Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 428: Quán net không có khách




Dịch: Mink
***
- Thật là, cô chơi tiên hiệp mà như đang chơi game kinh dị vậy. Nếu sau này cô chơi game kinh dị thì còn như thế nào nữa?
Lão bản tỏ ra khinh thường rồi đeo kính VR.
Trò chơi còn chưa bắt đầu, vẫn đang trong giai đoạn cutscene.
Dù như thế bọn họ vẫn trợn mắt nhìn chăm chú trận chiến này.
- Hội trưởng… Đây là cái gì vậy?
- Đây là việc kinh doanh của chúng ta.
Lão bản vừa chơi vừa giới thiệu cho mọi người về quán net.
- Với tư cách là nhân viên quán net, dù ngươi không biết chơi game, thì cũng nhất định phải nhìn lão bản chơi để biết một chút kiến thức cơ bản. Sau này ngươi mới có thể giải thích cho khách hàng, hiểu không?
Lão bản nghiêm túc nói.
- Ặc.. Hội trưởng. Vậy… thứ này có thể giúp tăng tiến tu vi à! Hơn nữa tuyệt học của thần tướng gì đó kia, chúng ta cũng có thể học được sao?
Lý Vô Nhai hỏi.
Lão bản điều khiển Cảnh Thiên ngồi dậy, nói:
- Khi các ngươi hóa thân vào nhân vật chính ở trong game, gã học được gì thì các ngươi cũng học được như thế. Hơn nữa quán net còn có phim điện ảnh nữa, các ngươi có thể xem phim và học tập các kiến thức hữu ích.
Bọn họ vội vàng tập trung tinh thần nhìn lão bản chơi Tiên Kiếm kỳ hiệp 3
- Hội trưởng bị cô gái điêu ngoa kia đánh!
- Không phải hội trưởng, đó là nhân vật chính…
Bọn họ vừa xem vừa bàn luận.
- Hội trưởng lại bị tiên sinh phòng thu chi mắng…
- Hừ… Đó là nhân vật chính! Nhân vật chính!
- Nhân vật chính bị tiểu yêu đánh! Nhân vật chính chỉ là một người phàm mà thôi.
Bọn họ đang nhìn phân cảnh Trọng Lâu đến tiệm cầm đồ và cầm cố ma kiếm…
- Đó là tên ma đầu lúc nãy phải không?
- Tại sao gã lại đến đây…
Tiếng hô thất thanh vang lên.
Trong màn hình, Trọng Lâu tỏ ra kinh ngạc và thương tiếc rồi thở dài khi nhìn thấy Cảnh Thiên lúc này, gã nói:
- Ngươi đã luân lạc đến mức này sao?
Tiếng nói của gã như xuyên qua thời không. Suốt hơn một ngàn năm tiếc nuối và cô đơn của gã đã theo cùng với lúc Cảnh Thiên cầm ma kiếm và Tiên Kiếm 3 cũng bắt đầu.
Toàn bộ cốt truyện Tiên Kiếm 3 chính là luân hồi. Suốt từ kiếp này qua kiếp khác, nhớ lại rồi lại quên đi, một người phàm bé nhỏ lúc này lại chính là thần tướng trong trận chiến kinh thiên động địa năm xưa.
Thần tướng Phi Bồng và Ma tôn Trọng Lâu là kẻ thù không đội trời chung nhưng lần đầu tiên hai người gặp lại nhau ở phàm trần chính là mở màn cho trò chơi này.
Nếu như trận chiến Thần Ma năm xưa khiến ai cũng phải khiếp sợ thì hiện tại hai người trong cuộc lại bình thản bước qua đời nhau.
- Lan Nhược tỷ, tỷ nhìn đi… thanh kiếm kia lại tự đi theo Cảnh Thiên!
Lý Thâm Nhí nói.
- Hóa ra thần tướng đại nhân chuyển thế cũng không khác người thường như chúng ta à…
Lý Vô Nhai hỏi:
- Hội trưởng… Vậy… Chúng ta có thể…? Chẳng lẽ chúng ta vào trong trò chơi là sẽ hóa thần thành kiếp này của thần tướng đại nhân sao?
Mặc dù đây chỉ là một câu chuyện nhưng nó cũng vô cùng chân thật. Dù chỉ là người xem qua màn hình họ cũng cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Lúc này, bên ngoài cửa hàng.
