Dịch: Mink
***
Trong các gia tộc lâu đời nhất của Linh châu, Nam Cung, Vương, Tuân là ba trong số sáu gia tộc của nhân loại và Khương Gia của yêu tộc là bảy gia tộc truyền thừa cổ xưa nhất.
Các gia tộc này đều có nội tình hùng hậu do truyền thừa từ rất lâu.
Ngoài ra, Hạo Thiên viện cũng là một thế lực độc lập nhưng sánh ngang với các gia tộc này.
Trong suốt chiều dài lịch sử, mỗi thời đại các gia tộc này luôn sản sinh ra những thiên tài lưu danh thiên cổ, trở thành truyền thuyết trong câu chuyện của người đời.
Uy danh này còn kèm theo cả sợ hãi.
Ví dụ như Nam Cung Chuyết, mười chín tuổi gã đã một mình đi săn và giết một con hắc giao ba đầu có tu vi Thần Hải. Tuân Nguyên vừa ra đời đã có trời sinh dị tượng, và một con ma vật muốn đoạt xá y nhưng chưa kịp làm gì đã tan thành mây khói!
Chiến tích của đám thiên tài thuộc những gia tộc này đều vô cùng hoành tráng.
Ngay cả công tử ca Đường Vũ, người bị gọi là quần là áo lụa cũng có thể vượt cấp chém yêu thú.
Còn la lị nào đó thì thôi…
Tuy nàng cũng là thiên tài nhưng từ còn bé đến khi mười tuổi nàng nổi tiếng ăn chực khắp hàng quán giá rẻ, bình dân khắp thiên hạ. Sau sinh nhật mười tuổi thì nàng lại bỏ nhà đi bụi nên không ai có tin tức gì cả.
Trên pháp thuyền tuần tra, Linh Bảo đạo nhân vuốt râu nói:
- Bảo Bình chân nhân cho rằng trong kì thi lần này ai sẽ là ứng cử viên đoạt giải quán quân?
- Từ sau khi Vương Tạ đạt được kì ngộ trong Tạo Hóa kim cung khiến gã nhảy lên một nấc thang mới thì… Có lẽ gã là người có khả năng cao nhất đoạt giải quán quân,
Quý bà áo trắng bên cạnh nói.
Người đàn ông áo đen cười ha hả nói:
- Bảo Bình chân nhân vốn là người của Vương gia nhưng bà cũng đừng quên là Thất nha đầu kia cũng quay về từ nơi đó. Thánh Vũ một mạch chưa từng có người yếu!
- Hai vị cũng không nên quên tất cả các đệ tử thị tộc tham gia kì thi đều không phải loại tầm thường. Lúc này hai vị đã vội kết luận thì vẫn còn hơi sớm.
Một trung niên áo trắng đi lên từ phía sau.
- Phong Dương huynh nói đúng lắm.
Người đàn ông áo đen cười.
Quý bà áo trắng nói:
- Tiểu thư Khương gia…?
- Nha đầu đó… Ha ha/
Hai người đàn ông nhìn nhau cười nói:
- Bệ hạ đã nhắc nhở chúng ta rồi, nha đầu đó đến đây chỉ là để học hỏi kinh nghiệm, tôi luyện tâm tính. Chúng ta chỉ cần đảm bảo nàng có thể vào học là được.
- Ừm
Quý bà áo trắng gật đầu nói:
- Bệ hạ đã nhờ vả… Chúng ta cũng thử nhìn xem tiểu công chúa đang ở đâu nhỉ….? Hi vọng nha đầu kia không gặp phải đám thiên tài của các gia tộc khác từ sớm.
- Ha ha ha! Ta cũng đang định làm vậy!
Hai người còn lại cũng gật đầu. Sau đó Bảo Bình chân nhân phất tay, một đám sương mờ xuất hiện trước mặt ba người. Hình ảnh của Tiểu Nguyệt đang chiếu ở trên đó.
Tiểu Nguyệt giơ cái túi khoai tây chiên còn lớn hơn cả đầu của mình và dốc ngược hết mẩu vụn còn lại vào trong miệng.
- A ô a ô! Tại sao đã hết rồi?
Nàng lập tức lấy truyền tin ngọc từ trong túi và xem tin nhắn.
- Ặc…
Ba người méo mặt:
- …
- Không ổn!
- Trong kì thi mà nàng dám gian lận như vậy thì còn ra thể thống gì nữa!
- Thảo nào bệ hạ phải nhắn trước, nha đầu kia.. Nếu không phải chúng ta làm giám khảo thì sợ rằng nàng thi rớt là cái chắc!
