Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 425: Chân trần không sợ ướt




Dịch: Mink
***
Trong Vấn Thiên kiếm cung, một nơi mà người trong thiên hạ chỉ cần nghe thấy tên cũng hoảng hốt chính là kiếm mộ.
Người đời chỉ biết đến tiếng xấu của nó nhưng gần như không ai biết được vì sao nó lại đáng sợ đến thế.
Chỉ các thế lực lớn mới biết bí mật này
Trong Vấn Thiên kiếm cung, thông đạo uốn lượn như mê cung, nơi sâu nhất ở đây thì ánh sáng cũng không chiếu tới được nên con đường ngập tràn trong bóng tối.
Dưới lòng đất sâu như vực thẳm, càng đi xuống người ta sẽ càng cảm thấy như mình đang bị bóng tối nuốt chửng vậy.
Không biết qua baao lâu, bậc thang mới dần dần ít đi và lộ ra nền đất ở dưới.
Nơi đây không có đèn, người đến dường như đang kiêng kị điều gì đó nên cũng không dám đốt đuốc.
Dường như gã sợ làm kinh động một điều gì đó.
Linh thức nhẹ nhàng quét qua để dò đường. Các vách tường xung quanh khắc các kí tự và văn tự rất đặc biệt.
Phía trước, một ngôi mộ to như một sườn núi.
Không gian ở đây rất rộng lớn và nơi này có một trăm lẻ tám ngôi mộ như thế.
Nhưng phần lớn các ngôi mộ đều bị phá hủy và chỉ còn mười ngôi mộ là nguyên vẹn.
Trong bóng tối, tiếng xiềng xích va chạm vang lên.
Một đám người từ già tới trẻ đang bị xích lại và quỳ ở trước một ngôi mộ.

- Nghe nói… Trảm tiên kiếm trận của Vấn Thiên kiếm cung đã từng giết tiên nhân, đó có phải là sự thật không?
Ngay khi lão bản đi ra ngoài, Lý Lan Nhược đã hỏi.
Đối với đám tu sĩ còn trẻ, đừng nói đến chém tiên nhân mà ngay cả tiên nhân là ai thì bọn họ cũng chưa từng gặp. Chỉ là bọn họ nghe kể về nó từ trong những câu truyện truyền thuyết xa xưa.
- Truyền thuyết là sự thật…
Trưởng lão Lý Vô Nhai nói:
- Ta nghe nói là một lão tổ của Nam Cung gia đứng hàng chữ địa thứ hai mươi tám đã làm chủ trận và sau trận chiến đó Vấn Thiên kiếm cung cũng đã phải chịu một cái giá rất lớn.
- Thời gian đã rất lâu rồi nên sự thật không biết đúng được bao nhiêu phần nhưng đó là phúc trạch của tổ tông bọn chúng. Nếu đó là sự thật thì đám hậu bối bây giờ cũng không thể giống như năm đó…

Trong một tàn tích của một ngôi mộ, vài đạo ánh sáng lóe lên. Đám người bị xích lại cũng nhìn theo tia sáng kia và bắt đầu tỏ ra dị thường.
Trong mười ngôi mộ còn nguyên vẹn, chỉ một vài ngôi mộ có bia đá ở trước vẫn còn đọc được chữ khắc ở trên. Đó là: hàng chữ Địa số ba mươi bảy, Địa hai mươi tám, Thiên mười sáu…

