Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 430: Lão bản vẫn luôn là lão bản




Dịch: Mink
***
- Lái xe? Lão bản mới mua xe à?
Tiểu Nguyệt chớp chớp mắt.
- Không biết là yêu thú gì kéo xe.. Nhưng chắc chắn là không tốt bằng của bổn công chúa! Thú cưỡi của bổn công chúa chính là dị thú thượng cổ, lại là hàng hiệu trong số hàng xịn. Tí nữa ta phải dọa lão bản ngốc mới được!
Nàng ngẩng đầu lên trời.
Nàng đắc ý tự cười một mình. Dù sao bây giờ nàng cũng không phải cô gái nghèo khổ năm xưa, không có tiền nhưng muốn ăn no. Bây giờ nàng chính là tiểu công chúa có thể bao nuôi cả lão bản.
Lúc này lão bản đã lên xe nói:
- Các ngươi ở lại trông quán, ta đi đón một người rồi sẽ lập tức quay lại.
- haiz… Hội trưởng.
Lý Lan Nhược nhìn pháp khí trước mặt, cửa xe tự động mở ra như đại bàng giương cánh lên trông cực kì bắt mắt.
- Trong thành Nguyên Ương đã cấm pháp khí bay lượn, tại sao lão bản còn sử dụng tàu cao tốc như này?
Lệnh cấm bay ở đây khác hoàn toàn với bên thành Cửu Hoa. Toàn bộ pháp khí đều sẽ bị triệt tiêu hết linh lực nên không thể bay được. Chính vì thế đám cảnh vệ cũng không cần phải kiểm tra gắt gao. Đến cả đám yêu thú biết bay cũng phải chạy trên mặt đất, và không hề có ngoại lệ.
- Hừ! Tên quê mùa nào mới đến đây mà dám sử dụng pháp thuyền ở trong thành vậy?
Không ít người qua đường đang cưỡi yêu thú tỏ ra coi thường.
Ngay sau đó tiếng lốp xe ma sát với mặt đường vang lên rồi một ảo ảnh màu lam lướt qua và chỉ để lại lớp bụi mù đằng sau.
- ???
- Cái gì vừa xảy ra vậy?
- Còn có loại pháp khí như thế ư?
- Hôm nay Tuân công tử mở tiệc chiêu đãi các thiên tài. Ta ngựa không dừng vó muốn đến nơi cho biết nhưng không ngờ mình cũng được mời.
Một gã thiếu niên cưỡi hổ đen cười to.
- Chúc mừng! Chúc mừng!
Vài tên thị vệ bên cạnh vội vã nói.
- Ta phải tốn rất nhiều tiền mời mua được con Cửu vân yêu hổ này. Các vị nghĩ rằng nó có thể lọt vào pháp nhãn của Tuân công tử…
Gã đắc ý chỉ vào thú cưỡi của mình.
Gã còn chưa nói hết câu, một vệt sáng màu xanh lướt qua như một cơn lốc.
- Cái gì vậy?
Đám người chấn động.
Đầu yêu hổ cũng trợn mắt há hốc mồm vì sợ mình nhìn nhầm.
- Tại sao ta cảm thấy hình như đó là pháp thuyền?
- Pháp thuyền chạy trên mặt đất à? Đi! Nhanh đuổi theo!
Gã vội vã ra lệnh.

- Khách quan, khách quan! Ánh mắt của ngài rất tốt. Đầu phong văn câu này là bảo bối của cửa hàng chúng ta! Ngài cưỡi nó thì chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Một gã thiếu niên đang dẫn một con ngựa lớn thần tuấn đi ra bên ngoài.
Gã vỗ vỗ vào lưng ngựa noi:
- Được.. Cũng không tệ..
Một đạo ảo ảnh màu lam lướt qua như gió lốc.
Tốc độ của nó cực nhanh lại còn vô cùng ổn dịnh khiến ai cũng không thể nhìn rõ hình dáng.
Gã thiếu niên chỉ nhìn thấy bóng dáng của “pháp khí” kia nói:
- Có thể thoải mái như thế không?
Lão bản cửa hàng bán thú cưỡi câm nín
Thiếu niên vội vã cưỡi ngựa đuổi theo.
- Đây là cái gì vậy?

