"Hoàng thượng, sao giờ này người lại đến tướng phủ của thần?"
Thanh âm dè dặt, Tử Ngọc cúi đầu né tránh sự dòm ngó của Minh Hiên Nhiên.
Liêm Tĩnh theo hầu giá vội vàng bước ra trước định nói gì đó liền bị hắn chặn lại, không cho người dưới hồ đứng dậy.
Minh Hiên Nhiên híp mắt nặng nề đánh giá kĩ dung nhan lạ lẫm, bao năm quen cách không người không phấn son, không váy hoa trâm cài. Diện mạo bây giờ thật quá nổi bật, chỉ sợ người này thêm mấy tháng làm đẹp nữa thì e rằng sẽ là mĩ nhân.
Song với sự thay đổi diện mạo, cả tính tình hắn cũng cảm nhận một tháng không gặp dường như đã khác đi nhiều, nhưng hắn lại không biết khác ở chỗ nào.
Người vẫn ngoan ngoãn cúi đầu một dạ hai vâng, không chống đối, không phản bội, không thị phi, làm cho hắn hình thành nghi hoặc trong lòng, giọng lạnh lùng nói ra.
"A...Tử Ngọc, sao giờ này nàng còn chưa ngủ?
Trang điểm ăn mặc lộng lẫy thế kia để làm gì?
Cách trang điểm này...thật sự rất lạ."
- Ta thích thì ta trang điểm! Có vậy cũng hỏi, đâu phải cho ngươi xem, tự nhiên xuất hiện?
- Đúng là âm hồn
Manh Tử Ngọc khó chịu nhún người xuống nước thêm chút nữa, càng làm bẩn thân thể càng tốt, tùy tiện đáp.
"Thần vẫn chưa buồn ngủ, hôm nay ra thành mua được mấy bộ xiêm y hợp mắt không nhịn được nên mặc để ngắm.
Với, cách trang điểm này là do thần học được của một cô nương, rất ít người biết nên lạ thôi ạ."
"Vậy sao?"
Nam nhân ngoài ý muốn nhếch môi đăm chiêu, ánh mắt càng lộ ra tia nham hiểm đến nổi hình thành luồng sát khí bủa vây khu biệt viện yên tĩnh.
Người ở trong hồ chỉ biết cúi mặt cười trừ, Manh Tử Ngọc làm sao có thể thừa nhận đây là cách trang điểm của thời hiện đại, và cô vốn là từ nơi khác xuyên không nhập xác Thương Ánh Tuyết.
Cho nên, phàm là những câu hỏi không thể trả lời thì chỉ cần cười ngoài mặt đáp lại.
Minh Hiên Nhiên là kẻ tâm cơ, nhận ra người trước mặt tránh né, không hài lòng với cách hành xử bắt đầu im lặng phán xét.
"Hoàng thượng...người..."
Manh Tử Ngọc chán ghét, mất kiên nhẫn ngẩng mặt định đuổi khách liền giật mình im bặt tiếng nói.
Nam nhân kia chỉ trong nháy mắt đã đứng rất gần vị trí của cô. Không có một tiếng động nào, còn đáng sợ hơn khi nãy hắn bước vào, tựa hồ hắn không dùng chân để bước, như cô hồn dạ quỷ bay trong im lặng.
Hắn luôn giữ nét ngoài cao lãnh sắc lạnh, mắt nhỏ nhúm nhẹ toát ra bá khí của một đế vương mà Manh Tử Ngọc trong đời lần đầu cảm nhận được.
Con người này còn đáng sợ hơn cả những gì tiểu thuyết mô tả, quả đúng là trăm nghe không bằng mắt thấy.
Đế vương thì mãi là đế vương, làm điều gì cũng khiến kẻ khác dù có gan to đến mấy cũng phải cúi lùi.
Manh Tử Ngọc chính là sợ những kẻ nguy hiểm này mới không muốn dính dáng, nhưng hắn thì lại không muốn bỏ qua, ngoài miệng nói.
"Tử Ngọc, đã muộn rồi nàng nên vào ngủ đi."
Lời nói hàm ý, Manh Tử Ngọc đủ thông minh để hiểu, Thương Ánh Tuyết trước đây luôn là vật để hắn phát tiết, mỗi khi muốn lại đến tìm, xong việc sẽ nhét một viên thuốc vào miệng bắt Thương Ánh Tuyết nuốt xuống.
Mà, đó là thuốc tránh thai, uống càng nhiều thì sau này càng có nguy cơ vô sinh, ảnh hưởng sức khỏe, cũng vì hắn bắt Thương Ánh Tuyết uống nhiều mới dẫn đến việc có đoạn xảy thai ngoài ý muốn.
Nghĩ đến cô càng kinh tởm hạng nam nhân coi nữ nhân như công cụ thỏa mãn như hắn.
