Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 511: Không




Dịch: Mink
***
Sau khi mọi người nhìn thấy màn trình diễn của lão bản thì ai cũng nóng lòng muốn tự mình làm được điều đó.
Nhưng điểm hoạt động có hạn nên phần lớn người chơi đều rất cẩn thận mà không còn dám tùy ý khiêu chiến như lúc đầu nữa.

Chuyển chức là một cánh cửa mở ra thế giới mới. Người chơi đã chuyển chức và chưa chuyển chức là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
- Sư tỷ, tỷ định chơi nghề nghiệp nào?
Mộc Thanh và Nguyệt Bạch đang bàn luận
- Ta định… Chơi ngự kiếm thuật…
Tông Võ đang nói chuyện với Nạp Lan Hồng Vũ:
- Nạp Lan lão đệ, đệ định chuyển chức sang nghề nào?
- Ha ha ha! Đương nhiên là kiếm hồn!
Nạp Lan Hồng Vũ nói:
- Lão huynh thì sao?
- Ta tính chuyển chức Atula
Gã lắc đầu.
- Nhanh, lập nhóm đánh phế tích Lôi Minh độ khó dũng sĩ
- Cần thêm một người!
Tố Thiên Cơ hét lên
- Có ta!
An Hổ Uy chạy đến. Gã tính đi nhờ xe
Sau lão bản, Nạp Lan Hồng Vũ và đám người chơi của Hoang hải vực cũng đã chuyển chức thành công
Nạp Lan Hồng Vũ chuyển chức thành kiếm hồn
Tông Võ cũng chuyển chức thành Atula
An Hổ Uy chuyển chức thành băng kết giới sư
Các nghề nghiệp khác không cần phải bàn nữa. Ngoại trừ trục phong giả, các nghề nghiệp khác đều có mô tả rất mơ hồ như Huyết ma pháp sư, thứ nguyên hành giả
Một đám người xem nhìn vào máy Tố Thiên Cơ:
- Ma đạo học giả? Đây là nghề nghiệp gì vậy?
- Ặc… Ta cũng không rõ lắm, hình như là… Khoa học kĩ thuật, bề ngoài rất mạnh mẽ đúng không?
Tố Thiên Cơ nói
- Muốn đi địa hạ thành không? Ta muốn thử kỹ năng mới!
- Ok, ta cũng muốn thử!
Bọn họ đang tập trung tại ngã tư. Đột nhiên một người cầm gậy trúc dò đường đi đến.
- A!
Tiếng hét vang lên. Tông Võ dùng tư thế chó gặm đất ngã sấp mặt khiến đám người xung quanh đều nhìn lại
- …
- Cái quái gì thế, ông bị làm sao vậy?
Nạp Lan Hồng Vũ hỏi
- Tại sao nghề nghiệp này lại biến ta thành người mù. Đồ chó để đạo sư hỏi ta có quyết tâm muốn chuyển chức không là có lí do cả! Ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã biến thành người mù! Còn bắt ta dùng tai nghe, dùng tâm để trảm, ta cmn không nhìn thấy gì thì chém thế nào?
Tông Võ tức tím mặt.
- Đi thôi, thăng cấp!
Mọi người:
- …
Đột nhiên không ai muốn lập nhóm với gã!
- Đi đến đâu rồi?
Tông Võ hỏi
- Tông lão quỷ, bây giờ lão còn đi được địa hạ thành sao?
Nạp Lan Hồng Vũ tức tím mặt. Người mù đánh quái kiểu qq gì được?
- Không phải bốc phét, tuy bản tọa bị mù nhưng cũng đã học được tuyệt chiêu cảm nhận sát ý. Hơn nữa ta cũng đã luyện võ rất nhiều năm nên ít nhiều vẫn có thể nghe gió biện vị nên giết tiểu quái chỉ là chuyện nhỏ!
- Là sao?
Nạp Lan Hồng Vũ vẫn nghi ngờ
- Ông thử nghĩ xem bản tạo đi từ chỗ đạo sư đến đây bằng cách nào?
Tông Võ nổi giận
- Không sao, không sao. Chúng ta không đi độ khó cao vội, đánh độ khó thấp để thử trước đã.
Tố Thiên Cơ nói
- Đúng thế! Ta cũng có nhiệm vụ, chúng ta đi bờ Tây Hải nhé
An Hổ Uy nói
Đây là phó bản cấp cao hơn phế tích Lôi Minh, mọi người đều đi lần đầu nên chỉ có thể lựa chọn độ khó bình thường.
- Ok!
Nạp Lan Hồng Vũ đồng ý
Bờ Tây Hải là một tòa thành nằm cạnh biển. Nơi đây phát triển mạnh buôn bán, mậu dịch và là cửa vào của thiên giới – Thiên Không thành.
Không chỉ Nạp Lan Hồng Vũ và đồng bọn mà rất nhiều người chơi đã chuyển chức cũng dùng tàu bay để đến đây.
- Oa!
- Tòa thành này đẹp quá!
Đám người Tây vực cũng đang ngồi trên tàu bay.
- Thật sự khiến người ta phải lưu luyến…
Lạc Phiêu Linh cảm thán
Thành phố ở Tây vực được xây dụng trên núi tuyết nên xung quanh chỉ có một màu trắng xóa
Người Tây vực có rất nhiều thành phố. Mỗi tòa thành đều xây lên từ máu thịt của các tiền bối đánh đổi để đuổi đám hung thú
- Tại sao đám người Linh châu, thậm chí là Hoang Hải vực lại may mắn như vậy? Bọn họ được sống trong nhưng lụa, vũ kĩ lợi hại và còn có cả trò chơi nữa. Thậm chí bọn họ còn nghĩ ra già ảnh bộ, không hiểu đầu óc của đám người này làm bằng gì nhỉ?
Tây Á than thở
Lạc Phiêu Linh xụ mặt:
- Không phải trước đó cô còn nói đó chỉ là võ kĩ cơ bản, không đáng để bàn sao?
- Ha ha ha… Không ngờ Tây Á tiểu thư cũng có lúc cứng đầu như này!
Lạc Phiêu Linh cười lớn
- Cứng đầu gì chứ? Tại sao đám người này lại lợi hại thế nhỉ?
Tây Á lầm bầm
Lạc Phiêu Linh ngồi sát lại và ngửi ngửi:
- Hả? Hình như có mùi gì đó chua chua?
- Cô!
- Tốt thôi! Không đùa nữa! Hãy thưởng thức cảnh đẹp đi!
Lạc Phiêu Linh cười nói
- Nếu chúng ta, thậm chí con cháu của chúng ta có thể sống trong một tòa thành đẹp đẽ như này thì tốt biết bao…
Lạc Phiêu Linh ước ao
- Cô thật sự thích nơi này sao?
Tây Á hỏi
- Đúng thế… Ở Tây vực, tôi chỉ nhìn thấy tuyết, chưa bao giờ nhìn thấy biển cả đẹp như này.
Lạc Phiêu Linh thả lỏng toàn thân
- Cô thật sự thích nơi này rồi! Nếu ai đó muốn phá hủy nó thì cô sẽ làm gì?
Tây Á tò mò
Lạc Phiêu Linh nắm chặt thanh kiếm, cười nói thản nhiên:
- Nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để chém chết kẻ đó!
Sau đó cô ta lại tự lắc đầu và bật cười nói:
- Chỉ là một thế giới ảo thôi mà, làm sao nó sẽ bị phá hủy được chứ? Đừng nghĩ nhiều quá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.