Hệ Thống Hồng Nương

Chương 7: Yêu phi hại nước (7)




Mồng bảy tháng bảy, lễ Thất tịch.
Một ngày này, Giang Lăng bị đánh thức từ sớm, dẫn một đám người đến Thấu Phương Trai của Đức quý phi.
Chiêu Dương đế chỉ lập một hoàng hậu duy nhất, cũng chính là thân mẫu của Tam hoàng tử Mai Thiếu Hằng - Hiếu Hiền hoàng hậu. Sau khi Hiếu Hiền hoàng hậu qua đời, có lẽ do đề phòng ngoại thích, hậu phi từng người từng người tiến cung, nhưng lại không lập hậu nữa.
Hiện tại, toàn bộ hậu cung do mẫu thân Đoan vương là Đức quý phi quản lý.
Còn chưa bước vào cửa, Giang Lăng đã nghe tiếng giễu cợt: "Muội muội, sao hôm nay dậy sớm vậy? Ta còn tưởng đến trưa mới có thể thấy muội, dù sao thân thể này của muội phải cẩn thận một chút."
"Kí chủ, nàng mắng cậu là ma ốm! Mau mau phát huy bản lĩnh của yêu phi quật lại!" Hệ thống ở bên cạnh vô cùng phấn khởi.
Giang Lăng nghiêng đầu, nhìn thấy một mỹ nhân diễm lệ đi đến. Mỹ nhân lấy khăn che khuất đôi môi kiều diễm, khóe mắt câu lên, khuôn mặt trời sinh cay nghiệt.
"Lệ phi?"
Lệ phi nhíu mày, cười hai tiếng lại nói: "Cũng là ta lo thừa, dù sao có Tam hoàng tử quan tâm ngươi, ta..."
Đây là bắt đầu công khai ngấm ngầm ám chỉ Giang Lăng dễ dàng thay đổi, không tuân theo nữ tắc.
Hệ thống đứng bên cổ vũ: "Ký chủ, xông lên!"
Giang Lăng ngáp một cái, lúc Lệ phi nói câu tiếp theo, đột nhiên cầm tay Lệ phi, cả khuôn mặt kề sát mặt nàng.
Lệ phi đến sợ nhảy dựng: "Ngươi muốn làm gì? Mệt cho ngươi là đích nữ Giang phủ, bộ dáng này của ngươi khác lưu manh phố chợ chỗ nào? A..."
"Thơm quá." Hàng mi cong dày rũ xuống, sau khi Lệ phi nói xong câu đó, Giang Lăng hít mũi một cái rồi mở đôi mắt đào hoa ra, trong con ngươi chỉ có khuôn mặt hoa dung thất sắc của Lệ phi, ẩn chứa thâm tình.
"Hôm nay ngươi dùng phù dung hương ta đưa ngươi đúng không?" Ngón tay câu sợi tóc bóng mượt đến mức có thể soi gương của Lệ phi, Giang Lăng liếm liếm khóe môi, "Rất thơm, ta rất thích."
"Ngày mai tặng lan hương cho ngươi, nhớ phải dùng đó."
"..."
Lệ phi dưới cái nhìn của Giang Lăng, mặt đỏ bừng.
Lúc Giang Lăng bước vào cửa, cười với Đức phi, đỏ ửng trên mặt Lệ phi đổi thành tức giận không ra hơi.
Đức phi đoan trang nghiêm túc cười nói: "Hi phi, ngươi lại ức hiếp người ta rồi."
"Oan uổng quá." Giang Lăng thuận thế dựa vào lòng Đức phi một chút, đưa một đóa hoa sen Minh Hương hái lúc sáng sớm đến trước mặt Đức phi: "Tỷ tỷ, tỷ có thích hoa sen không?"
Lệ phi tức giận trừng mắt nhìn Giang Lăng.
Giang Lăng được hời còn khoe mẽ nghiêng thân mình một chút, cười với nàng: "Nếu ngươi thích, ta sẽ hái trụi hoa sen hồ Bách Hà tặng hết cho ngươi."
"Hồ ly tinh!" Lệ phi tức giận nghiêng đầu.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +3.]
Hệ thống mắt cá chết: "Kí chủ, Lệ phi có phải bị M không, mỗi lần tức giận một trận đều tăng độ thiện cảm."
"Tâm tư của nàng là dễ đoán nhất." Giang Lăng liếc qua Đức phi đang dịu dàng nhắc nhở chúng phi tần, "Độ thiện cảm của vị này đối với ta vẫn chưa từng thay đổi."
