Dịch: Mink
***
- Nữ vương điện hạ.
Lão giả khom người chìa tay ra xin mời. Hình chiếu của một cô gái xinh đẹp mặc váy dài màu hồng, đội vương miện bước vào.
Đây chính là hậu duệ của thần, nữ vương Isabela cao quý.
Ông lão đi bên cạnh nàng chính là Thánh Heins.
Trong đại điện, không chỉ có hai người này mà còn rất nhiều cường giả đến từ các quốc gia khác.
- Vũ Đế?
Một tồn tại cao quý nhíu mày.
- Ếch ngồi đáy giếng. Bọn chúng không biết mình nhỏ yếu, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, lại dám lấy phong hào như thế.
Ông lão cười lớn.
- Hóa ra là thế giới pháp sư Thánh Hách Mã Đốn.
Một tồn tại khác nói.
Hình ảnh đã chuyển sang chỗ khác.
- Đây là Tam Thánh tông, ba môn phái mạnh nhất trên đại lục! Chúng ta tưởng rằng sẽ có một trận ác chiến nhưng sự thật là đối phương lại không chịu nổi một kích!
- Ta cũng đồng ý với quan điểm của ngài, thánh Hách Mã Đốn các hạ.
Một người đứng trong ánh sáng chói lòa nói.
- Oa! Ta đang nhìn cái gì đây? Cường giả mạnh nhất quốc đó sao? Omg! Gã chỉ mới cấp năm! Thật không thể tin nổi!
- Xin lỗi, ta hơi kích động nhưng chỉ văn minh chưa khai hóa mới có quốc gia như vậy!
Hình ảnh lại chuyển đến Hoang Hải vực.
- Oa! Thật không thể tin nổi!
Jose, Thiến và đám bạn cũng đang ngồi trên ghế dài ở quàng trường và xem pháp thuật hình chiếu.
- Tại sao bọn họ lại yếu như vậy?
- A, thật không thể hiểu nổi thế giới của bọn họ là như nào! Đáng sợ quá!
- Hi vọng bọn họ sẽ nhận được sự cứu dỗi!
…
Trong quán net thành Nguyên Ương.
Gabriel đang tập trung chơi D&D, nhưng gã không cày phó bản, vực sâu hay luyện tập trong võ đạo tràng mà là:
- 1160
- 1161! Tiếp! Ai không theo ai là cháu trai!
Đột nhiên gã vỗ mạnh vào bàn:
- Định mệnh! Có người đánh đến tận nhà rồi!
Tiếng Linh châu rất chuẩn nha!
- Ặc! Cái gì!
Y Bá Lợi hét lên!
Đột nhiên toàn bộ đám võ giả Tây vực đều đập bàn đứng dậy.
- Các huynh đệ! Cầm vũ khí lên, theo ta!
Gabriel hét lên.
- Đi nào! Đi nào! Định mệnh!
Tông Võ còn đang luyện kiếm ở bên ngoài cửa quán net.
- Không tốt!
Vu trưởng lão chạy đến cửa quán net và hét lên:
- Không tốt! Lần này hạo kiếp đã buông xuống rồi!
- Kiếp nạn gì? Lần trước cũng hô hào nhưng cũng đã qua được ba tháng rồi.
Tông Võ trách.
- Cô Đình Vân đã tính ra rồi! Lần này bọn chúng đã đánh đến tận cửa rồi!
Vu trưởng lão hét lên.
- Cái gì?
- Thiên Uyên hải không có tin tức gì gửi về?
- Bọn chúng đang tiến quân từ Tây vực!
Trong quán net thành Cửu Hoa
Đám tu sĩ võ giả đang tập trung rất đông.
Hai người của Huyền Chung phủ và Ngọc Hư sơn hét lên:
- Không ổn, bọn chúng đánh tan tông môn của chúng ta rồi!
- Cái gì?
Cơ Võ đang múa kiếm ở bên ngoài.
- Môi hở răng lạnh, môi hở răng lạnh! Mọi người phải đồng tâm hiệp lực, đoàn kết nhất trí!
- Vương tông chủ yên tâm!
Lam Mặc nói.
An Hổ Uy:
- Cửu Hoa Quân ở đâu!
Phó thống lĩnh Cung Hách đang bận pk trong Truyền kỳ.
- Ha ha ha! Chạy nữa đi! Lão tử có đại đao dài bốn mươi mét nên chấp ngươi chạy trước ba chin met!
Gã cởi tai nghe:
- Cửu Hoa quân! Cửu Hoa quân!
Phúc lão chắp tay trước Nạp Lan Hồng Vũ:
- Vương gia.
- Ừ! Là lúc này!
Lão vuốt râu, thu kiếm.
Trong quán net thành Bán Biên.
Một gã thiếu niên ngồi ở quầy thu ngân. Đôi mắt của gã chớp chớp như có thể chứng kiến cảnh tượng ở chỗ khác.
- Không tốt! Bọn họ đánh đến đây rồi, Nguyễn Ngưng tỷ!
- Bọn chúng là ai?
Mạc Thiên Hành hỏi.
A hà! Bản tôn bấm ngón tay! Các ngươi sắp gặp nguy hiểm rồi!
Một đám mây đen bay xuống.
Ngưng Bích liếc nhìn nói:
- Buồn cười cầu, nếu có biến thì việc đầu tiên là tế ngươi trước!
