Thừa biết hắn sẽ hỏi, trong đầu Manh Tử Ngọc sớm đã có câu đối đáp, cô hếch vẻ mặt đanh đá, điều chỉnh giọng nói có chút kiêu căng, không khách khí nói.
"Hoàng thượng, cung của thần khá gần với Đại Điện, cho nên thần đã đến chỗ Cẩm Y canh trực ở đó trước ạ.
Từ chỗ của thần đi đến Ngự Thư phòng ít nhiều cũng gần nửa canh giờ, thật sự đi đến đây rồi quanh lại Đại Điện rất tốn thời gian và mệt."
Cô thở dài trước mặt hắn, vẫn quỳ nghiêm chỉnh nhưng ánh mắt đá xéo làm hắn bực hơn.
"Nàng!"
Thái độ ngông cuồng đã không đổi một thời gian, hắn suýt nổi trận lôi đình, nhưng nghĩ đến người hiện tại đã không còn là Thương Ánh Tuyết khi xưa nên cũng miễn cưỡng không trừng phạt.
Hắn đặt bút lên nghiên mực, lấy tiếp cái bánh thứ hai nhâm nhi, càng ăn càng thấy mùi vị cũng không tệ, trước giờ hắn chưa từng nếm thử thức ăn do người làm, cũng không mấy để ý đến việc người biết nấu ăn. Hiện giờ thưởng thức rồi hắn có chút cảm giác mới lạ, liếc mắt đánh giá nữ tử, vẻ mặt như khiêu khích kia làm hắn cuối cùng cũng hiểu.
Hóa ra là muốn chọc tức hắn để ngừng lại việc nấu cho hắn ăn.
- Đâu có dễ như vậy!
"Từ nay nàng cứ mang đồ đến Hoàng Xuân điện chờ ta ở đó!"
Thế mà lại đổi địa điểm làm Tử Ngọc đứng hình, vốn muốn câu dài thời gian cho hắn chờ, làm hắn giận lên, chẳng những hắn không giận còn đổi địa điểm, người chờ lại đổi thành bản thân.
Tử Ngọc tức đến đầu tóc muốn dựng ngược, Hoàng Xuân điện gần với Hà Ngọc cung của cô hơn so với Đại Điện, hắn đã nói như thế thì làm sao cô có thể cải lệnh.
- Nhịn, Manh Tử Ngọc, bình tĩnh, nhịn tìm cách khác...
- Tra nam, con mẹ nhà ngươi!
Cô nhịn không thể không mắng trong tâm, hắn thấy mặt cô một màu xám xịt trong lòng liền dâng lên tia đắc ý, cố tình dặn dò thêm.
"Sau này nàng phải mang tới cho trẫm trước, nghe rõ chưa!"
"Thần...nghe rõ!"
Tử Ngọc cúi đầu không tình nguyện phải cam chịu, không thể phản kháng lệnh vua, làm cho nội tâm nóng bừng như lửa đốt, muốn một kiếm cắt đầu hắn lại không thể.
- Cẩu hoàng đế! Muốn hành hạ ta hả? Chờ đó, ta sẽ cho cả cái hoàng cung này loạn.
Cô âm mưu từ từ làm hắn ghét bỏ, mà bản thân không hề biết gương mặt hờn dỗi của cô lúc này làm càng khiến hắn thích thú. Hắn ăn từng cái bánh đậu đỏ, đánh giá khen có, chê có, Tử Ngọc hoàn toàn không để tâm, muốn bỏ về lại bị hắn gọi.
"Ngày mai nàng nhớ ra ngoài thành đón sư phụ của ta và Khương Bằng đấy!"
"Hả...?"
Được hắn nhắc đến Tử Ngọc mới sực nhớ, chưa gì mà đã đến lúc phải đón tiếp hai nhân vật quan trọng kia, vẻ mặt sượng sùng của cô làm hắn không khỏi nhíu mày khó chịu.
Hắn cuộn chiếu thư lại, cầm lên gõ vào đầu Tử Ngọc, tiếng *bộp* và cơn đau làm Tử Ngọc giật mình.
"Dạo này đầu óc của nàng có phải có vấn đề không?
Nếu ta không dặn lại lần thứ hai nàng sẽ quên phải không?"
"Thần..."
Sắc mặt ngờ nghệch này là lần đầu Minh Hiên Nhiên thấy, thật sự đáng yêu vượt xa suy nghĩ của hắn, càng lúc hắn càng cảm thấy người thay đổi có nét riêng biệt như vậy tốt hơn rất nhiều so với Thương Ánh Tuyết là thế thân của Âm Nguyệt Tuyết. Lúc nào cũng nhu mì một mực lấy lòng hắn, đôi khi lại khiến hắn không thích.