Thiên tử thiết yến Thất tịch, vô cùng bận rộn, nhưng Giang Lăng lấy lý do thân thể không khỏe lại vô cùng nhàn nhã, cả ngày chỉ ngồi một bên cắn hạt dưa, thỉnh thoảng nghe Đức phi dặn dò đôi lời.
Đến chiều, Giang Lăng ngủ say luôn trên tháp nhỏ, cho đến khi bị Lệ phi đánh thức.
"Chỉ mình ngươi được ngủ, nếu không phải Đức phi muốn ta chờ ngươi, ta đã sớm đi." Trong mắt Lệ phi viết đầy chữ 'không tình nguyện'.
Đôi mắt hơi buồn ngủ của Giang Lăng liếc qua, liền thấy Minh Hương cúi đầu đứng một bên, có lẽ là muốn đánh thức mình, lại bị Lệ phi tranh trước.
"Giờ nào rồi?" Giang Lăng đưa tay che mặt.
"Thưa nương nương, giờ Tuất* ạ." Minh Hương nhẹ giọng trả lời.
*Giờ Tuất: từ 7h - 9h tối
"Ừ." Giang Lăng đáp, lúc đứng dậy chân mềm nhũn, trực tiếp ngã trên người Lệ phi.
Lúc cung nữ đứng gần vội vã tới dìu hắn rồi, Lệ phi đẩy hắn một cái: "Ngươi ngủ ngốc luôn rồi hả? Mau đứng lên... Không đúng, sắc mặt ngươi tại sao khó coi như vậy."
Giang Lăng hất sợi tóc trên mặt ra, dưới mái tóc đen như mực, khuôn mặt tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc, hắn bình tĩnh phân phó cung nữ trang điểm thay y phục cho mình.
Thấy Lệ phi đứng yên đó, liền xòe tay: "Ngươi không phải vẫn biết thân thể ta không tốt sao? Ngạc nhiên như vậy làm gì?"
"Bởi vì lần trước..." Hai chữ 'sinh non' nghẹn trong cổ họng Lệ phi.
Giang Lăng đứng dậy, đối diện với ánh mắt đồng tình của Lệ phi, bên tai lần thứ hai vang lên thanh âm máy móc của hệ thống.
[Độ thiện cảm của Lệ phi +10.]
Lúc hai người Giang Lăng bước ra khỏi lầu các, sắc trời đã tối, những ngôi sao nhỏ lấp lánh trên bầu trời đêm, mặt trăng treo cao trên trời, mà toàn bộ hoàng cung đều đã được sắp xếp ổn thỏa.
Mái hiên, đình giác, cành khô treo cung đăng, các cung nữ mặc lụa mỏng dẫn đường phía trước. Hai người Giang Lăng bước qua hành lang cửu khúc và mấy con đường nhỏ rải đá cuội, liền thấy được lầu các năm tầng đèn đuốc sáng choang.
Giang Lăng đi vào, liền có cung nữ đưa một cái khay, trên gấm đỏ bày kim chỉ.
Hệ thống phổ cập tri thức: "Đây là chỉ ngũ sắc và kim chín lỗ."
Lệ phi thuận tay bưng khay gỗ lên lầu, Giang Lăng liền học theo. Sau đó cùng với hội chị em phụ nữ... xâu kim...
Giang Lăng nhìn đầu ngón tay bị đâm chảy máu rơi vào trầm tư, cảm giác mình gặp phải khó khăn chưa từng có.
Hệ thống cười lăn lộn, tiếng cười thô lỗ trong một đám âm thanh mềm mại vô cùng chói tai.
Lệ phi thuận lợi xâu chỉ luồn kim, hướng về phía Giang Lăng hơi hất cằm, đắc ý kiêu ngạo đi qua trước mặt hắn. Có lẽ là bị sắc mặt vừa nãy của Giang Lăng hù dọa, thế mà lại không nói lời gì khó nghe.
Vài cô nương bên cạnh cười cười, lúc Giang Lăng đang định lén ném thứ này, nghe được tiếng cười vang.
Nghiêng đầu một cái, liền thấy được Hàn Tố làm gãy kim chín lỗ. Hàn Tố gấp đến đổ mồ hôi trán, mặt đỏ bừng, hết lần này đến lần khác kim bạc chẳng chịu phối hợp, cứ gãy làm hai.
