Hệ Thống Hồng Nương

Chương 4: Yêu phi hại nước (4)




"Ngươi muốn nói gì? Ta nghe."
Lúc nãy Giang Lăng điều hết cung nữ thái giám đi, ven hồ Bách Hà chỉ còn Mai Thiếu Hằng nhận thấy có gì đó không đúng mà trở lại.
Trong hồ nước trong suốt, hai nơi cách không xa không ngừng nổi bọt nước, lá sen và nụ sen mới chớm bị khuấy hỏng hết cả.
Mai Thiếu Hằng lao ra mấy bước, lúc vạt áo bị bọt nước bắn lên lại khựng lại.
Vẻ mặt nghiêm túc, giày đá đá hòn sỏi thể hiện lo lắng, nhưng giữa lông mày là vẻ chần chừ.
"Hắn còn đứng ngây ra đó làm gì? Hiện tại không phải thời cơ tốt để làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?"
Giang Lăng biết bơi, nhưng thân thể này quá yếu. Nước hồ đầu hè cũng không lạnh, thế nhưng thể lực hắn lại không theo kịp. Hắn nghi ngờ nếu cứ ngâm trong này một chốc nữa, không chừng mình ngỏm thật luôn.
Hệ thống: "Cái này... Cái này..."
"Một bên là mối tình đầu, một bên là thê tử, không lẽ hắn đều không cần?" Mặc dù là đầu sỏ gây nên chuyện này, nhưng giọng nói Giang Lăng lại mang theo vẻ bất bình thay.
"Cái này không giống trong tiểu thuyết." Hệ thống giải thích.
Giang Lăng nháy rơi bọt nước trên mi, cảm thấy thể lực mình đang xói mòn dần, nổi giận nói: "Mở đầu giống nhau, kết thúc tất cả vui vẻ, vậy ở giữa khác nhau thì liên quan gì?"
"Nhưng mà... Nhưng mà..."
Giang Lăng dùng hai chữ tổng kết: "Đồ khốn!"
"Nhưng mà, nam chính không biết bơi mà."
Âm thanh thô lỗ của hệ thống xông vào trong tai, Giang Lăng nghĩ thầm, đúng là ồn ào, sau đó hắn nghe hệ thống nói rõ ràng.
Đôi mắt hắn trừng lớn, Giang Lăng cũng không đi xé hệ thống, ùm một cái lặn xuống, bơi đến chỗ Hàn Tố vừa rơi xuống nước, lại tìm không thấy.
Thầm mắng một tiếng, Giang Lăng lặn xuống đáy hồ, nước chảy qua gương mặt mái tóc, nhưng ngoại trừ ngó sen với mấy con cá chép Giang Lăng cũng không tìm được Hàn Tố.
Đang muốn nổi lên mặt nước, chân bị chuột rút, mềm nhũn không lấy sức được.
Má nó...
Giang Lăng trợn to mắt, muốn vươn đến sắc trời trên mặt nước, thân thể lại giống như bị quỷ nước kéo, rơi xuống phía lạnh lẽo tối tăm.
Lúc đó, Giang Lăng chỉ nghĩ...
No zuo no die*.
*Trong raw chỗ này là '不作不死', mang ý nghĩa 'không tìm đường chết sẽ không chết'. Tui để 'no zuo no die' vào mang nghĩa tương đương, cho nó hài hài tí:v
.
Mặt hồ gợn sóng, một bàn tay khảnh mảnh dính rêu xanh vươn lên, sau đó nửa người Hàn Tố trồi lên khỏi mặt nước, tóc ướt nhẹp dán vào mặt. Hàn Tố nổi lên rồi, câu đầu tiên chính là: "Trâm cài trên đầu sao lại nặng như vậy."
Nhanh chóng lau nước trên mặt, Hàn Tố đưa mắt ngây ngốc nhìn Mai Thiếu Hằng, kinh ngạc: "Hi phi đâu?"
Mặt hồ dần tĩnh lặng, chỉ còn chút gợn lăn tăn.
Hàn Tố đã an toàn, vậy...
"A Lăng không biết bơi, để ta đi cứu nàng ấy." Mai Thiếu Hằng vội vã để lại một câu như vậy, nhảy xuống hồ nước.
Mặt hồ ùm ùm hai tiếng, sau đó im lặng.
"Này!" Hàn Tố hô một tiếng, nhưng không ai đáp lại.
Sau khi hiểu ra cái gì, Hàn Tố nhịn câu chửi sắp bật ra khỏi miệng, gỡ đại trâm cài châu ngọc trên đầu, lần thứ hai lặn xuống hồ.
Thái giám cung nữ phát hiện động tĩnh nơi này, hét mấy tiếng chói tai, hỗn loạn thành một nùi.
Cuối cùng, Hàn Tố kéo hai tên đàn ông, dưới sự trợ giúp của cung nữ thái giám bò lên bờ.
