Hệ Thống Nữ Phụ

Chương 70: Nhân vật phản diện tâm thần (5)




Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, rốt cục vẫn không thể chống đỡ cái nhìn mong mỏi của anh ta, đành nhận thua trùm chăn kín đầu, cuộn mình lại thành một hình cầu thật ngu ngốc.
Thích Trạch không biết lấy hứng thú từ đâu mà lại nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ: "Cảm giác thế nào?" Giọng điệu như hỏi xem bộ đồ mới có hợp không.
Ngữ Kỳ có chút bất đắc dĩ, ngẩng lên nhìn anh ta "Hả?". Màu trắng của tấm chăn hòa vào làm một với màu trắng của bộ đồ y tá cô đang mặc, khuôn mặt tinh xảo của cô từ từ nâng lên, mang theo một vẻ mơ hồ, mờ mịt.
Thích Trạch như đang tiến hành nghiên cứu điều gì vậy, nên anh ta cẩn thận quan sát đến biểu cảm của cô: "Có phải có cảm giác tốt hơn nhiều không?"
Tuy rằng cảm thấy giọng anh ta có chút quái dị song Ngữ Kỳ vẫn gật đầu. Giây tiếp theo, cô thấy khoé môi Thích Trạch nhếch lên một cái.
Dường như thấy bản thân đã thực nghiệm thành công, anh ta vừa lòng gật đầu, sau đó vô cùng thản nhiên vươn đôi tay thon dài về phía cô: "Giờ có thể trả lại chăn cho tôi rồi."
"....." Tuy rằng cuốn chăn đứng giữa phòng bệnh thực sự cũng chẳng vui vẻ gì, nhưng khi anh ta đòi chăn như đòi nợ thì sẽ có một cảm giác khác.
Thích Trạch cầm lấy chăn của mình từ cô, ôm nó đến bên giường, không quay đầu lại nói: "Cô không còn việc gì nữa, vậy ra ngoài đi, nói không chừng Hạ Mạch Mạch kia đang đi tìm Thích Hân rồi."
Sau khi gấp chăn lại, anh ta quay đầu lại vẫn thấy cô ở đó, hơi hờn giận nhíu mày: "Sao cô vẫn chưa đi vậy?"
Trước sự thay đổi thái độ của anh ta, Ngữ Kỳ khó có thể phản ứng kịp. Hay nói cách khác, giờ khắc này, tâm tình của cô cũng trùng khớp hoàn hảo với một câu mà Thích Hân từng nói.
Đôi khi cô sẽ cảm thấy Thích Trạch quả thực tốt đến nỗi giống như một thiên sứ. Nhưng ngay trong giây tiếp theo, anh ta lại cho người khác có cảm giác muốn bóp chết anh ta. Anh ta luôn làm cho người ta vừa yêu, lại vừa hận.
Ngữ Kỳ yên lặng nhìn anh ta một lát, cuối cùng vẫn nghe lời quay người ra cửa. Chỉ là trong nháy mắt trước lúc đóng cửa, cô mang theo ý trả thù hướng về phía Thích Trạch, nói: "Tôi đi gọi người đến tiêm thuốc cho anh."
Trong một khắc nào đó, khi cánh cửa đã hoàn toàn khép lại, cô rõ ràng đã thấy khuôn mặt tuấn tú gầy gò của Thích Trạch xuất hiện nét ảo não. Phát hiện này khiến cô không khỏi nhếch khoé môi.
Nếu không hiểu biết tinh tường câu chuyện này, có lẽ Ngữ Kỳ sẽ cho rằng Thích Trạch yêu Hạ Mạch Mạch. Từ ngày bắt đầu, mỗi lần nhìn thấy cô, câu cửa miệng của anh ta sẽ là: "Hạ Mạch Mạch kia có tới không?". Sau mấy ngày đều nhận được đáp án là lời phủ định, ánh mắt Thích Trạch nhìn cô có gì đó không đúng.
Nếu phải dùng lời để miêu tả, ánh mắt ấy giống như chủ nhà nhìn trộm, nạn nhân nhìn kẻ lừa đảo.
Dưới ánh mắt cổ quái ấy, Ngữ Kỳ không sao biện hộ được cho mình: "Đây không phải là do tôi sai, mà do cô ta không đến tìm bác sĩ. Chẳng lẽ tôi phải buộc cô ta đến chắc?"
Thích Trạch nhìn chằm chằm mặt cô, như muốn thu mọi biểu cảm của cô vào đáy mắt: "Là cô ta thực sự chưa tới, hay là cô đang che giấu điều gì?"