Tại trước cửa hàng sang trọng.
- Xin mời Tuân công tử!
- Nam Cung huynh! Hứa huynh! Các vị! Mời!
Một thanh niên đẹp trai tài giỏi, khí thế hiên ngang mặc áo xanh đang chắp tay với mọi người xung quanh.
Người tên Nam Cung huynh là một gã đàn ông cao lớn, gương mặt góc cạnh.
Đột nhiên một người chỉ về phía khác nói:
- Đó có phải là…?
Một cô bé mặc váy trắng đang dẫn theo một con nai trắng thần dị.
- Ai nha, thật sự rất lâu rồi chưa dẫn tiểu Linh Đang ra ngoài.
Cô bé sờ đám lông xù ở bườm hươu nói/
Con nai trắng còn đeo một cái chuông nhỏ màu bạc, kêu đinh đang khi di chuyển.
- Đó chính là tiểu công chúa của Khương gia phải không?
- Tại sao nàng lại ở đây?
- Tuân công tử phái người đi mời mà nàng còn không thèm để ý.
- Nàng muốn đi đâu nhỉ?
Tuân Nguyên cười nhẹ, vẫn tỏ ra nho nhã, lễ độ và tiến đến trước mặt nàng hỏi:
- Muội muội muốn đi đâu vậy? Có cần ta ra lệnh cho đám sai vặt dẫn đường không?
- Không cần không cần! Tiểu Linh Đang, chúng ta đi!
Tiểu Nguyệt lắc đầu, vỗ vỗ đầu chú nai.
Đột nhiên, trong chỗ nhốt thú cưỡi, tiếng hổ gầm rồng ngâm vang lên. Tiếng gầm như xuyên thủng tầng mây khiến bầu trời bỗng trở nên u ám như sắp có đại Yêu xuất thế!
- Rắc!
Trên bầu trời tiếng rồng ngâm phần phật!
Đám yêu thú trong trại đều nằm gục xuống mặt đất như gặp phải tồn tại ở đỉnh chuỗi thức ăn.
- A! Tiểu Linh Đang? Em lam sao vậy?
Con nai cũng tỏ ra hoảng sợ, không dám di chuyển.
Nam Cung Chuyết âm trầm nói:
- Đầu nghiệt súc của ta lại khó ở rồi, các vị chờ một lát.
Gã lướt đi rồi biến mất. Sau đó gã cưỡi một con ngựa lại không phải ngựa, có một sừng là độc giác mã màu đen đi ra.
Con nai nhìn thấy hắc mã lại càng không dám di chuyển, chân như nhũn ra.
- Haiz! Tiểu Linh Đang làm sao vậy?
Tiểu Nguyệt kéo mãi không được nên tức giận chống nạnh.
Một người đứng bên cạnh bật cười nói:
- Đầu nai con này bị dọa sợ chăng?
Đúng lúc này, truyền tin ngọc thông báo có tin nhắn:
- Tiểu Nguyệt, đang ở đâu?
- Em đang ở trước cửa chỗ trông thú cưỡi.
Tiểu Nguyệt trả lời rồi trừng mắt nhìn con nai:
- Tại sao em lại không có chút tiền đồ nào thế?
- Nam Cung huynh!
Tuân Nguyên thở dài rồi nói:
- Thất lễ, thú cưỡi của Nam Cung huynh rất tốt nhưng tính khí thất thường, nếu công chúa có việc gấp thì nàng có thể cho mượn thú cưỡi của ta để đi
- Ai cần thú cưỡi của ngươi chứ!
Tiểu Nguyệt tức giận. Vất vả mãi mới dẫn tiểu Linh Đang ra ngoài chơi, tại sao lại thành ra thế này?
Đúng lúc này, một tiếng động kì dị vang lên từ đằng xa truyền đến.
Ngay sau đó một pháp khí kì dị màu lam xuất hiện và dừng ngay trước mặt Tiểu Nguyệt.
Kính hạ xuống, lão bản thò đầu ra nói:
- Tiểu Nguyệt, lên xe.
- A!
Tiểu Nguyệt choáng ngợp đến há mồm chỉ vào chiếc xe nói:
- Đây… Đây là…!
- Siêu xe, siêu tốc độ, muốn thử không?
Lão bản nhướng mày.
- Muốn muốn!
Tiểu Nguyệt nhảy cẫng lên hoan hô, nhưng lại nhìn Tiểu Linh Đang bên cạnh:
- Nhưng… Tiểu Linh Đang không đi nổi!
Lão bản ấn nút, trần xe tự động rút đi biến thành xe mùi trần, lão bản nhấc bổng cả con nai rồi đặt ở ghế sau.
- Đi lên xe!
Lão bản đeo kính râm, cùng với Tiểu Nguyệt đang hưng phấn và con nai vẫn chưa hiểu chuyện gì lướt đi.
Mọi người ở đây hít bụi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.