Vấn Thiên kiếm cung
Trong đại điện, một gã đàn ông trung niên mặt vuông chữ điền, đang nghe đám tu sĩ bên dưới báo cáo.
- Người đâu? Đã điều tra rõ ràng chưa?
- Nhị trưởng lão đã dùng linh quang hồi tưởng để tìm hung thủ, đám người bị Nam Cung Cửu Vấn tấn công đã điều tra rõ nguồn gốc, từ đó chúng ta nhất định sẽ tìm ra được hung thủ! Nhưng…
- Nhưng cái gì?
Gã lạnh nhạt hỏi.
- Nhưng thuộc hạ sợ rằng hung thủ chính là người của các đại thế gia khác nên không dám…
- Mặc kệ là ai.
Gã lạnh lùng nói:
- Đừng nói là mấy thế gia lớn, cho dù là Hạo Thiên viện cũng phải giao hung thủ ra cho chúng ta. Các đại thế gia lớn không dễ trêu nhưng đệ tử Nam Cung gia ta và một trăm tên tinh nhuệ cũng là cứt sao?
Gã vung tay nói:
- Việc này do Nhị trưởng lão xử lý. Đi đi, ta sẽ phái hai tên Kiếm Nô hỗ trợ ngay trong ngày hôm nay. Nếu lão có thể tìm thấy hung thủ là tốt nhất, nếu không thì cũng phải cầm hình ảnh thu được từ linh quang hồi tưởng quay về.
- Dạ!
- Còn nữa, các ngươi phải đoạt lấy Huyền cơ ngọc trước khi chuyện này bị lộ ra.
- Dạ!
Gã híp mắt lại:
- Nếu đó là lá bài tẩy của các ngươi thì lão phu sẽ cho ngươi biết át chủ bài đó chỉ là chuyện cười mà thôi!

Lão bản không hề biết chuyện của mình đã bại lộ. Hắn đang quan tâm nhất là chuyện mở cửa hàng mới ở đâu, sau đó là Tiểu Nguyệt đi học có bị ai bắt nạt hay không, còn lại thì không quan tâm
- Ặc… Đây là thành phố lớn phải không?
Lão bản nhìn trái nhìn phải và lẩm bẩm.
Thành phố này không chỉ lớn mà còn rất sầm uất.
Trong lúc này, xung quanh hắn, các cửa hàng pháp khí, yêu thú linh đan nhiều quá nhiều và nơi nào cũng rất đông khách.
Chính vì thế nơi này không còn chỗ trống cho lão bản mua.
Hắn đành phải đi sang chỗ khác nhưng đi một vòng lớn lại quay về chỗ cũ vì không tìm thấy chỗ nào muốn bán hoặc sang tên cả.
Ngay khi hắn chuẩn bị quay lại khách sạn, một lão đầu tóc hoa râm đang gào khóc giữa một của hàng vừa bị đập phá.
Mọi người tụ tập đứng ngoài nhìn vào vì không biết chuyện gì vừa xảy ra.
- Chuyện gì vậy nhỉ?
- Ta nghe nói ông lão này có mắt không tròng, lỡ đắc tội với Nam cung gia.
- Nam Cung gia cái gì chứ? Ông ý chỉ đắc tội với Nam Cung thôi….
- Hừ… Cẩn thận cái mồm.
- Nghe nói ông lão này dành dụm hơn nửa đời người mới mở được cửa hàng này ở thành Nguyên Ương. Bây giờm ông ta sợ là không thể mở tiệm nữa rồi… Đừng nói đến Nam Cung gia, ngay cả đám người muốn nịnh bợ Nam Cung gia cũng sẽ không để yên cho lão.
- Biết làm sao được, người ta thế lớn nên muốn làm gì thì làm…
Lão bản:
- Tại sao đến đây rồi vẫn còn gặp đám người kia?
- Theo ta thì ông ta nên bán cửa hàng rồi chạy trốn đến nơi xa, tránh phải chết oan!
- Bán cửa hàng sao?
Một người bên cạnh cười nhạo nói:
- Ai dám mua? Nam Cung gia dám gây rối!
Gã vừa nói xong thì một người đi tới:
- Cụ ông, ông muốn bán cửa hàng này không?
- “…”
Đám tu sĩ đứng xem choáng váng, trừng mắt nhìn người này nói:
- Kẻ này bị ngu à?
- Tiểu tử này từ đâu tới?
Ông lão tỏ ra như nằm mơ nhìn chằm chằm vào Phương Khải hỏi lại:
- Chàng trai, cậu… Thật sự muốn mua?
Ông chỉ đám người xung quanh nói:
- Họ… Bọn họ vừa nói, cậu không hiểu sao?
Lão bản nhún vai nói:
- Công hội Nghịch Thiên Võng du không biết sợ là gì.
Dù sao hắn cũng đã giết hơn một trăm người của đối phương rồi, chính là chân trần không sợ ướt.
Mọi người:
- “…”
- Cám ơn! Thật sự cám ơn!
Ông lão liên tục nói cảm ơn:
- Ngài… Mời ngài vào bên trong!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.