Vũ khí là chiếc ô của cô sớm đã được gửi đến, nhưng cô lại chưa có dịp sử dụng, vừa hay hôm nay đổ mưa to, cô nghĩ liền dùng nó đi dạo dưới mưa.
Manh Tử Ngọc vận một bộ hồng y đơn giản, không kẻ mày phấn má, chỉ thoa chút son đỏ, cả tóc cũng chỉ dùng trâm đơn giản búi một phần, sau đó mở ô, tiếng *leng keng* nho nhỏ nhu hòa từ những chiếc chuông đính xung quanh vòng ô chính là những ám khí, trong lúc nguy cấp có thể lấy chúng cứu nguy.
Thân ô còn ẩn giấu một thanh kiếm nhỏ, thuận lợi rút ra chiến đấu bất cứ lúc nào, Tử Ngọc mang theo ô rời khỏi Hà Ngọc cung, lượn lờ một vòng dưới mưa tầm tã.
Trong cung điện có một số nơi không được phép vào, chỉ có thể đi ngang nhìn ngắm, nhất là chỗ Ngự Hoa viên, nơi này chỉ có hoàng thất và phi tần mới được vào.
Manh Tử Ngọc sống trong cung cũng được một thời gian ngắn, suốt ngày chỉ nhốt mình trong Hà Ngọc cung không ngồi thiền thì luyện võ, hoặc vẽ tranh, đọc văn thư giết thời gian. Căn bản chưa tham quan, không khỏi tò mò mà ghé ngang Ngự Hoa viên.
Nào ngờ, trời xui đất khiến cô lại gặp ngay Minh Hiên Nhiên đưa Âm Nguyệt Tuyết và những phi tần khác đi ngắm cảnh, mắc mưa phải trú tạm trong đình.
Cô nhìn thấy sợ lại xảy ra chuyện bèn nhanh chóng lượn đi, thế mà vẫn không thoát kịp tầm mắt của đế vương. Người vừa xoay lưng hắn liền gọi lại, miễn cưỡng cô phải quay đầu, chủ động đi tới trình diện.
"Hoàng thượng, Tuyết phi nương nương, các vị nương nương."
Manh Tử Ngọc hành lễ từng người, không hề vào trong, vẫn đứng che ô ngoài mái đình, gió lạnh vùi dập qua từng tấc vải tấc tóc, vẻ mặt không biến sắc của cô càng làm người khác thấy lạnh hơn cơn mưa.
Minh Hiên Nhiên nhìn người trầm ngâm một lúc, nét ảm đạm này làm hắn chờ nhớ đến lần Vu An báo cáo. Những ngày Manh Tử Ngọc ở phụ đệ của Vu An thì đã có biểu hiện lạ từ trước, chẳng những rất hay luyện tập võ công, còn thường hay vẽ tranh, làm những việc một nữ tử có thể làm.
Khi ấy, hắn nghe xong không khỏi bàng hoàng, bởi bản thân hắn nuôi người suốt mười mấy năm, chưa từng cho người học cầm kì thi họa, lấy đâu ra hiểu biết?
Vu An lại từng đính chính, tận mắt chứng kiến Manh Tử Ngọc như giấu giếm tài năng của mình, từng môn đều thuần thục như người học lâu năm. Làm cho Vu An phải cảm nhận, cứ như người đang rèn giũa bản thân thành một người giỏi toàn diện.
Mà, không phải riêng mình Vu An thấy điều đó chính Minh Hiên Nhiên cũng dần thừa nhận, hiện giờ người đứng trước mặt hắn đã khác hoàn toàn, không còn là con chó dễ sai dễ bảo. Ánh mắt của người cho hắn là sự ghét bỏ và xa lánh, xen vào là trách nhiệm của một quan quần vốn nên có, không hề lưu luyến chút tình cảm nào.
Người đã hoàn hảo từng bước một, vẫn tận trung với hắn...cớ gì...hắn lại cảm thấy không đủ?
Manh Tử Ngọc vẫn đứng ở ngoài mưa, xa nhất có thể, biểu lộ rõ sự né tránh, khiến hắn u trầm không vừa ý.
"Nàng vào đây đi!"
Vua đã lên tiếng thì không thể cãi, Tử Ngọc u ám lườm mắt, không cam tâm vào trong, đứng ở một góc nhìn hắn được các mỹ nhân vây quanh.
