Đây...là một cô nương mang vẻ đẹp dương chi bạch ngọc nhưng không kém phần phong tước xước ước, tựa hồ thay một gương mặt khác. Song vẫn thấy đâu đó được khí thế oai dũng của một tướng quân.
Cách trang điểm này...e là thiên hạ không ai bì được!
"Tướng quân người..."
Ninh Hà bỡ ngỡ, không nói thành lời, từ chuyện người trước mặt biết múa, biết vẽ,...giờ lại biết trang điểm, tinh tế tân trang như một nữ nhân thực thụ, mang phong thái như thần tiên làm cho đầu óc Ninh Hà rối bời lên.
"Không cần thắc mắc đâu, nay ta đã không còn là Thương Ánh Tuyết nữa rồi.
Giờ, Manh Tử Ngọc, phải thay đổi, ta thượng triều xong còn có việc, em ở nhà nhớ trông coi cẩn thận."
Manh Tử Ngọc từ tốn nói, rảo bước vội vã rời đi, chỉ bỏ lại Ninh Hà chưa hết kinh ngạc đứng đó.
- Chủ nhân, ngươi bị làm sao thế? Từ lúc rắn cắn lại thay đổi thế này?
Ninh Hà trầm tư hồi lâu cũng dẹp bỏ thắc mắc, thấy người sống như vậy cũng tốt, nên đúng với thân phận của một nữ nhân.
Khinh công của thân chủ này rất giỏi, lại được Manh Tử Ngọc thường xuyên luyện tập, không phí hơi sức cô cũng bay được như tiên, nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.
- Tưởng đâu chỉ có trong phim ảnh...
Manh Tử Ngọc hài lòng cười tươi đáp ngay trước Đại Điện, từng bước tự tin đi vào, lính gác ngoài cửa thật sự không nhìn ra vị tướng quân ngày nào, dùng thương cản bước.
Cô bình thản giơ lệnh bài, chúng liền nhận ra nữ nhân xinh đẹp khó tin này là Thương tướng quân.
Không! Phải là Manh tướng quân.
Chúng thu thương mời người vào, bên trong triều thần đầy đủ như ngày hôm qua, đều đang đứng đợi hoàng đế thượng triều. Thời khắc Manh Tử Ngọc bước vào họ giống hệt với biểu cảm của lính gác, ngỡ ngàng đến bất ngờ.
"Ngươi là..."
"Manh Tử Ngọc, Manh tướng quân."
Giọng chậm rãi nhấn mạnh, cô ngẩng cao đầu liếc mắt đanh đá, phong thái cao ngạo chưa từng có khiến cho cả đám đều tập trung bàn tán xôn xao, muốn hỏi lại không có gan.
Manh Tử Ngọc không nói thêm bất cứ lời nào, đứng đúng vào vị trí của mình trên triều, tiếng hô to của Liêm Tĩnh vang lên, vị hoàng đế kia lập tức bước ra.
Bên dưới triều thần quỳ phục, ánh mắt của Minh Hiên Nhiên hướng vào bộ dáng lạ lẫm của một nữ tử, chau mày.
"Chúng khanh bình thân."
"Tạ chủ long ân."
Ngay lúc ấy, khi Manh Tử Ngọc ngẩng mặt, Minh Hiên Nhiên bị kinh ngạc đến độ lộ ra biểu cảm, hắn nổi tiếng lạnh lùng, rất hiếm khi có một chút biến sắc nào trên khuôn mặt. Vậy mà hiện giờ, vì người dưới kia mà lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Hắn làm sao không nhận ra nữ nhân hắn nuôi dưỡng, chỉ là ngạc nhiên sau một ngày mà người đã thay đổi đến chóng mặt, thay đổi đến mức không tin vào mắt.
Một tia dụng tâm nổi lên, từ trước đến giờ hắn không bao giờ để mắt dung mạo của người ấy, trong lòng chỉ có mỗi mình Âm Nguyệt Tuyết.
Thương Ánh Tuyết trở thành nữ nhân của hắn cũng vì say rượu lỡ cướp mất trong trắng của người, nên mới dùng người thỏa lấp dục vọng, xem người như một Âm Nguyệt Tuyết thứ hai, là vật thế thân.
Cho đến tận bây giờ, mặc dù Âm Nguyệt Tuyết đã về bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn chưa đụng vào nữ nhân nào ngoài Thương Ánh Tuyết. Khó tránh khỏi thấy người thay đổi sinh tâm lệch lạc, ngoài miệng gọi.
"A Tuyết..."
"Thần Manh Tử Ngọc."
Manh Tử Ngọc chắp tay cung kính nhắc khéo, cúi đầu mỉm cười tự đắc trong tâm.
- Đồ tra nam, thấy A Tuyết của ta thế nào?