- Nơi này mới khai trương à?
Vài tu sĩ trẻ đang tò mò nhìn vào cửa hàng. Họ chuẩn bị đi vào nhưng vài tên tiểu nhị của cửa hàng bên cạnh đã vội vàng ra ngăn cản.
- Này, công tử, cửa hàng này không thể vào được, hay là ngài sang cửa hàng chúng ta nhé?
- Không vào được? Tại sao?
Vài tu sĩ trẻ khác đi ngang qua nhìn thấy cảnh này cũng lại gần và hỏi:
- Cửa hàng này có gì kì cục sao?
- Đắc tội với người không nên đắc tội… Chúng ta nên cách xa một chút, kẻo lại bị liên lụy.
Một người giải thích.
- “…”
Bên ngoài cửa hàng lại càng thêm vắng vẻ.
Trong quán net, vài người lại đang vô cùng kích động. Chính mình lại có thể trải nghiệm kiếp khác của một gã chân thần sao?
- Hội trưởng, chúng ta muốn chơi…
Lý Vô Nhai muốn hỏi có ưu đãi gì không nhưng lão nhìn bảng đen viết: “Kích hoạt 80 linh tinh, chơi 2 linh tinh một giờ”. Đối với bọn họ thì giá tiền này là chập nhận được nên lão vội vã nói là:
- Bây giờ không có người đến chơi, chúng ta có thể tự trả tiền và ngồi chơi được không?
- Đương nhiên là được! Không có khách chơi thì chúng ta đóng cửa tự chơi thôi.
Lão bản nói.
Hắn chỉ bảng đen nói:
- Không để ý bạn là ai, thích thì chơi, không chơi thì biến.
- Đúng đúng đúng!
Lý Vô Nhai nói:
- Thích thì chơi, không chơi thì biến!
Nếu không phải lão là nhân viên quán net thì chắc là lão phải đứng ra ngoài đuổi khách đi.
Dù sao bây giờ quán net cũng không có khách quen nên lão bản cũng không làm khó đám nhân viên mới.
- Nếu rảnh rỗi các ngươi hãy xem Tru Tiên, Thục Sơn, đừng quá nghiện game.
Lão bản nhắc nhở.
- Vâng hội trưởng!
Bọn họ vẫn mải miết, điên cuồng chơi game.
Lão bản vừa quay lại sau khi đi ăn cơm.
- Nhớ ăn cơm đấy.
- Vâng hội trưởng!
Bọn họ vẫn mải miết, điên cuồng chơi game.
- Nhớ rõ…
Vâng…!
Bọn họ còn chưa kịp nói hết câu thì thông báo hiện trên màn hình:
- Thời gian ngồi net đã đạt hạn mức cao nhất…
- “…”
Bọn họ u oán nhìn lão bản, sắp khóc đến nơi hỏi:
- Không thể chơi thêm một lúc nữa sao… Chỉ một tí thôi…
Lão bản nhìn đám nhân viên:
- Các ngươi đến đây trông quán net hay đến chơi game?
Ngày qua ngày, đám khách hàng ở hai quán net cũ không cần lão bản giới thiệu cũng đã phát hiện ra trò chơi mới.
Tuy DMC 3 rất tốt nhưng lại thiên hướng võ giả nên đám tu sĩ không có trải nghiệm tốt lắm. Đại đa số bọn họ đều bắt đầu chơi thử game mới.
Quán net mới đã khai trương được vài ngày nhưng vẫn không có khách hàng. Đám nhân viên mới vui đến quên cả trời đất vì không có ai chơi nên bọn họ có thể thoải mái chơi game.
Một ngày nọ, ba nhân viên mới vừa mở của quán net đã nghe thấy đám người xung quanh hét lên:
- Nhìn kìa! Tiểu công chúa Khương gia đã đến!
- Không thể nào? Tiểu công chúa của Khương gia cũng đến Hạo Thiên viện sao?
- Vương tạ, Nam Cung Chuyết, Tuân Nguyên... đám thiên tài này đều đến đi học ở Hạo Thiên viện. Chắc mấy ngày nữa sẽ vô cùng náo nhiệt...
Lão bản nhận được tin nhắn:
- Lão bản, quán net đã mở chưa? Hì hì(biết điều)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.