Giang Lăng đi đến vỗ vỗ vai của nàng, Hàn Tố liền trực tiếp đâm vào tay. Nhìn thấy là Giang Lăng, mắt nàng sáng lên, gương mặt lại tội nghiệp đưa bàn tay bị đâm ra máu cho Giang Lăng xem, không tiếng động lên án hắn.
"Cái này có là gì." Giang Lăng đem đồ trong tay để vào khay gỗ của Hàn Tố, đưa đầu ngón tay đến trước mặt nàng.
Ánh nến lập lòe, đầu ngón tay thanh tú của Giang Lăng còn nhuộm chút màu đỏ.
... Nhìn giống như một lỗ kim.
"Phì." Hàn Tố vui vẻ, không sợ lạ ôm cánh tay Giang Lăng, "A Lăng, ngươi thật nghĩa khí."
Nàng nở một nụ cười trong trẻo ngốc bạch ngọt.
Sau khi cười, Hàn Tố nghĩ đến điều gì, níu y phục Giang Lăng, trong mắt lại toát vẻ giận dữ: "Ngày hôm đó rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn hãm hại ta, lại không coi thân thể mình ra gì? Hay là..."
"Trượt chân." Giang Lăng chắc như đinh đóng cột.
"Ngươi gạt ta!"
Giang Lăng ho khan một tiếng, định phun ngụm máu xoa dịu bầu không khí một chút.
Còn không đợi hắn chuẩn bị, Hàn Tố đã buông lỏng tay, vẻ mặt chán nản cúi đầu, cắn môi: "Xin lỗi."
Một búng máu nghẹn trong cổ họng Giang Lăng.
Hàn Tố nói: "Ta không biết ngươi và..."
Biết chuyện cũ thanh mai trúc mã với Mai Thiếu Hằng?
Giang Lăng hiểu rõ nàng muốn nói gì, lập tức cắt ngang: "Đừng chậm trễ thời gian, mau xâu chỉ đi."
"À à." Hàn Tố luống cuống tay chân cầm kim chín lỗ, lúc này, kim còn chưa bắt đầu xâu đã bị gãy.
"Phì."
Hàn Tố theo tiếng động nhìn lại, thấy Giang Lăng cười cong cong mặt mày.
[Độ thiện cảm của Hàn Tố +20.]
Giang Lăng ngẩng đầu, độ thiện cảm của Hàn Tố tổng cộng 80, hiện nay trong những người Giang Lăng quen biết, độ thiện cảm của nàng cao nhất.
"Kí chủ, đảm bảo nữ chính ở trong lòng đã phát thẻ người tốt cho cậu rồi." Kinh thư trôi đến trước mặt.
Giang Lăng sờ cằm một cái, yên lặng gật đầu.
Sau đó, kinh thư mở ra đến chỗ nhiệm vụ.
[Nhiệm vụ phụ: Đổ tội nữ chính ăn cắp.
Đạo cụ: Túi thơm cầu phúc.]
Hàn Tố dựa vào song cửa, hướng về phía ánh trăng sáng trong nỗ lực xâu chỉ.
"Xâu không được thì bỏ đi, lại không phải chuyện lớn gì." Giang Lăng nhẹ giọng.
Hàn Tố không quay đầu lại, mặt ửng đỏ: "May mắn đó."
Chỉ ba chữ, đã nhìn thấy tâm tư ngọt ngào bên trong. Dù sao cũng là lễ Thất tịch, ngày Ngưu Lang Chức Nữ trùng phùng.
Có lẽ là không vui, Hàn Tố thấy Giang Lăng nhìn chằm chằm mình liền lôi kéo hắn cùng làm. Cuối cùng, khi Giang Lăng thành công xâu được kim, Hàn Tố đã làm gãy luôn cái kim cuối cùng.
"Được rồi." Giang Lăng giành lại sợi chỉ, trong ánh mắt đau khổ tột cùng của Hàn Tố bình tĩnh mỉm cười: "Thay vì ở đây làm những việc này, không bằng..."
Giang Lăng đè thấp giọng, trêu chọc: "... Đi thả đèn hoa sen. Ở trong đèn viết vài câu, kiểu như một đời một kiếp một đôi người gì đó."
Hàn Tố đứng dậy: "Ý hay!"
Giang Lăng khoát tay: "Mau đi đi."
Lúc Hàn Tố đi xuống lầu, Giang Lăng đưa túi hương cầu phúc cho Minh Hương. Minh Hương gật đầu, ra ngoài lầu các đuổi kịp Hàn Tố.