- Có không giữ, mất rồi ngồi đó mà tiếc đi!
Hơi khó chịu với nhan sắc này, định cấm nữ nhân kia không được trang điểm nhưng bị Manh Tử Ngọc nhìn bằng cặp mắt tự tin, trong chốc lát lại thay đổi ý định, Minh Hiên Nhiên phải điều chỉnh lại cảm xúc, ung dung ngồi trên ghế hỏi chuyện.
"Manh tướng quân, hôm nay thật khác lạ."
"Hoàng thượng nói chí phải...nhưng cũng không lạ đâu, thần sinh là nữ nhân, từ trước giờ làm gì có bộ quan phục nào.
Vả lại...tên mới thì người cũng mới, người định quản luôn lối sống của thần sao?"
Giọng sắc lạnh pha chút châm chọc, Manh Tử Ngọc mỉm cười tươi rói, nhưng ai cũng nhìn ra nụ cười ấy như thách thức long nhan nổi giận.
Minh Hiên Nhiên nhìn sắc mặt đanh đá ngoài ý muốn "hừ" lạnh, chó hắn nuôi dạy bao lâu nay cũng có lúc không ngoan. Thế nhưng, hắn không mấy để tâm, vẫn nghĩ người có thay tên đổi họ, thay đổi ngoại hình, thay đổi cả tính cách thì vẫn mãi mãi là người của hắn, đợi sau này bình định thiên hạ hoàn toàn, người cũng sẽ đưa vào hậu cung làm phi tần của hắn.
Bất quá, dỗ ngọt vài tiếng lại ngoan ngoãn phục tùng như xưa!
"Trẫm thấy nàng thay đổi nhã ý nói vài câu thôi."
Ngoài mặt hắn không bận tâm, bắt đầu vào chuyện chính sự, từ việc dân cho đến biên cương nói cả buổi mới xong.
Manh Tử Ngọc là lần đầu trải qua màn thượng triều trong phim, đầu óc ong ong cả lên, may mắn dựa vào thân chủ này đã quá quen nên khi bị hỏi ý cô vẫn dùng kinh nghiệm có sẵn đối đáp thành công.
Việc nước xong thì đến việc nhà, vua không thể không có hậu, Minh Hiên Nhiên vừa mới phế hậu hôm qua hôm liền đề cập phong hậu mới. Tất nhiên, ai cũng biết chức vị đó cho ai, không một người nào dám hỏi.
Hắn cư nhiên nhắm vào Manh Tử Ngọc, hỏi.
"Manh tướng quân, ta chọn Âm Nguyệt Tuyết, Tuyết phi làm hoàng hậu nàng thấy sao?"
"Tốt ạ, tốt vô cùng."
- Tốt đến mức hai người cứ thế sống đến già đến chết đi.
- Tra nam thì cặp với tiện nữ quá hợp lí rồi
- Từ giờ ta sẽ biến Thương Ánh Tuyết thành một nữ - phụ trong mắt ngươi, mãi mãi xa cách tên tra nam như ngươi.
- Ta sẽ thay đổi tất cả tình tiết ngang trái say này, không cho ngươi làm hại Thương Ánh Tuyết!
Manh Tử Ngọc cúi đầu kính cẩn, thầm mắng không giấu nổi nụ cười mỉa mai, lúc cô ngẩng mặt lên người ta chỉ thấy nụ cười kiêu ngạo, điềm tĩnh.
"Tuyết phi tài sắc vẹn toàn, là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, hiểu lòng người hơn ai hết, quản việc hậu cung chắc chắn sẽ đỡ đờn được giúp hoàng thượng bớt gánh nặng."
Trong mắt Minh Hiên Nhiên, người trước mặt lúc nào cũng thế, luôn đặt hắn lên đầu, không dối gạt, không chống đối, không phản bội. Hắn nghe những lời đó đâm ra rất hài lòng, trầm giọng truyền chỉ.
"Vậy Manh tướng quân."
"Một tháng sau sắc phong Âm Nguyệt Tuyết làm hoàng hậu, nàng phụ trách đảm bảo trật tự ngày sắc phong."
"Thần tuân mệnh."
Manh Tử Ngọc nhất nhất cúi đầu nhận lệnh, cô tất nhiên sẽ không bao giờ phản đối việc hắn làm, càng không phản bội hay chống đối hắn. Bởi trong tiểu thuyết nhấn mạnh, hắn là một vị hoàng đế tốt, chỉ có hắn mới mang tới quốc thái dân an.
Cô đến thế giới này không tranh giành bất cứ thứ gì từ hắn, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi vận mệnh của Thương Ánh Tuyết. Vì vậy, cô sẽ làm tròn trách nhiệm của một thuộc hạ trung thành phục vụ vì nước vì dân.