Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 114: Nam chủ là quốc sư đại nhân (11)




Ở chung với nhân vật mục tiêu lâu rồi, luôn không tránh khỏi việc sinh ra tình cảm. Đây là chuyện rất phổ biến, bọn họ vốn cũng không phải người thường, cách xử sự tuy không giống nhau, nhưng đều có chỗ đáng để kính nể.
Làm nhiệm vụ lâu rồi, cảm thấy mệt mỏi cô đơn cũng là chuyện bình thường. Nhưng lúc này nhận được cái ôm từ đối phương, kề sát da thịt vuốt ve không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, thật ra chính Ngữ Kỳ cũng rất cần điều này, thậm chí còn cần hơn cả hắn nữa.
Lúc bị hắn kéo lên giường, Ngữ Kỳ đầu tiên cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, sau đó thấy hắn dần dần yên tĩnh lại, hàng mi dài như cánh bướm bình yên rũ xuống, nàng không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, sự cô đơn ngày thường bị chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên trút xuống, không thể kiềm chế được.
Bên tai là tiếng thở yếu ớt mà bình thản, cách một lớp vải mỏng manh là cơ thể ấm áp của hắn. Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn không nhịn nổi nghiêng người, chủ động dựa vào ngực hắn, mở rộng hai tay vòng lấy eo hắn, nhẹ nhàng áp mặt mình vào xương quai xanh của hắn.
Cơ Mộc Phong trời sinh có một loại khí chất bình thản, bên cạnh hắn luôn là một bầu không khí trầm tĩnh, cho dù hắn không nói một lời, cũng có thể khiến trái tim người khác dần dần lắng xuống, bình tĩnh lại.
Chẳng qua dường như hành động của nàng đã đánh thức người vốn sắp đi vào giấc ngủ kia, hắn mơ mơ màng màng cúi đầu in lên trán nàng một nụ hôn lạnh lẽo mà mềm mại.
Ngữ Kỳ cười thầm một tiếng, vừa định nhắm mắt lại thì bỗng phát hiện ra đối phương không hề có ý định đắp chăn bông ôm ấp đơn thuần, và nụ hôn lên trán kia cũng không phải kết thúc, mà là khởi đầu.
"Miệng vết thương của ngài còn chưa khép lại... Ưm ——" lời khuyên chưa ra khỏi miệng đã bị đôi môi còn mang theo mùi rượu của đối phương lấp chặt lại, khiến Ngữ Kỳ trợn trừng mắt.
Khoảng cách cực gần khiến nàng có thể quan sát đối phương một cách rõ ràng, đuôi mắt hắn nhuộm một vệt ửng hồng, vẻ mặt say sưa, dáng vẻ không được tỉnh táo cho lắm. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không ai dám tin vị quốc sư đại nhân vốn toàn thân đều bị bao phủ bởi hơi thở cấm dục, thanh lãnh ôn nhã sẽ không đầu không đuôi mà duỗi đầu lưỡi vào miệng nàng như vậy.
Dưới kỹ thuật hôn kém cỏi như vậy, Ngữ Kỳ không những không cảm thấy tức giận vì bị "cưỡng hôn", mà còn có một loại cảm giác ưu việt của đại tông sư tiêu chuẩn đã tôi luyện kỹ thuật hôn đến độ hoàn hảo đứng trên đỉnh núi cúi đầu nhìn tay mơ dưới chân núi mà cười.
Hắn giống như một con chó nhỏ hành động hoàn toàn bằng bản năng, không có kết cấu nhưng vẫn cố gắng định dùng phương thức này để cách nàng gần thêm một chút.
Hoàn toàn không cần đẩy hắn ra, theo tình trạng hiện tại của hắn mà nói, đây đã là hành động mạnh nhất mà hắn có thể làm được lúc này. Ngữ Kỳ mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn thối lui vì động đến vết thương.
Nhưng tuy rằng kết quả giống hệt dự đoán của nàng, nhưng quá trình lại có chút khác biệt.
Chẳng qua chỉ trong chốc lát, Ngữ Kỳ – "người bị hôn" vẫn khí định thần nhàn nằm nghiêng bất động như cũ, đuôi mắt nhiễm ý cười như có như không, còn "người cưỡng hôn" lại từ xương quai xanh đến tai đều nhuộm một màu hồng nhạt, có chút không thở nổi.
Ngồi trên xe lăn thời gian dài, khiến cơ bắp và tim phổi đều không có được sự rèn luyện cần thiết, rất nhanh hắn đã ngừng lại vì hụt hơi, vô lực dựa cằm vào vai nàng, cố hết sức thở hổn hển một cách khó khăn..
