm, ngạc nhiên.
Lão bản than nhẹ:
- Đáng tiếc ta không có Trảm Long kiếm nhưng kiếm thuật này vẫn có thể sử dụng. Bí quyết của nó là cứng rắn chịu, nếu người bị chém càng mạnh thì uy lực phản lại càng lớn.
Lão bản sử dụng Vạn Kiếm nhất của Lâm Kinh Vũ.
Mọi người:
- “…”