"Được rồi, nàng về cung của mình đi!"
"Vâng, hoàng thượng, thần cáo lui."
Tử Ngọc rời đi rất nhanh, đi không ngoảnh mặt lại, lần nào cũng thế, hắn cảm nhận được người thật sự chẳng còn lưu luyến hắn.
- Tử Ngọc, chẳng lẽ ta nên buông tay nàng từ giờ sao...?
Hắn nhớ đến đoạn tình cảm day dứt của trước kia, nhớ những hy sinh trước khi Thương Ánh Tuyết trúng độc, cũng nhớ đến đêm người bộc bạch tâm tư, làm cho hắn trầm luân nghĩ ngợi rất lâu, không biết phải làm sao mới là đúng.
....
Chớp mắt, mặt trời lên cao, Tử Ngọc ra ngoài kinh thành đón sư phụ của Minh Hiên Nhiên và sư huynh của Thương Ánh Tuyết.
Cô đánh tự mình đánh một cỗ xe ngựa ra đó chờ sẵn, vừa đứng đợi ở cổng lớn không lâu liền có hai bóng người mặc đồ đạo nhân xuất hiện, hệ thống luôn hiển thị lên thông tin cho Manh Tử Ngọc biết.
Đó chính là người cô đang đợi, ông lão với râu trắng như sợi cước, thần thái tựa như một tiên ông chính là sư phụ của Minh Hiên Nhiên, Đế Hạc chân nhân.
Người ta gọi ông là chân nhân, vì ông giỏi như một vị tiên, văn thao võ lược, lại là người tu đạo không thích thị phi, quanh năm xuống núi chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Toàn thân người lúc cũng toát ra khí độ bất phàm, bước đi nhẹ nhàng như thần tiên giáng thế, ai thấy cũng đều phải kính trọng.
Manh Tử Ngọc cũng không ngoại lệ, mặc dù nhân vật này rất ít được nhắc đến trong tiểu thuyết, nhưng có một tình tiết khiến Tử Ngọc ấn tượng, chính ông là người đã cứu Thương Ánh Tuyết trong một lần thử độc thay cho nữ nhân của đế vương yêu.
Hiện giờ, cô cuối cùng cũng được gặp tận mắt vị cao nhân kia càng thêm nể phục, ánh mắt của cô cũng nhanh chóng hướng ra người đi theo sau Đế Hạc. Đó chính là sư huynh của Thương Ánh Tuyết, Khương Bằng, trước kia là thuộc hạ dưới trướng của Minh Hiên Nhiên, người cũng được Minh Hiên Nhiên nuôi lớn, sau này được hắn nhờ cậy sư phụ cho Khương Bằng theo học đạo.
Mục đích của hắn là cài người ở bên cạnh sư phụ mình, khi nào cần thì dùng đến, mà Đế Hạc sớm đã biết được mục đích của hắn. Ông ngoài mặt cho Khương Bằng đi theo, nhưng ông lại không chỉ dạy gì, chỉ truyền đạo làm người thuần hóa Khương Bằng, từ lâu đã không còn muốn làm việc ngầm cho hắn.
Cả hai người này đều là những người đức cao vọng trọng, Manh Tử Ngọc vô cùng kính nể những người có phẩm chất đạo đức tốt, cô bước ra trước, chủ động chắp tay cúi kính cung nghênh.
"Manh tướng quân Nhiên triều xin cúi chào hai vị, ta được hoàng thượng căn dặn đón tiếp hai vị, xin mời theo ta."
Cô hướng tay mời họ vào xe ngựa, Đế Hạc vuốt dâu trắng muốt nhẹ mỉm cười đáng giá, kiệm lời vô cùng.
"Đa tạ tướng quân đích thân ra đón!"
Ông cùng Khương Bằng lên xe ngựa ngồi ở bên trong không nói tiếng nào làm Tử Ngọc băn khoăn.
- Chẳng lẽ mình thay đổi Thương Ánh Tuyết họ vẫn nhìn ra người cũ sao?
Cô có chút ngờ vực, rồi mau chóng gạc bỏ suy nghĩ, đánh xe đưa họ về cung.
Minh Hiên Nhiên đã chờ từ rất lâu, nghe được tin hắn gấp gáp ra nghênh đón ngay giữa cửa cung to lớn.