Ngữ Kỳ thấy dáng vẻ này của hắn, suýt nữa cười ra tiếng, không có ý tốt thò lại gần, cố ý thổi hơi nóng bên tai hắn, "Thể lực đại nhân vô dụng như thế, tương lai phải làm thế nào cho phải đây?"
Vừa dứt lời, chính nàng cũng không khống chế được mà tưởng tượng ra cảnh mình mặc đồ cưới vào ngày đại hôn với hắn, quần áo hai người còn chưa cởi hết hắn đã thở hồng hộc đỏ mặt tự trách áy náy nói "Công chúa, thần không được", không khỏi xùy một tiếng bật cười.
Dáng vẻ khéo léo ngày thường của hắn nay đã bị cồn chiếm lĩnh, hơi mờ mịt nhìn về phía nàng, mắt đen ướt dầm dề mềm mại mà ôn hòa, khuôn ngực đơn bạc vì thở dốc mà hơi phập phồng.
Ngữ Kỳ thật sự không nhịn nổi, thừa dịp hắn say rượu thần trí không rõ, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài mềm mại kia của hắn một phen, cảm giác lạnh lẽo mượt mà như tơ lụa thượng đẳng, khiến người ta yêu thích không nỡ buông tay.
Nàng không khỏi cười cười, lúc này mới chậm rãi chống thân mình bò dậy khỏi chiếc giường, cảm giác mệt mỏi không thể hiểu nổi vừa rồi bỗng trở thành hư không, mi mắt đều mang theo ý cười.
...
Cây bích đào ngoài cửa sổ đã yên lặng nở rộ đầy kiều diễm, thời gian mấy ngày rất nhanh đã vội vàng héo tàn rồi biến mất.
Tuy rằng sớm đã có sự chuẩn bị về tâm lý, nhưng khi vị hoàng huynh anh minh thần võ kia của công chúa Bình Dương phái người tới bao vây trong ngoài Thanh Ngọc sơn trang, Ngữ Kỳ vẫn không tránh khỏi sửng sốt.
Thi Họa bỏ đi dáng vẻ khiêm tốn thường ngày, một lần nữa khôi phục khí thế kiêu ngạo khi vừa tới sơn trang, Thi Mặc tuy vẫn là vẻ mặt trầm ổn, nhưng khóe môi cũng cong lên mỉm cười nhàn nhạt. Trái lại là những thuộc hạ của Cơ Mộc Phong, nét mặt bọn họ đều lộ vẻ lo lắng âm trầm.
Trong mắt bá tánh, Yến Vương – kẻ có ý đồ phản nghịch vẫn đang bị giam trong thiên lao, nhưng trên thực tế lại là một tử tù khác thay thế hắn, còn Yến Vương thật thì bị đưa tới Thanh Ngọc sơn trang, áp giải đến trước mặt Cơ Mộc Phong.
Ngoài dự kiến của Ngữ Kỳ, lúc hai người bọn họ gặp nhau cũng không hề giả vờ ôm nhau cái nào, thậm chí một ánh mắt nhìn nhau cũng không có. Cơ Mộc Phong vẫn luôn ngồi trên xe lăn, ôm lấy vết thương chưa lành đưa lưng về phía hắn, lạnh giọng phân phó vài câu, sai người đưa tới y phục bình dân nhằm tránh tai mắt kẻ khác cho hắn thay, rồi để Mân Kỳ dẫn hắn rời đi từ mật đạo.
Từ đầu đến cuối, hai người đều không hề nói với nhau câu nào.
Chỉ là trước khi Yến Vương theo Mân Kỳ rời đi, hắn quay đầu lại nhìn Cơ Mộc Phong một cái, thấp giọng nói một câu cảm ơn.
Sau nửa canh giờ, thánh chỉ được ban xuống, đại ý là Cơ Mộc Phong "bệnh chết", vị trí quốc sư sẽ do con thừa tự nhận nuôi dưới gối hắn – Cơ Tử Khiêm kế thừa.
Lúc lão thái giám tuyên đọc thánh chỉ, Cơ Mộc Phong cũng ở đây, Ngữ Kỳ không khỏi quay đầu nhìn sắc mặt hắn, nhưng lại thấy trên khuôn mặt ấy vẫn là thần sắc thong dong thản nhiên, không có một chút cảm xúc dao động nào, trái lại bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, hắn còn đáp trả một nụ cười mỉm nhàn nhạt.
Cơ Tử Khiêm vẫn chỉ là một thiếu niên choai choai mặt mày thanh tú mà thôi, sau khi quỳ xuống tiếp chỉ liền lập tức bị người của hoàng đế mang ra ngoài, chỉ trong chốc lát trong phòng trừ Ngữ Kỳ và Cơ Mộc Phong ra, còn lại chính là người của hoàng đế.