- Bọn chúng đến rồi!
- Đại quân ngồi net đâu?
- Có!
Toàn bộ võ giả, tu sĩ đang ngồi net đều hô lên.
Đường Nguyên:
- Ta cmn ngày nào cũng giết ác ma hơn một trăm lần. Bây giờ lại có người dám đánh tới đây để ta giải ngán sao?
Hắc Ma:
- Đi đi đi! Đến a! Ai sợ ai!
Trong nhóm chat của lão bản.
Cô Đình Vân:
- Đại quân quán net xuất chinh!
- Đại quân quán net xuất chinh!
- Đại quân quán net xuất chinh!
- Đại quân quán net xuất chinh!
Đại quân của hai gia tốc đã chia làm ba và đặt vững cơ sở tại đây.
Bọn chúng cảm thấy trận chiến này quá đơn giản.
- Đã xác minh kĩ chưa?
Á Lực Sĩ là chỉ huy chiến dịch.
- Đã xác minh rất kĩ.
Tên thị vệ trình bản đồ lên.
- Đám thổ dân này không biết là bọn họ trong mắt chúng ta như ánh đèn giữa đêm đông!
Lúc này, ở phía bắc biên giới của Đại Tấn.
Trên sa mạc rộng vô bờ, rất nhiều pháp thuyền với đủ loại kiểu dáng đang di chuyển.
Tại Tây vực, nơi này đã trở thành tận thế với người dân ở đây.
Người dân bị bắt làm tù binh hoặc đang lần trốn trong những dãy núi tuyết.
Nhà giam vốn có của Tây vực đã không còn chỗ trống và đang phải trưng dụng thêm.
Các chiến sĩ bị xiềng xích, bắt cởi trần và bị khóa linh lực giữa giá rét.
Trên bầu trời, một tòa lâu đài bằng đá lơ lửng chính là ác mộng lớn nhất mà bọn họ từng gặp!
…
Tại góc tối ngoài quảng trường thành Thương Lan, hai người mặc áo choàng đen:
- Lô Sắt chính là tai sai của Trọng Tài thần điện! Một tên hề! Nhìn thấy gã khoe khoang trên hình chiếu khiến ta cảm thấy phát tởm!
- Khốn khiếp, ta chỉ muốn ném cứt chó lên mặt gã! Sau đó nhồi đầy cứt vào cái miệng kia!
Sau đó ma pháp hình chiếu đã chỉnh về một quốc gia nhỏ bé ở Thần Tinh Hải vực.
- A! Gì kia?
Lô Sắt ngạc nhiên.
Một đám bóng đen cuồn cuộn đang di chuyển từ phía đường chân trời.
- Này… Đám thổ dân lại tự mình dâng đến tận cửa hay sao?
Thánh Heins cũng kinh ngạc.
- Ha ha… Tấn công? Ta còn tưởng bọn chúng tập trung binh lực để tử thủ cơ chứ!
- Tòa thần điện này do Bụi gai đại địa và sáu vị đại thiên kị sĩ, ba vị thần ngôn giả trấn thủ, họ đều là cường giả cấp chín. Bọn chúng lại dám đánh đến tận cửa?
- Hủy diệt cấp ma đạo pháo chuẩn bị!
Trong đại điện, một người đàn ông nói.
Ở xung quanh, một nhóm chin người chính là sáu kỵ sĩ đại thiên vị và ba thần ngôn gia.
Khánh Vân tiên tử sinh ra ở Thất Thánh sơn, là một nơi lánh đời của đám tu sĩ nên nàng không am hiểu chiến đấu.
Nàng am hiểu luyện đan, dùng pháp thuật hỗ trợ và thôi diễn thiên cơ.
Gần đây nàng trầm mê xem Thanh Xà Bạch Xà nhưng tu vi không giảm mà còn tăng mạnh.
Tuy nàng cũng hơi cá ướp muối nhưng cũng được phân công chỉ huy một pháp thuyền.
…
- Bọn chúng đang đến gần!
Lô Sắt xem thường.
- Chúng ta hãy zoom gần vào để xem rõ đám thổ dân này.
Trong pháp thuyền lớn nhất, Cô Đình Vân và các tộc trưởng của các thị tộc lớn đang đứng ở mũi thuyền và nhìn về phía bầu trời.
Bọn họ đều mặc áo trắng như tuyết.
Người nào cũng đều sạch sẽ thơm tho như kiểu vừa trai giới tắm rửa ba ngày mới xuất chinh.
Gió thổi qua khiến áo trắng bay phất phới trong gió như là tiên thần trên trời hạ phàm.
- Ôi chúa ơi!
- Oa! Đám người này là thổ dân sao?
Người dân trên quảng trường hét ầm lên.
- Không phải bọn họ là một đám chưa khai hóa, mặc áo quần dơ bẩn, không quy củ và hèn mọn như gián sao?
Thiến che miệng.
- A… Tinh Linh thần ở trên!
Tiểu cô nương tinh linh cũng ngây người.
Phương lão bản vừa ăn xong và đi ngang qua quảng trường. Hắn nhìn thấy cảnh này.
- Phụt!
- Diệp Cô Thành? Tây Môn Xuy Tuyết? Đám người này thật sự biết chơi!