Lúc này, hệ thống lại đột ngột nhắc nhở cô.
"Nam chính về sau cũng sẽ nảy sinh tình cảm với nữ chính, bạn có thể từ chối hoặc tiếp nhận.
Tình cảm của nam chính cũng có thể giúp ích cho nhiệm vụ cuối."
- Giúp ích sao?
Manh Tử Ngọc vừa nghe liền không ưng, đương nhiên sẽ chọn vế đầu, bởi cô ghét kẻ kia, to gan nói.
"Hoàng thượng nói đúng lắm ạ, trời cũng tối thần phải đi nghỉ...
Vậy, hoàng thượng, giờ này người còn đến phủ tướng của thần để làm gì?"
"Nếu là việc công thì mai thượng triều người có thể dặn dò, còn việc riêng về hoàng hậu thì thần nghĩ cũng nên để nói trong lúc thượng triều đi ạ."
Giọng nói dứt khoát, ánh mắt thanh lãnh, lườm nguýt hắn không kiêng nể, là bộ mặt ngoài chán ghét thì chỉ có chán ghét không hơn không kém.
Minh Hiên Nhiên nhíu mày không hài lòng, nhìn ra nữ nhân này thay đổi, đang chống đối hắn, bình thường chỉ cần hắn đến người sẽ tự động ngoan ngoãn bước vào trong cởi đồ phục tùng hắn. Nay hắn đã đánh tiếng hai lần vẫn còn ở yên dưới hồ giở giọng huênh hoang.
"Manh Tử Ngọc!"
Hắn thật sự tức giận, nhưng còn chưa kịp mắng, Manh Tử Ngọc miệng lưỡi sắc như dao gắt gao cướp lời vua.
"Hoàng thượng, bây giờ cũng đã tối khuya, người đến tướng phủ đột ngột thế này...còn là phủ của một nữ tử...
Thần là sợ ngày mai sẽ có những lời gièm pha không hay đó ạ."
Manh Tử Ngọc cố tình đe dọa tiếng tăm, phải biết rằng dù là thời nào thì tiếng tăm của một vị vua chúa luôn rất quan trọng. Minh Hiên Nhiên khi không giữa đêm khuya lại tìm đến tướng phủ của nữ nhân, người đời sẽ nghĩ hắn đến vì điều gì?
Cộng thêm, trước đây Thương Ánh Tuyết từng là hoàng hậu của hắn, bây giờ người làm tướng, hắn lại không lập người làm phi, cư nhiên mà qua lại như cũ chẳng khác nào tự bôi nhọ danh tiếng hắn lẫn người ta.
Quân vương và quân thần còn mập mờ, mối quan hệ này là gì đây?
Chính vì lời lẽ sắc bén của Manh Tử Ngọc mà khiến hắn lần đầu ngậm một cục tức, không tin là vua cũng có lúc bị từ chối, mà kẻ từ chối lại là kẻ luôn phục tùng hắn như con chó.
Mặc dù, cô không nói thẳng là đuổi khách, nhưng tự nhiên mà nói như vậy là đang trực tiếp tránh thân mật với hắn.
- Phải chẳng nàng đã biết giận dỗi ta?
Hắn suy ngâm một hồi, liếc người dưới nước một cái thật gay gắt, phẩy tà áo quay lưng độc đoán rời đi.
"Bãi giá!"
Minh Hiên Nhiên rảo bước rất nhanh, Liêm Tĩnh trông bóng quân vương nổi giận mà không dám nhiều lời, hấp tấp theo hầu giá.
"Thần cung tiễn hoàng thượng."
Manh Tử Ngọc chậm rãi nhún người, từ tốn nói.
Nam nhân kia bèn quay đầu nhìn lần nữa, người vẫn không thèm níu kéo, làm cho hắn không còn hứng thú, giậm chân mà đi.
Trước đây người yêu thích hắn như thế nào, ao ước được hắn sủng ái ra sao, dù hắn bất luận có làm gì thì người vẫn không cự tuyệt. Vậy mà, tất cả chỉ trong một tháng điều biến mất hết.
- Thương Ánh Tuyết khi xưa đâu rồi? Đúng là tên mới người cũng mới, không ra thể thống gì
"Cho người điều tra Manh tướng quân một tháng qua ở chỗ Vu An đã làm những gì.
Trẫm muốn biết nàng ấy sao lại thành ra thế này?"
Hắn cọc cằn dặn dò, nét mặt một màu tối đen, còn tối hơn cả màn đêm đêm nay.
"Vâng, vâng ạ...."
Liêm Tĩnh cúi người phục tùng, rồi lại ngoảnh mặt nhìn ra sau ngờ hoặc, sau đó không dám nhìn nữa.