Âm Nguyệt Tuyết không hổ là mỹ nhân khuynh sắc khuynh thành, dù gương mặt có chút nhợt nhạt sau khi xảy thai không lâu nhưng vẫn đẹp như một đóa sen rực rỡ.
Nữ tử đẹp như thế, thử hỏi làm sao Thương Ánh Tuyết không thua, để rồi bị kẻ kia bức chết, Manh Tử Ngọc trộm nhìn không khỏi mỉa mai trong bụng.
Cô thắc mắc không hiểu tại sao tác giả lại ác độc đến mức cho tên Minh Hiên Nhiên kia yêu Thương Ánh Tuyết, song lại tham lam không muốn bỏ Âm Nguyệt Tuyết, dẫn đến cái kết bi đát như vậy?
- Cốt truyện này...đúng là không thể chấp nhận, người tốt phải được sống tốt, còn kẻ xấu phải bị trừng trị.
- Tra nam tiện nữ.
Gặp người ở đâu là mắng mỏ trong lòng ở đó, Manh Tử Ngọc không hề hòa nhập với đám người này dù chỉ một chút, ai làm gì cô cũng ngó lơ, nếu bị hỏi thì cũng đáp qua loa cho có lệ.
Âm Nguyệt Tuyết từ trước đến nay chưa từng để mắt tới Manh Tử Ngọc, thế nhưng sau lần bị cô phát hiện mang thai, trong lòng sớm đã có hiềm khích, cậy vào sự sủng ái của Minh Hiên Nhiên muốn làm khó dễ.
"Manh tướng quân, hình như không thích ngắm sen Tịnh Đế nhỉ?"
Nàng ta bèn bắt chuyện, từ cử chỉ cho tới lời nói đều nhu mì, ngọt ngào uyển chuyển, chỉ cần thốt ra âm thanh là đã khiến người ta mê đắm.
Manh Tử Ngọc vốn không đang mất nhã hứng còn bị làm phiền, to gan lớn mật liếc mắt, dùng ánh nhìn khinh khi của người thượng đẳng đối với kẻ hạ đẳng, không khách khí đáp.
"Thưa Tuyết phi nương nương, thần không phải không thích, mà sen Tịnh Đế chỉ dành cho bậc hoàng thất, thần là một nữ tướng đâu có xứng tầm.
Với lại, thật sự thần chỉ thích mẫu đơn."
"Mẫu đơn...là hoa quốc sắc thiên hương, Manh tướng quân thật khéo chọn."
Giọng điệu pha chút châm chọc, sâu trong ý cười của Âm Nguyệt Tuyết 10 phần hòa nhã hết 8 phần ác ý, Manh Tử Ngọc thừa biết nàng ta tâm địa xấu xa cũng không muốn vây vào, hoàn toàn không muốn ở lại thêm lâu, bèn viện cớ rời đi.
"Hoàng thượng, thần còn một số công văn chưa xử lý, mai còn trình lên cho người, xin phép được lui về cung của mình trước."
"Không vội, dù gì cũng mưa to, ở đây hết mưa rồi hãy về."
Đế vương cố ý giữ người, cũng chẳng có gì quá đáng, vì Manh Tử Ngọc hôm nay rất nổi bật, mặc dù không trang điểm như mọi khi, nhan sắc không bằng Âm Nguyệt Tuyết, nhưng cách phối đồ lại khiến hắn ưng bụng. Mưa to không ngắm được hoa thì ngắm người, xem như thú vui tiêu khiển.
Thế nhưng, Manh Tử Ngọc nào chịu nghe, cô lại tìm cớ khác.
"Hoàng thượng, chiến thư ở thành Quan Đông gửi đến là cấp báo, thần thật sự cần phải xem xét để đưa lên cho người ạ."
"Hoàng thượng."
Âm Nguyệt Tuyết bỗng dưng lên tiếng, cúi đầu nhỏ nhẹ giải vậy.
"Hoàng thượng, thiếp thấy Manh tướng quân trăm công nghìn việc, hay là...người cứ cho lui đi ạ...
Việc triều chính luôn phải đặt lên hàng đầu."
Trước mặt Minh Hiên Nhiên, nàng ta thể hiện ra đức tính hiểu chuyện, từ lời nói đến cử chỉ như một bậc mẫu nghi thiên hạ.
Minh Hiên Nhiên thích nhất là sự dịu dàng và thấu hiểu của Âm Nguyệt Tuyết, nếu nữ nhân hắn yêu đã lên tiếng thì làm sao hắn không chấp nhận?