Kẻ thích rượu điều là lãng tử đa sầu đa cảm, chỉ nhìn người ông cũng hiểu ở chốn thâm cung chẳng mấy tốt đẹp.
- Ắt hẳn có tâm sự!
Khưu Thế không uống, ném trả lại cho nữ tử, sau đó chậm rãi đến gần, từ trong thắt lưng lấy ra một chiếc chìa khóa nhỏ, nghiêng mình kính cẩn hai tay dâng lên.
"Tướng quân, nếu thích núi non ở đây, sau này cứ lấy chìa khóa mở cạm bẫy, không cần phải phí công vượt ải!
Từ giờ Khưu Thế ta xem người như bạn, mong người sau này sẽ phát huy hết sức mạnh vũ khí của ta!"
Chìa khóa màu đồng điêu khắc kĩ lưỡng hình hoa sen, Manh Tử Ngọc không do dự nhận lấy, đánh giá kĩ lưỡng rồi cất vào vạt áo.
"Đa tạ."
Nói tuy kiệm lời nhưng Tử Ngọc lại mỉm cười thâm tình ngầm thể hiện sự kính trọng, cô cũng không nán lâu dừng lại cuộc gặp gỡ ngắn ngủi. Khi bóng người quay lưng, Khưu Thế ở phía sau còn nhắn nhủ.
"5 ngày nữa ô sẽ rèn xong! Tướng quân không cần đích thân đến lấy, ta sẽ cho người đưa tận tay người."
"Đa tạ ông."
Thanh âm văng vẳng, người đi không quay đầu, rất nhanh mờ nhạt trong không khí, Khưu Thế là lần đầu tiếp xúc một nữ tử mang cốt cách của một Đế Cơ.
Manh Tử Ngọc trở về tướng phủ cũng đã tối, cả ngày ở bên ngoài khói bụi bám đầy mình, khó chịu bứt rứt không thôi, liền sai Ninh Hà chuẩn bị nước tắm rửa.
Cô ngồi trong thùng tắm đầy cánh hoa, ngửa cổ tận hưởng, làn khói nghi ngút từ mặt nước tỏa ra như xông hơi, khiến cho từng cung bậc cảm xúc trong người cô thoải mái vô cùng.
Tiếng hát vô tư thốt lên.
"Chàng muốn ta phải làm sao, nói thế nào mới chịu yêu ta đây?
Ta phải hát bao nhiêu bài mới tóm được trái tim chàng?
Thế giang này quá thị phi, còn chàng chính là tia nắng cảm động lòng người.
Là phong cảnh dịu dàng ấm áp..."
Manh Tử Ngọc nhớ mãi hình bóng của Từ Dạ Tuân, một nam nhân vẻ ngoài kiêu hãnh, lạnh lùng như băng đá, làm cho lòng cô không ngừng nhén nhóm kế hoạch cưa đổ người ấy.
Đắm chìm mộng tưởng được kết thành uyên ương, vừa hát vừa cười sung sướng chưa từng có. Ninh Hà hầu hạ thêm mấy xô nước, trông chủ nhân tôn kính tâm trạng tốt mà y cũng tốt lây.
Thế nhưng, vui chưa được lâu, lúc Ninh Hà mang xô ra ngoài, cửa không đóng bóng dáng cao lớn đập vào mắt làm a hoàn nhỏ giật mình.
"Hoàng..."
"Hừm!"
Minh Hiên Nhiên đột ngột xuất hiện, ra hiệu cho cả phủ im lặng, kể cả Ninh Hà cũng không ngoại lệ, miệng ngậm lại tức thì, nét mặt lo lắng tột độ.
Hắn đến bất thình lình như ngọn gió, Ninh Hà chỉ kịp trộm nhìn vách ngắn cách bên trong.
Nữ tử đang thỏa sức tắm táp, tiếng của chính người lấn át mọi động tĩnh ở bên ngoài, còn chưa biết có kẻ không mời cũng đang ngó vào đánh giá.
Nam nhân ngoắt tay cho người lui hết, im lặng vào trong, Manh Tử Ngọc say sưa có nghe được tiếng bước chân cũng không nghe ra được sự nguy hiểm.
Cô còn tưởng Ninh Hà ở trong phòng dọn dẹp, canh chừng cô tắm rửa mà mặc nhiên không để ý.
Tiếng hát trong trẻo, đây là lần thứ 2 Minh Hiên Nhiên nghe nữ tử kia hát, cũng im lặng lắng nghe coi như chim chóc hót vui tai. Đến khi âm thanh dừng hẳn hắn chậm rãi đến gần, nhìn từ sau bóng lưng yêu kiều làm hắn nhớ đến đêm lấy đi trong trắng của người. Cũng là lúc đang tắm, vô tình để cho hắn nhìn thấy tấm lưng nuột nà không tì vết kia.