Cô ngay lập tức hiểu được chứng vọng tưởng của anh ta lại quấy phá. Trầm mặc một lát, Ngữ Kỳ bất đắc dĩ nói: "Cô ta thực sự không tới, nếu không tin tôi, anh có thể đi hỏi bất cứ bác sĩ nào. Việc này tôi lừa anh nhưng sao lừa được mọi người... Hơn nữa tôi chẳng có lý do gì để giấu giếm anh". Dừng một chút, cô thay đổi nét mặt cho đúng: "Hạ Mạch Mạch là người xa lạ với tôi, tôi sẽ không vì cô ta mà lừa gạt anh."
Chuyện ngày càng tồi tệ.
Yên lặng nhìn chằm chằm cô chốc lát, sự hoài nghi trong ánh mắt Thích Trạch dần tiêu tán. Anh ta hơi nheo mắt, hai tay ngả về phía sau, lẩm bẩm: "Như vậy...Cô ta đang muốn ấp ủ quỷ kế mới gì?"
Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng rơi vào trạng thái trầm mặc, hai người không ai mở miệng nói chuyện.
Thích Trạch thì âm thầm suy tư, còn Ngữ Kỳ thì không biết vì sao mà trong lòng lại nổi lên một chút không đành lòng.
Nếu chưa từng mắc chứng hoang tưởng, anh ta sẽ không thành ra như vậy. Từ nhỏ đến lớn, ai cũng nghĩ thiên tài như anh ta hẳn sẽ là một học giả vĩ đại, không thì cũng là nhà khoa học, dùng trí tuệ siêu thường kia cống hiến, sau đó sẽ đứng ở đỉnh cao hưởng thụ những bó hoa chúc mừng, những tràng vỗ tay cùng với niềm kính nể từ người khác...Chứ không phải suốt ngày bị nhốt ở phòng bệnh nho nhỏ như bây giờ, không di động, không máy tính, không tivi, thậm chí cả của sổ cũng không mở. Điều duy nhất có được là sự đề phòng, cảnh giác mọi thứ, ngày cũng như đêm, ánh mắt anh ta nhìn người khác không giấu nổi sự khác thường.
Ở đây, trừ Thích Hân ra thì không ai thấy được sự đáng giá, cần tôn trọng ở anh ta. Anh ta mắc chứng hoang tưởng...Thực chất giờ anh ta giống như kẻ điên lập dị hơn là một thiên tài xuất chúng.
Anh ta đương nhiên cũng không ngốc, anh ta hẳn biết rất rõ người khác có cái nhìn không tốt về mình. Tất cả mọi người đều thấy đầu óc anh ta có vấn đề. Ngay cả Thích Hân, em trai duy nhất của anh ta cũng nghĩ vậy. Loại cảm giác này giống như một bóng đen nguy hiểm đang từ từ tới gần, song toàn bộ thế giới đều không tin bạn thấy điều đó. Bọn họ nhìn bạn như thể nhìn một câu chuyện cười. Mà việc duy nhất bạn có thể làm là dùng ánh mắt lạnh lùng trào phúng, giương đao kiếm sắc bén trong tay và tiến hành một cuộc chiến đấu đầy xa vời với gã khổng lồ kia. Bởi chỉ có bạn mới xem đó là quái vật khổng lồ, bỏi vô luận thế nào bạn cũng muốn chiến đấu, bởi bạn phải bảo vệ bản thân, không để người khác thương hại.
Đúng vậy, kỳ thật sự vọng tưởng cuả anh ta về những nguy hiểm, âm mưu là không tồn tại. Từ nhỏ đến lớn, anh ta rất ít khi sai, nhưng lần này lại sai hoàn toàn. Anh ta sai, bởi vì mọi người có lựa chọn sáng suốt là đứng an toàn ở bờ bên kia, nhìn anh ta một mình một người càng lún sâu giữa đầm lầy. Chỉ có Thích Hân muốn kéo anh ta lên. Nhưng cho dù là Thích Hân thì cũng chỉ có thể ngồi xổm bên bờ, vươn tay, một lần rồi lại một lần nữa, nói với anh ta: "Anh sai rồi, anh lên đi."
Có lẽ...Sẽ không có tình cảnh như hiện giờ nếu có người nguyện ý kéo anh ta ra khỏi bùn lầy. Nếu như vậy, tất cả đã khác...Cho dù không thay đổi, ít nhất anh ta cũng không phải phạm sai lầm một mình, ít nhất còn có người ở bên anh ta, để anh ta không cô đơn...