Mai Thiếu Hằng uống hai ngụm nước, nghiêng qua một bên ho khan, cung nữ muốn qua hầu hạ xúm thành một vòng lại bị hắn lạnh lùng đẩy ra, nhìn qua khá có tinh thần.
Tình trạng của Giang Lăng thì không tốt lắm, tóc ẩm ướt dán vào gò má tái nhợt, đôi mắt khép lại hình thành độ cong vô cùng đẹp đẽ, huyết sắc duy nhất là đôi môi cũng đã tái đi.
Biết được Mai Thiếu Hằng không có chuyện gì, Hàn Tố thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn đến dáng vẻ Giang Lăng, khẩu khí lần thứ hai nổi lên.
Được thái giám sơ cứu, Giang Lăng vô thức ói ra mấy ngụm nước.
"Hi phi sao rồi?" Hàn Tố cắn răng, "Thái y làm sao chưa đến? Mấy lão hồ đồ này, sẽ không phải thời điểm quan trọng còn làm cao đó nha!?"
Vừa dứt lời liền truyền đến thanh âm hổn hển: "Lão phu đến rồi, nhường một chút, đừng cản đường."
"Tam Hoàng phi, lão phu đã lớn tuổi, còn phải bị người mắng mỗi ngày."
Hàn Tố chột dạ cúi đầu, tâm tư vừa chuyển, mắt cá chân lại bị vật gì mềm mại lạnh lẽo nắm lấy.
"Hàn Tố..."
Âm thanh suy yếu khàn khàn lướt qua bên tai, Hàn Tố sợ hãi nhìn sang, đối diện với con ngươi đen như mặc ngọc.
"Ta nói cô nghe, một nam nhân đến bơi cũng không biết, thời điểm quan trọng không thể cứu cô, còn cần cô phải cứu thì được tích sự gì?"
"Chia tay quách cho rồi!"
"Nếu không chia, sau này bóng đèn hư đảm bảo cô là người đổi, bồn cầu bị nghẹn cô lại phải thông..."
Giang Lăng thở một hơi, cực kỳ nghiêm túc nói: "Không chia giữ lại để ăn tết à..."
"Hả?" Hàn Tố mờ mịt.
"Khụ khụ, ý ta là..."
"A a a a a!"
Hệ thống hét thảm thiết, ma âm nháy mắt rót vào tai, Giang Lăng đang định nói liền ngừng lại.
"Kí chủ, cậu điên rồi hả? Nhiệm vụ của cậu là tác thành bọn họ, không phải xúi bọn họ chia tay đâu!"
"Ồ." Giang Lăng lạnh lùng lên tiếng, "Tự nhiên quên mất."
"Vậy giờ phải làm sao đây?" Hệ thống thở không đều, gấp đến mức lật sách loạt soạt.
Vừa nãy uống mấy ngụm nước lại bị ép phun ra, giọng nói Giang Lăng mệt mỏi, thân thể vô lực, trước mắt cũng muốn biến thành màu đen.
Sau đó, Hàn Tố cẩn thận tiến đến bên cạnh hắn, sợ kinh động đến hắn nên hạ giọng nói: "Vừa nãy ta không nghe rõ, ngươi có thể nói lại không?"
Có vẻ do xấu hổ, gương mặt ấy đỏ lên theo tốc độ mắt thường có thể thấy.
Không nghe rõ càng tốt.
Cô nương, cô quên chuyện tào lao tôi vừa nói đi!
Nhưng mà, Giang Lăng không có sức nói những lời này, ý thức dần dần rơi xuống vực sâu.
Hàn Tố hoảng sợ: "Này, ngươi không được có việc gì đó! Nhất định không được có việc gì!"
Thanh âm nàng đã mang theo chút nức nở, Hàn Tố luống cuống tay chân bóp loạn trên người Giang Lăng, cơn đau khiến ý thức tan rã của Giang Lăng trở về. Nếu không phải quá yếu, Giang Lăng thậm chí sẽ 'áu' một tiếng thể hiện mình đau thế nào.
"Phó thái y!"
Hàn Tố bấm nhân trung Giang Lăng, sắc mặt hoảng sợ.
Cung nữ thái giám tách ra, một lão nhân mang hòm lớn chạy vào. Lão nhân mới nhìn liền thấy màu đỏ trên y phục nguyệt sắc của Giang Lăng, sợ đến nhảy dựng.
"Tam Hoàng phi, người mau dừng tay a!"
"Hả? Được được." Hàn Tố lập tức buông tay.
Lúc đó Giang Lăng thực sự cảm động muốn chết, cảm kích nghiêng đầu muốn nhìn dáng vẻ của 'ân nhân cứu mạng' mình một chút.
Một già một trẻ chậm rãi đến, Giang Lăng còn chưa thấy rõ khuôn mặt, thanh âm máy móc đã lọt vào tai.
[Chú ý! Phát hiện nhân vật nguy hiểm!]