Giang Lăng chống cằm, thờ ơ nhìn xuống dưới.
Lúc Minh Hương đưa túi thơm cho Hàn Tố, nàng quý trọng bỏ nó vào trong ngực.
Hàn Tố chẳng mấy chốc sẽ phát hiện, phu quân của nàng có một túi thơm giống như vậy, là do tiết hoa đăng năm ngoái, Giang Lăng 'thật' và Mai Thiếu Hằng cầu được trong miếu nhân duyên.
Đó là tín vật đính ước của Giang Lăng và Mai Thiếu Hằng.
Hàn Tố rời đi, thậm chí bỏ cung nữ bỏ lại phía sau. Giang Lăng xoa mi tâm, nhàm chán nhìn.
"Mai Thiếu Hằng quả thật là làm được một đời một kiếp một đôi người." Hệ thống ở bên cạnh nói thầm.
Giang Lăng đã xem được hơn một nửa 'Tù phi của vương gia lãnh khốc' tùy tiện gật đầu: "Mai Thiếu Hằng này, đại khái là yêu thì nâng lên tận trời, mà hết yêu thì nghiền thành bùn đất. Hiện tại Hàn Tố chính là vũng bùn dưới chân, rất nhanh thì Giang Lăng sẽ thay thế rồi."
"Như vậy, tác hợp hai người họ cũng được." Giang Lăng nỗ lực thuyết phục mình.
"Vậy được rồi nha, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thăng quan phát tài đang ở trước mắt, kí chủ cậu cố lên..."
Lời còn chưa dứt, Giang Lăng đã mỉm cười với phi tần bên cạnh, sau khi đối phương cười đáp lại liền cùng với nàng ra cửa.
"Ê! Kí chủ! Chờ tôi nói xong đã!"
"Cậu không có khuôn mặt xinh đẹp, cũng không phải cô nương yểu điệu, ai thèm nghe cậu nói chuyện?" Giang Lăng chừa lại một bóng lưng đặc biệt vô tình lãnh khốc, sau đó nhẹ nhàng nói chuyện nhân sinh với mỹ nhân bên cạnh.
Hệ thống trợn mắt há mồm.
Hoàng đế bày gia yến, ngoại trừ phi tần hậu cung ra chính là vài hoàng tử công chúa, cùng với hoàng tử phi và phò mã.
Giang Lăng và Như phi bên cạnh thân thiết đi đến, ở đây đã có không ít người. Đức phi ngồi ở trên cao, bộ dáng đứng đầu hậu cung.
Trước đó không lâu Giang Lăng được thăng phi, đi đến vị trí mới, liền nghe được thanh âm của Vương đại thái giám.
Sau khi Chiêu Dương đế đi lên trong vô vàn tiếng nịnh nọt, Giang Lăng ngẩng đầu.
Khiến cho hắn bất ngờ là, phía sau lão hoàng đế có một người không liên quan đi theo.
Đó là một thiếu niên cao gầy, gương mặt còn mang nét trẻ con, khoảng mười ba mười bốn tuổi. Hắn đã gặp qua y, ở ven hồ Bách Hà, là người mà hệ thống phán nhầm là nhân vật nguy hiểm.
Trong yến hội phồn hoa, y theo sau lão hoàng đế, mặc áo choàng âm dương ngư, bên hông mang kiếm gỗ hoa đào, cổ đeo khóa trường mệnh*.
*Khóa trường mệnh: Vật biểu tượng truyền thống của Trung Quốc, người lớn sẽ đeo khóa trường mệnh cho trẻ con với ngụ ý trừ tà, cầu bình an, sống lâu trăm tuổi.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt của Giang Lăng, thiếu niên nghiêng đầu, tóc tản trên đầu vai, nở nụ cười với Giang Lăng. Dưới cung đăng rực rỡ, con ngươi màu xanh biếc sạch sẽ như suối trong.
Hệ thống run run, bay thẳng đến trán Giang Lăng.
"Kí chủ, lần trục trặc trước làm tôi có một di chứng nhỏ, bây giờ thấy y lại hơi run."
Giang Lăng lễ phép cười đáp lại, ánh mắt rơi trên đỉnh đầu thiếu niên, lại nhịn không được liếc nhìn lần nữa.
Thiếu niên đã quay đầu, chỉ thấy được gò má mềm mại.
"Nếu như tôi không hoa mắt, cậu không bị chập mạch..." Giang Lăng chậm rãi mở miệng, "Độ thiện cảm của vị này đối với tôi là..."
[-100]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.