Lúc này lão thái giám không dong dài lằng nhằng tuyên đọc thánh chỉ nữa, mà chỉ lạnh lùng nói, "Ba thước lụa trắng hay rượu độc, ngươi có thể chọn một."
Đến lúc này rồi, trên khuôn mặt đẹp đẽ nho nhã dịu dàng của Cơ Mộc Phong vẫn là vẻ thong dong ưu nhã, hắn nhàn nhạt cong môi, thậm chí còn ôn hòa nói, "Bệ hạ nhân từ." Dứt lời duỗi tay lấy chén rượu bạch ngọc từ tay tiểu thái giám đứng bên, không nhanh không chậm đưa lên môi.
Ngữ Kỳ lập tức nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy ly rượu độc trong tay hắn, ném xuống đất, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn Cơ Mộc Phong một cái, lạnh giọng nói với lão thái giám kia, "Hắn sẽ không chọn cái nào hết." Dứt lời bỗng dưng rút ra một thanh chủy thủ từ tay áo, kề lên cổ mình, ánh mắt lạnh băng nhìn quanh một vòng, "Bổn cung muốn hắn sống, các ngươi nếu dám động đến hắn dù chỉ một chút, thì cứ chờ mang thi thể của bổn cung hồi cung phục mệnh đi."
Lời này vừa ra, căn phòng lập tức yên tĩnh lại, lấy lão thái giám cầm đầu, đám người của hoàng đế đều là vẻ mặt kinh ngạc không dám tin. Cơ Mộc Phong sửng sốt, nhưng cũng cười ngâm ngâm đón ánh mắt nàng, đôi mắt bình thản mà ôn nhu.
...
Hết thời gian một nén nhang, lão thái giám rốt cuộc cũng từ bỏ, đôi mắt vẩn đục già nua bất đắc dĩ tỏ vẻ:"Bà nội à ngài sao có thể lăn lộn như vậy được". Cuối cùng, hắn ưỡn thắt lưng nghiêm mặt nhìn Ngữ Kỳ, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười lấy lòng, nói việc này hắn không làm chủ được, muốn nàng đi gặp "một người".
Ngữ Kỳ lúc ấy nghe vậy đáy lòng trầm xuống, bỗng nhiên trực giác nói cho nàng, có lẽ vị hoàng huynh kia cũng tới.
Hơi ngừng lại một lát, nàng nhìn Cơ Mộc Phong liếc mắt một cái, đè thấp giọng nói bên tai hắn, "Ta lập tức quay lại. Nếu người của lão thái giám này muốn muốn nhân lúc ta không ở đây mà xuống tay, thì bảo Vệ Kiến ngăn bọn họ lại, đừng ngốc nghếch để bị bắt nạt."
Vừa dứt lời, hắn đã thấp giọng nở nụ cười, Ngữ Kỳ không thể hiểu nổi liếc nhìn hắn một cái, "Cười cái gì?"
Cơ Mộc Phong cong môi nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, "Không có, chỉ là cảm thấy công chúa hôm nay mười phần phong thái, rất có phong phạm của nữ thổ phỉ."
Lại bị giễu cợt lần nữa, Ngữ Kỳ sớm đã thấy nhiều không trách, chỉ không đau không ngứa mà trừng mắt nhìn hắn một cái, "Chờ ta trở về rồi thu thập ngài." Dứt lời xoay người đi theo lão thái giám đi ra ngoài.
Chỉ là còn chưa đi được vài bước, nàng đã không cam lòng đứng lại, đột nhiên quay đầu, không có ý tốt nhìn hắn cười tủm tỉm nói, "Nếu bổn cung là nữ thổ phỉ, vậy chắc đại nhân ngài chính là vị thư sinh mặt trắng bị bắt lên núi làm áp trại tướng công kia rồi."
Khác với vừa rồi hai người thấp giọng thì thầm với nhau, lời này nàng quang minh chính đại nói ra, mọi người ở đây đều nghe được vào tai, Cơ đại nhân từ trước đến nay da mặt mỏng như tờ giấy lập tức cúi đầu xuống, khuôn mặt vốn còn tái nhợt lập tức đỏ bừng lên, từ cổ thẳng tắp hồng tới lỗ tai, như một con tôm lớn vừa bị nấu chín.
Ngữ Kỳ cảm thấy mỹ mãn, nhưng cằm lão thái giám lại sắp rớt xuống rồi.
...