Ngữ Kỳ quyết định phải hoàn thành nhiệm vụ, bảo anh ta "Điên" một lần, coi như là báo đáp sự an ủi không hề giống an ủi lúc trước.
Cô từ từ nheo mắt lại, dựa vào ý nghĩ hoang tưởng của anh ta mà chậm rãi đứng lên phân tích: "Hạ Mạch Mạch không đến có thể là bởi vì cho dù có đến tìm bác sĩ Thích, cũng sẽ không có cơ hội xuống tay với anh. Đầu tiên cô ta không có chìa khóa, không có khả năng đi vào phòng này. Tiếp theo, bác sĩ Thích biết anh vẫn không thích cô ta, đương nhiên cũng sẽ không đưa cô ta tới gặp anh"
Còn chưa nói xong, ánh mắt Thích Trạch đã sáng ngời lên, làm cho Ngữ Kỳ liên tưởng đến ánh mắt của người bị bỏ đói 3 ngày liền khi nhìn thấy miếng thịt.
Anh ta quay đầu nhìn cô, trong mắt mang theo ý tán thưởng không che giấu. Song sự tán thưởng kia lại đem đến cho người khác một cảm giác anh ta rất hơn người, rất không thoải mái. Giống như sư phụ thấy đồ đệ rốt cuộc cũng học xong nửa chiêu thức, hoặc cha mẹ thấy đứa con nhỏ vụng về cuối cùng cũng thông minh được một lần...
Dưới ánh mắt ấy, Ngữ Kỳ im lặng. Cô bỗng cảm thấy sự đồng tình của mình hoàn toàn vô dụng với anh ta. Bởi hiển nhiên trong mắt anh ta, anh ta mới là người có chỉ số thông minh cao cần được người khác đồng tình.
Thích Trạch hiển nhiên không biết cô suy nghĩ gì, ánh mắt sáng lên theo lời cô phân tích như sắp giải quyết được vấn về nan giải: "Có lý, ả Hạ Mạch Mạch giảo hoạt kia sẽ không làm việc vô nghĩa." Dừng một chút, như đã quyết định xong một việc, anh ta cất giọng thâm trầm: "Nếu nói như vậy, tôi cần lấy mình làm mồi,dẫn rắn ra khỏi động..."
Ngữ Kỳ nghe thấy câu "Lấy mình làm mồi" đã cảm thấy không ổn, vội vàng hướng mặt nhìn anh ta, theo bản năng cãi lại quyết định này:" Như vậy quá qua loa quá đấy Thích Trạch. Thứ nhất, nếu anh dẫn cô ta ra khỏi hang ổ rồi anh sẽ giải quyết cô ta ra sao. Thứ hai, cho dù có giải quyết được cô ta, thì sau lưng cô ta vẫn còn một thế lực bí ẩn không tha cho anh. Thứ ba, cho dù có thu xếp xong hai việc trên, anh sẽ nói với Thích Hân như thế nào? Vì thế việc này nên bàn bạc kỹ hơn."
Anh ta lẳng lặng nghe từng câu từng Ngữ Kỳ nói ra, nhìn cô như nhìn một điều kỳ diệu. Giọng nói mang theo cả sự kinh ngạc, câu nói cũng kỳ quái: "Chỉ trong ba ngày tôi nên nhìn cô bằng một cặp mắt khác...Y tá Cố, cô thật phi thường."
"......" Tuy rằng lời anh ta nói đều tích cực và mang theo sự khích lệ, song không biết vì sao lại làm cho người ta không hề phấn chấn. Ngữ Kỳ rất muốn biết, rốt cuộc lúc trước, mình trong mắt anh ta mình có hình tượng ngu xuẩn thế nào.
"Tôi cần đánh giá lại năng lực và chỉ số thông minh của cô một lần nữa." Thích Trạch nhìn cô, trong mắt mang theo sự coi trọng: "Ở trong này, so ra thì cô còn kém xa tôi nhưng cũng gần với Thích Hân."
Những lời này có vẻ như đang khen cô, nhưng thực chất là anh ta đang khen chỉ số thông minh của chính anh ta. Dù sao ở trại an dưỡng này, người thông minh cũng không được đánh giá cao hơn.
Bởi vậy Ngữ Kỳ trầm mặc một lát, mặt không chút thay đổi, nói cho có lệ: "...... Thật không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.