Trung niên áo đen trừng mắt dựng râu nói.
…
Ngoài thành Nguyên Ương
Lão bản nhíu mày.
Đường Vũ nói không sai…
Đám người Nam Cung gia không phải là loại đèn đã cạn dầu, ít nhất là bọn chúng không phải đối thủ mà các thế lực Hoang Hải vực có thể sánh ngang.
Kiếm Nô khôi phục lại xong, kiếm thế của bọn chúng càng thêm nhanh và nguy hiểm hơn trước!
- Tuy thanh niên kia rất lợi hại nhưng… cuối cùng thì kết quả vẫn không thể thay đổi.
Thành chủ híp mắt nói.
- Chẳng qua là dựa vào vài món bảo bối mà dám vật tay với Nam Cung gia. Hắn quá chủ quan rồi.
- Thanh niên bây giờ đều là loại coi trời bằng vung. Nếu là ta thì ta sẽ nhân cơ hội vừa rồi để chạy trốn và tim thời cơ khác nhưng bây giờ sợ là khó rồi!
Tu sĩ áo đen lắc đầu.
- Quá mạnh mẽ… đây vẫn chỉ là hai tên Kiếm Nô.
Đám tu sĩ đứng xem ở xung quanh cũng lắc đầu ngao ngán.
- Tiểu tử này thật sự là không biết tự lượng sức…
- Chuyện này sắp kết thúc rồi!
- Tiểu tử này quá chủ quan, lại dám chọi cứng với Kiếm Nô! Dù cho hắn có thoát chết thì sau này Nam Cung gia cũng sẽ phái thêm càng nhiều Kiếm Nô hơn nữa thôi, đến lúc đó…
Tiếng bàn tán ở xung quanh vang lên.
- Kiếm Nô xuất hiện, không chết không thôi…
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn. Có lẽ chuyện này sẽ trở thành một bóng ma trong lòng những kẻ chứng kiến.
- Quá khủng khiếp! Thực sự quá khủng khiếp!
- Các người nhìn kìa! Sát thương của pháp bảo gây nên cho Kiếm Nô càng lúc càng thấp rồi!
- Chắc linh lực của hắn cũng không còn nhiều lắm… Thủ đoạn của Nam Cung gia thật sự là không thể tưởng tượng nổi!
Một tu sĩ già thở dài nói.
Sau đó vài tên đệ tử Nam Cung gia giễu cợt:
- Dám đắc tội với Nam Cung gia sao, thật sự là chán sống rồi! Kiếm Nô, giết hắn!
Giống như gã mới là người điều khiển Kiếm Nô.
Lão bản đột nhiên thu hồi Nhật Kim luân!
- Chuyện gì vậy?
- Hắn đang tính tự sát hả?
Đám người xem đang không hiểu chuyện gì nhưng khí thế của lão bản đã biến đổi.
Kiếm ý xuyên thẳng lên không trung! Toàn bộ thiên địa đều bị nó bao trùm lên.
Phía sau lão bản, hình bóng một người khổng lồ xuất hiện, ánh mắt của hắn hờ hững nhìn xuống chúng sinh.
Tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy sợ hãi.
Toàn bộ những ai có kiếm ở trên người hoặc trong túi giữ vật đều tự giác bay lên về phía hắn như tín đồ đang hành hương.
- Phù!
Lão bản nhả khói.
- Thiên kiếm!
Thuật ngự kiếm mạnh nhất phái Thục Sơn- Kiếm thần!
Lần này khác với thông thường, toàn bộ kiếm mạc tạo thành một cỗ khí phách ép xuống khiến không ai có thể chống cự.
Hai gã Kiếm Nô điên cuồng giãy dụa. Dưới ao choàng của Kiếm Nô một tia quỷ khí màu đen run run như có một sức mạnh khác đang muốn cướp quyền khống chế bọn chúng.
- Gào!
Hai tên Kiếm Nô đột nhiên hét lên trong đau đớn!
- Ầm! Ầm!
Cả người và kiếm nổ tung rồi hóa thành tro bụi trong nháy mắt.
Đám người xung quanh gần như ngừng trệ sau khi nhìn thấy cảnh này!
Kiếm Nô bị diệt thật sao?
Hư ảnh như thần linh kia và kiếm ý khủng bố vừa rồi là gì vậy?
Rất nhiều câu hỏi quay cuồng trong đầu nhưng mọi người đều hoảng sợ nhìn về phía lão bản.
Hắn hạ xuống từ trên trời, dập tắt tàn thuốc nói:
- Thùng rác ở đâu nhỉ? Để ta vứt điếu thuốc!