Khi ấy hắn say, nhưng không say đến nổi mất biết, lại là nam nhân chưa từng trải qua chuyện chăn gối, nhìn thấy nữ nhân thân trần dễ dàng bị kích thích, không làm chủ được hành động mà sủng ái người.
Về sau, nghĩ chỉ là lầm lỡ, chỉ cần lập người làm phi có danh không phận, không động chạm coi như bù đắp lại sai lầm, không ngờ chỉ có một lần lại làm hắn nhớ nhung, xảy ra ngoài ý muốn nhiều hơn nữa.
Từ nữ tướng hắn đưa người trở thành hoàng hậu, rồi lại từ hoàng hậu trở về nữ tướng, sắp tới nhất định sẽ bị hắn tước đi chức vị tướng quân sắc phong thành phi tử.
- Liệu...không biết lúc đó nàng có trách ta không?
Hắn phải tự trào phúng cho sự ích kỷ của mình.
Nhưng, như vậy cũng tốt, bởi hắn đã thật lòng yêu thích nữ nhân kia, để người ở bên cạnh cả đời hầu hạ cho hắn, không khói lửa đao binh, bình yên làm một nữ tử của riêng hắn.
Tiếng nước *róc rách*, những giọt ấm áp ướm lên cánh tay uyển chuyển, hết bên này đến bên khác, Manh Tử Ngọc vô tư duỗi tay ra sau kéo tóc dài sang một bên, do buổi tối gần đi ngủ nên không trâm cài hoa lệ trên tóc, chỉ có một vòng hạt đeo trán đơn giản cài lên, hạt ngọc điểm giữa trán thoát tục thanh tao.
Gương mặt sắc cạnh hơi nghiên ngắm nghía chính thân thể, nụ cười ma mị cùng cử chỉ như mời gọi, làm cho kẻ rình mò sôi lên dục vọng, bàn tay càn rỡ vương tới động chạm, đặt lên vai ngọc mảnh khảnh.
Tử Ngọc lại lầm tưởng Ninh Hà, nhướng người cao hơn một tí, nhẹ nhàng hất vai.
"Không cần cọ người giúp ta đâu!
Ta tự làm được, em lấy đồ ta đặt trên giường đến đây cho ta đi!"
Dưới mặt nước trong vắt là những cánh hoa hồng đỏ xinh không che hết được những đường cong mê người, hương thơm kiều mềm thuần thục lan tỏa vào hai bên cánh mũi, kích thích cực độ.
Trong tầm mắt dơ bẩn, Minh Hiên Nhiên thấy sạch sẽ không xót một chỗ, nữ tử dáng người yểu điệu hoàn mỹ nhưng không che đi được nét ngây ngô đáng yêu.
Hai nhũ phong ngây ngô đầy đặn, nụ hoa anh đào tươi mới e lệ dưới làn nước, chỉ lướt sơ mà làm môi khô miệng đắng, nhất thời hắn chỉ muốn nuốt nữ nhân này vào bụng.
Hắn soi tới tận cánh mông xinh đang ưỡn cao, còn cả địa phương thần bí dụ hoặc, cơ thể kiều nộn tựa như hoa lại mềm như nước này xem ra đã được bảo dưỡng rất tốt trong thời gian vắng mặt hắn.
- Đúng là không gặp một tháng nàng lại có nhiều bất ngờ như vậy.
Minh Hiên Nhiên xác thực là thích cách thay đổi này, mặc dù trong lòng hắn đang dè chừng, sợ người sau này sẽ cướp mất hào quang của nữ nhân hắn yêu.
- Ta là vua, việc gì phải lo?
Hắn tự nhủ với bản thân như thế, sau đó kiềm nén dục vọng xuống thấp, quay người thực sự ra lấy đồ cho Tử Ngọc.
Trên giường chỉ có đúng một lớp hồng y, ban đêm đi ngủ ăn mặc mỏng manh như vậy, cả nội y cũng không mặc, há chẳng phải là chờ hắn sao?
- Vậy mà ta còn tưởng nàng thật sự biết giận.
Minh Hiên Nhiên thoải mái trào phúng cười lạnh, nghĩ đến sáng nay cho người tát mặt, hắn còn sợ Tử Ngọc sẽ buồn, nhưng giờ nhìn thứ này hắn lại tưởng bở, Tử Ngọc đang chờ hắn sủng hạnh.
Không một chút chần chừ, hắn cầm lớp xiêm y đến gần, Manh Tử Ngọc vẫn còn đang say xưa, cánh tay đùa nghịch dưới nước, lắc lắc đầu phe phẩy mái tóc sương lê ngoài thành thùng.