Còn Manh Tử Ngọc, sớm biết hắn sẽ tra hỏi, bản thân cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bạo gan ngẩng mặt, bình tĩnh giải đáp.
"Hoàng thượng, chuyện này thần thật không biết phải giải thích như thế nào là rõ ràng, nhưng thần đã từng nhìn thấy nữ nhân xảy thai.
Biểu hiện và hoàn cảnh điều giống hệt, máu ở dưới váy đỏ tươi, nhiều đến kinh hãi, nếu chỉ ngã bị thương thì không thể nào có nhiều máu ra từ hạ thân, ít nhất phải là đầu, tay hoặc chân chảy máu."
"Cho nên..."
"Cho nên nàng suy đoán Tuyết Nhi mang thai?"
Minh Hiên Nhiên nhạy bén, vừa nghe đã hiểu lời của Manh Tử Ngọc.
Tất cả đều có dụng ý, nữ nhân này làm bị thương nữ nhân hắn yêu, biết trước kết quả sẽ bị hắn trừng phạt. Cho nên, người đánh liều một phen, mạnh dạn nói ra suy nghĩ, chủ yếu lôi kéo sự chú ý của kẻ khác không nhắm vào mình, toàn bộ đều tập trung sang Âm Nguyệt Tuyết.
Đồng thời, lợi dụng lời nói ra nếu thành sự thật thì người sẽ có cơ hội thoát nạn, bởi ai trong cung cũng đều biết rõ Âm Nguyệt Tuyết luôn từ chối hắn. Vậy, cái thai kia từ đâu mà ra?
Đây vốn là chuyện xấu hổ, mà bị đồn thổi ra bên ngoài thì hắn sẽ mất hết thanh danh của một quân vương. Hắn đã mặc kệ người khác lời ra tiếng vào rước Âm Nguyệt Tuyết là vợ của người khác về làm vợ mình, thanh danh sớm đã bị bôi nhọ không ít. Bây giờ, cái thai kia mà không mất đi thì người đời sẽ còn cười chê hắn hơn nữa.
Vậy nên, Manh Tử Ngọc là người lập công nhiều hơn là có tội, có trách phạt hắn cũng không thể nặng tay.
- Thật là mưu mô, A Tuyết...không Tử Ngọc, từ khi nào nàng trở nên thông minh như thế?
- Cuối cùng cũng biết tự bảo vệ bản thân mình rồi sao?
Khóe miệng của hắn tức thì khẽ cong, không ngờ một tháng không gặp mà nữ tử có nhiều bất ngờ đến vậy. Mặc dù không mấy hài lòng vụ việc hôm qua và việc người làm bị thương Âm Nguyệt Tuyết, nhưng hắn không thể không công nhận bản thân bắt đầu hứng thú với con người hiện giờ của Manh Tử Ngọc.
Tuy nhiên, nói như thế nào thì Manh Tử Ngọc cũng đã làm bị thương nữ nhân hắn yêu nhất, không thể không phạt, hắn nghĩ liền muốn làm khó người.
"Tử Ngọc, nàng có biết nàng làm Tuyết Nhi bị thương phạm vào tội gì không?"
"Biết! Xin hoàng thượng trách phạt!"
Thanh âm ảm đạm pha chút chán nản, Manh Tử Ngọc ảo não liếc mắt thanh lãnh xuống mặt sàn thanh thúy. Thừa biết khó thoát nạn, lần này do cô sơ xuất động vào nữ nhân của kẻ kia, mà hắn từ trước giờ luôn sủng ái vô độ Âm Nguyệt Tuyết, ai đúng ai sai người chịu phạm không bao giờ là Âm Nguyệt Tuyết.
Thương Ánh Tuyết lại là đối tượng luôn bị hắn đem ra dày vò, Manh Tử Ngọc dù đã cố gắng đến chung quy vẫn bị phạt. Vậy thì, cô việc gì phải bận tâm thêm nữa, chủ động xin hình phạt, biết đâu sẽ được giảm nhẹ tội.
"Xin hoàng thượng trách phạt!
Thần đã sẵn sàng chịu tội!"
Cô cúi thấp người một cách hèn mọn, đầu óc mường tượng ra cảnh vào đại lao chịu hình phạt bị nhốt tù túng mà nội tâm lại gào thét lên hai chữ "xúi quẩy".
- Minh Hiên Nhiên, người mà nhốt ta vào đại lao thật ta phá nát cái đại lao của ngươi!
Ở nơi người không nhìn thấy Manh Tử Ngọc bậm trợn mắng nhiếc trong tâm.