Hả?
[Đang kiểm tra mức độ nguy hiểm.]
Kinh thư trôi nổi trong không trung mở ra một tờ, một khung màu máu đỏ tươi hiện lên trước mắt Giang Lăng.
Khung tròn màu máu lúc đầu trống rỗng, sau đó bị màu đỏ bao phủ cực nhanh, cuối cùng lúc màu đỏ phá tan đường nét, đèn đỏ sáng lên trước mắt Giang Lăng.
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Độ nguy hiểm vượt qua giới hạn của hệ thống, không thể đo được cấp bậc.]
"Sao vậy?"
[Hệ thống chết máy.]
"Ít nhất phải nói cho tôi biết ai là nhân vật nguy hiểm chứ!"
[Hệ thống bắt đầu trạng thái bảo trì.]
"..."
Thời điểm quan trọng lại giả vờ chết máy...
Còn cần mi làm cái gì?!!!
Trong lúc Giang Lăng đờ ra, lão nhân đầu tóc bạc trắng ngồi xổm xuống, bắt mạch cho Giang Lăng. Vừa cách lớp vải chạm lên tay Giang Lăng, Phó thái y đã giật giật cái mặt nhăn nhúm, con mắt đục ngầu nhiễm đau thương: "Hoàng tử sợ là giữ không được."
"Có, có ý gì?" Hàn Tố lắp bắp hỏi.
Lão nhân thở dài: "Huyền trường thực đại mạch lao kiên, lao vị thường cư trầm phục gian, giá thị cách mạch*. Hi phi... sảy thai rồi."
*Nguyên văn trong raw là '弦长实大脉牢坚, 牢位常居沉伏间, 这是革脉', tui thực sự bó tay kiến thức y học cổ đại này, đành bỏ nguyên Hán Việt. Ai biết chỉ tui với nhé QAQ
Hàn Tố che miệng kinh ngạc.
Ngay cả Mai Thiếu Hằng đang ho đến kinh thiên động địa cũng ngây ra tại chỗ, chớp chớp mắt.
Giang Lăng há miệng, âm thanh suy yếu.
"Hi phi nương nương, người muốn nói với lão thần cái gì?" Phó thái y tuy tinh thông y thuật nhưng tuổi đã lớn, lỗ tai nghe không tốt lắm, cộng thêm âm thanh của Giang Lăng nhỏ yếu, càng thêm không nghe rõ.
Giữa lúc thái y muốn khom người xuống, nghiêng tai nghe thử, nơi bả vai lại đặt một bàn tay trắng noãn, tiếng thiếu niên trong trẻo rõ ràng vang lên.
"Trước tiên cứu người."
Thái y có vẻ rất nghe lời người này nói, phản ứng kịp, mở hòm thuốc lấy ra một cuộn ngân châm.
Đôi tay lạnh như băng của Giang Lăng được dịu dàng cầm lấy. Ngón tay đối phương mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, dường như muốn ủ cho tay Giang Lăng ấm lên.
"Ngươi muốn nói gì? Ta nghe."
Thanh âm ngây ngô trong trẻo của thiếu niên vang lên lần thứ hai, Giang Lăng nghiêng đầu qua một chút, hỏi lại: "Thật?"
Trong tầm mắt là một bóng người ngược sáng, nửa quỳ bên người hắn, bọc tay hắn trong tay của mình.
Giang Lăng tròn mắt nhìn, dường như trong khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt thanh tú non nớt.
Thiếu niên tuổi không lớn, trắng trẻo sạch sẽ, gương mặt còn mang theo chút nét trẻ con. Dưới tóc mái tinh tế là khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua vô cùng ôn hòa.
Chú ý tới ánh mắt Giang Lăng, thiếu niên khẽ cúi đầu, vài sợi tóc dán trên khuôn mặt. Y cong cong khóe môi, nở nụ cười thân thiện với Giang Lăng.
"Đứa trẻ thật sự không còn sao?" Giang Lăng khẽ hỏi.
Thiếu niên dường như cho rằng hắn đau lòng, đôi mày nhạt màu chau nhẹ, giống như trấn an nắm chặt tay hắn, cố gắng an ủi: "Không có gì đâu, con sau này còn có thể có..."
"Thật tốt quá."
"..."
Thiếu niên kinh ngạc, đối diện đôi mắt của Giang Lăng.
Ánh mắt hắn chứa tia sáng nhỏ vụn, nhẹ nhàng trong trẻo, mỏng manh lại mỹ lệ.
Sau đó, chậm rãi khép lại.
Tựa như mây đen che khuất trăng sáng.
Trước khi mất đi ý thức, ý nghĩ cuối cùng trong đầu Giang Lăng là, không cần 'mang thai mười tháng' rồi, thật đã quá đi!
Editor: A a a cục cưng bảo bối đáng iu Sơ Viễn đã lên sàn ròi, tung hoa cho ẻm ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.