Lão thái giám kia dẫn nàng ra khỏi sơn trang, đưa nàng đến trước mặt một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cực kỳ điệu, xốc lên màn xe màu vàng sáng mời nàng vào.
Ngữ Kỳ nhắm mắt, hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra, trên mặt đã là biểu cảm Cơ Mộc Phong vẫn thường sử dụng hàng ngày.
Đối phương là vua một nước, là sự tồn tại đứng trên vạn người, muốn đánh bậy đánh bạ liều lĩnh với hắn để cứu Cơ Mộc Phong một mạng thì quả thực chính là trò cười. Mà nếu cứng rắn không được, nàng chỉ có thể mềm xuống, lợi dụng tình huynh muội giữa công chúa Bình Dương với hoàng đế, để đạt được mục đích của chính mình.
Lên xe dưới sự trợ giúp của tiểu thái giám, Ngữ Kỳ cúi người bước vào thùng xe, đến việc người ngồi trong xe béo hay gầy, tròn hay bẹp cũng không thấy rõ, chỉ trưng lên cái loại ngữ điệu mơ hồ mang vẻ vô tội khổ sở lắp bắp này mà gọi một tiếng "Hoàng huynh".
Bàn tay đang bưng chén trà của Hoàng đế bệ hạ anh minh thần võ run lên một cái, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, thấy hoàng muội xưa nay vốn ương ngạnh lúc này vẻ mặt lại giống như một con chó nhỏ bị bỏ rơi tội nghiệp nhìn mình.
Ngữ Kỳ không quan tâm hắn có kinh ngạc hay không, chỉ trực tiếp tiến lên một bước ngồi xổm xuống trước đầu gối hắn, to gan túm chặt tay áo hắn, ngẩng mặt lên mềm giọng nói, "Hoàng huynh, Cơ đại nhân hắn chỉ là nhất thời hồ đồ, thả cho hắn một con ngựa được không?"
Hoàng đế hơi sửng sốt, tiện đà có chút dở khóc dở cười. Đã bao nhiêu năm rồi, hoàng muội chưa từng làm nũng với mình như vậy, mặc dù lần trước nàng muốn gả cho Cố Tương, cũng chỉ dùng thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ. Nhưng có ai ngờ được hôm nay vì một kẻ cầm tù mình, nàng lại có thể buông khí thế kiêu ngạo, ăn nói khép nép cầu xin hắn như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, hoàng đế thân là huynh trưởng có chút ghen tị, hắn lạnh lùng hất tay nàng ra, đặt chung trà trong tay sang một bên, "Nhất thời hồ đồ? Hắn dám dùng muội để uy hiếp trẫm, đây là to gan lớn mật, chứ không phải nhất thời hồ đồ." Dứt lời lạnh lùng nhìn về phía nàng, vốn tưởng rằng chờ đợi mình sẽ là sự phản bác gay gắt, nhưng không ngờ lại thấy nàng vẫn ngồi xổm dưới chân mình, cúi đầu che lại mu bàn tay không nói lời nào.
Hoàng đế kinh ngạc nhướng mày, duỗi tay kéo tay nàng, đưa tới trước mặt, chỉ thấy mu bàn tay mềm mại kia hơi đỏ lên một chút, "Sao lại bị như vậy?"
Nếu Cơ Mộc Phong ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy hắn có một đồ đệ rất có thiên phú. Lúc này Ngữ Kỳ cúi đầu, hàng mi đen nhánh lẳng lặng rũ xuống, giọng nói đè tới mức thấp thấp, dáng vẻ ngầm chịu thiệt này, thật sự là rất có phong phạm của hắn, "Vừa rồi lúc hoàng huynh hất tay ra, bị đụng vào vách xe." Dứt lời nhẹ nhàng quay mặt đi, tiếp tục không nói lời nào.
Thân là ca ca lại khiến tay muội muội bị đau đến mức đỏ lên, thật sự có hơi ỷ lớn hiếp nhỏ. Hoàng đế xấu hổ nhìn nàng, nhưng cũng không thể kéo xuống mặt mũi đi xin lỗi, đành phải khô cằn hỏi, "Không sao chứ?"
Ngữ Kỳ lúc này đã bị Cơ Mộc Phong nhập vào, phát huy kỹ thuật diễn vốn đã tuyệt hảo đến độ vô cùng nhuần nhuyễn, "... Có." Nàng chậm rãi thu tay lại, đôi mắt lẳng lặng rũ xuống, giọng nói cũng nhỏ lại, "... Mu bàn tay rất đau."
Một lát trầm mặc qua đi, hoàng đế đã hoàn toàn quên mất việc truy cứu Cơ Mộc Phong:
"... Để trẫm sai người lấy chút thuốc đến nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.