Còn Minh Hiên Nhiên, trong lòng hắn rõ ràng đang vui, nên cũng không có ý thương hại nữ nhân kia, lười biếng nhả giọng.
"Tử Ngọc, vậy ta phạt nàng...yêu ta lần nữa!"
"Hả?"
Nghe như sét đánh ngang tai, Manh Tử Ngọc lập tức ngẩng mặt mở to mắt hạc, hoa dung thất sắc tức thì, từng tất da thịt của cô rợn cả lên, thật sự kinh tởm thể loại nam nhân tham lam này.
Nghĩ sau chuyện đêm qua cô xấc xược, hôm nay lại làm tổn hại nữ nhân hắn yêu, đáng nhẽ cô phải bị hắn ghét đến tận xương tủy. Thế mà, giờ đây chẳng những người không ghét còn muốn bắt buộc cô yêu hắn.
Trông vẻ mặt có vài phần tươi tắn, xem ra hắn không nói chơi, Manh Tử Ngọc đã tính sai, kế hoạch biến mình thành nữ phụ bị nam chính ghét đã chệch hướng, còn vô tình làm hắn ra sức muốn chiếm lấy.
- Manh Tử Ngọc, tuyệt đối không được vướng vào hắn, nhất định phải khiến hắn ghét bỏ.
- Đúng! Phải làm hắn ghét.
Manh Tử Ngọc có chết cũng nhất quyết xa lánh hạng người nguy hiểm này, nghĩ đến cuối tiểu thuyết Thương Ánh Tuyết nhảy thành tự vẫn cô càng quật cường.
Ngay lập tức, cô quỳ phục dưới sàn, mạnh mẽ kháng lệnh.
"Hoàng thượng xin thứ tội, thần xin lãnh hình phạt khác!"
Thẳng thừng mà khước từ ý chỉ làm cho Minh Hiên Nhiên tâm trạng đang hân hoan tức thì tối sầm, nổi cơn thịnh nộ.
"MANH TỬ NGỌC!"
Không biết bao nhiêu lần kể từ ngày nữ nhân này về cung làm hắn giận lên, hắn suýt chút không kiềm chế được lửa giận mà ban lệnh nhốt người vào đại lao.
"Nàng dám kháng lệnh?"
"Hoàng thượng."
Nữ nhân khẩn trương ngẩng cao mặt, vẫn giữ bộ dáng quỳ phục dưới sàn lạnh, dùng chất giọng thê lương đối đáp với đối phương.
"Hoàng thượng, xin người hãy hiểu cho thần.
Chúng ta chẳng phải đã nói rất rõ mọi chuyện đêm qua rồi sao?
Thần hiện giờ không có tình cảm với người, không thể cưỡng ép mình làm chuyện trái với lòng!"
"Yêu ta là chuyện trái với lòng sao?"
Thanh âm cứng như băng đá, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân xuất hiện từng tầng gân xanh trên trán, Minh Hiên Nhiên xác thực điên tiết lên, cầm ngay một bản tấu chương quăng thẳng xuống đất như trút giận.
Người ở bên dưới không hề nhúc nhích, quỳ phục sắc mặt lạnh tanh còn hơn cả trời đổ tuyết, nhất nhất chống đối lại đế vương.
"Hoàng thượng, trước đây thần biết người không yêu thần, nhưng vẫn cố chấp vì người mà làm tất cả, bởi vì lúc đó thần không muốn mất người.
Nhưng bây giờ, thần đã giác ngộ rồi, người không yêu thần, hà cớ gì mỗi ngày phải buồn vui vì người?"
"Kết thúc như vậy không phải là giải thoát tốt nhất sao?"
Giọng âm u hữu lực, Manh Tử Ngọc bạo gan lườm mắt hạc đanh đá vào Minh Hiên Nhiên, làm cho hắn chán ghét.
"Nàng!"
Ngón tay như ngọc chỉ thẳng vào người nữ tử, bao nhiêu năm qua người nhất nhất phục tùng hắn, vậy mà cũng có lúc kiên quyết đối đầu với hắn, làm cho hắn không tài nào chấp nhận được sự phản bội này.
"Tử Ngọc, chẳng lẽ ta không tốt với nàng sao?"
"Hoàng thượng...thần nghĩ câu hỏi này người biết rõ đáp án mà!"
Tử Ngọc không thèm nói ra, chỉ sợ bản thân không kiềm được bản tính nóng nảy, bộc bạch ra những lời lẽ trịch thượng lại hại thân chủ, miễn cưỡng chọn cách từ chối trả lời.