Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 29:




CHƯƠNG 29

Đây là cái tiết tấu gì?
Sao Lăng Vân Dực lại công kích Lâm Tuyên?!
Hà Duy còn đang ngớ ra đã bị Lăng Vân Dực đặt sang một bên, có kết giới bảo hộ bán trong suốt che chở, Hà Duy chỉ có thể mở to mắt nhìn.
Huyết Tàn xuyên qua ngực Lâm Tuyên, nhưng Lăng Vân Dực không hề có ý dừng lại, tay cầm kiếm xoay một vòng, khuấy máu thịt mềm dẻo thành bùn nhão. Ngay lúc trường kiếm rút ra, máu tươi nóng hổi cũng tuôn theo.
Mất máu quá nhiều khiến sắc mặt Lâm Tuyên thoắt cái tái nhợt, y kinh ngạc nhìn Lăng Vân Dực, đáy mắt bộc lộ vẻ khó tin: “Ngươi… ngươi…”
Đối diện với y, Hà Duy quả thực không thể nhìn thẳng vào vẻ mặt ấy. Nếu không phải biết trước tình tiết, cậu sẽ tin Lâm Tuyên đúng là nhân loại vô tội.
Mà Lăng Vân Dực vẫn chẳng hề nhúc nhích, hắn nhìn chằm chằm Lâm Tuyên, sau đó trường kiếm tấn công trực diện, trảm sát thẳng đến.
Mắt thấy giả vờ đáng thương không hiệu quả, Lâm Tuyên bấy giờ mới thu hồi thần thái, tuy chẳng biết vì sao Lăng Vân Dực đột nhiên tập kích y, nhưng nếu còn như vậy, y tuyệt đối sẽ chết ở đây!.
||||| Truyện đề cử: Sụp Đổ Hình Tượng |||||
Y lập tức tế ra Đấu Linh không chút do dự, một cự nhận ngàn cân chặn ngang thế công hung mãnh của Huyết Tàn.
Binh khí va chạm nhau tựa thể sấm sét vang dội, tia lửa chói mắt xẹt ra, lại càng hận không thể trực tiếp chém đứt Đấu Linh của đối phương!
Tu vi Lâm Tuyên rất cao, đã mãn cấp kỳ linh cảnh và đang ở ranh giới đột phá. Không có tu vi bậc này, y làm sao dám nhận nhiệm vụ hung hiểm như vậy, chung quy vùng đất Thẩm Phán đâu phải nơi người thường có thể tới.
Chỉ là ngàn vạn không ngờ, vừa xuất sư đã gặp bất trắc, Lăng Vân Dực này lại lãnh tình lãnh huyết, chẳng mảy may quan tâm tình cảm đồng tộc!
Dù không còn là phàm nhân, ngực bị thương nặng vẫn chưa tử vong ngay, song bị mất máu nhiều như vậy cũng là tổn thất lớn với tu sĩ cấp cao, nếu không tốc chiến tốc thắng, y thực sự sẽ tiêu tùng tại đây.
Lâm Tuyên chẳng lề mề nữa, y vung cự nhận, xuất hết sát chiêu.
Tuy nhiên, Lăng Vân Dực há lại là hạng người dễ đối phó? Tuy vừa trải qua một cuộc khổ chiến, nhưng ngày ngày đều phải đánh trận đã sớm quen, huống hồ ban nãy còn được Hà Duy độ linh.
Hà Duy nay đã khác xưa, kỳ thức tỉnh cấp năm khiến giới hạn linh lực của cậu tăng lên, dẫu chưa dùng đến thủy linh hoa băng tích lũy, nhưng chỉ cần linh lực sa y hấp thu đã vô cùng khả quan. Vừa rồi cậu lại dốc cạn sức để độ toàn bộ cho Lăng Vân Dực, cơ hồ giúp hắn bổ sung đầy đủ.
Có linh lực này chống đỡ, Hung Kiếm Huyết Tàn bộc phát lực lượng hết sức mạnh mẽ, gần như muốn chấn vỡ cả bầu trời!
Giao chiến hồi lâu, Lâm Tuyên dần dà không địch lại, trong lòng e sợ sức mạnh của người trẻ tuổi, sợ cả dáng vẻ lạnh lùng vô tâm vô cụ của hắn, cộng thêm vết thương chí mạng trên ngực, khiến y không khỏi muốn rút lui.
*vô tâm vô cụ: không quan tâm không sợ hãi
Mặc dù nhiệm vụ thất bại sẽ mất đi bảo vật chí cao vô thượng, nhưng tóm lại còn giữ được mạng. Nếu chết ở đây, căn bản khỏi nói cái gì đột phá kỳ linh cảnh, tới lúc ấy dù có được bảo vật cũng ích gì?
Lâm Tuyên thôi do dự, lén lút lấy ra một lá mùa màu đen, đang định sử dụng thì bị Hà Duy tinh mắt phát hiện, cậu tức thì hô lên chẳng chút chần chừ: “Lăng Vân Dực, hắn muốn chạy! Dứt khoát đừng để hắn chạy!”
Lâm Tuyên là người của Tống Đoan Nghi, nếu để y trốn, y chắc chắn sẽ đi báo tin, đến khi đó… Tống Đoan Nghi nhất định sẽ phái tới một tên còn trâu bò hơn!
Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ sư tôn biến thái của cậu đích thân ra trận, vậy mịa nó chết chắc rồi!
Thế nên, kiên quyết không được cho Lâm Tuyên chạy.
Cùng lúc cậu hô lên, Lăng Vân Dực đã chuyển tay đâm về phía lá bùa đen, linh lực rót vào, bùa đen phun ra một luồng đen đậm đặc. Sắc mặt Lâm Tuyên đại biến, bùa truyền tống chỉ có một, là pháp bảo chạy trốn người nọ đặc biệt luyện cho y, giờ phút này… lại bị hủy!
Lối thoát bị diệt, Lâm Tuyên gào lên một tiếng, lập tức kích phát tất cả lực lượng bản thân.
Nhưng mà, chậm rồi.
Động tác Lăng Vân Dực cực nhanh, thừa dịp y nhất thời sững sờ, hắn liền áp sát, rồi “xoẹt” một tiếng, hung kiếm khát máu đã chém ngang đầu y.
Đầy rẫy hoảng sợ, tuyệt vọng thấu xương, hết thảy đều đọng lại trong đôi mắt chết không nhắm mắt kia. Đầu bay ra, rơi “phịch” xuống, lăn vòng trên mặt đất, thân thể ngã khụy, chỗ cổ bị chặt đứt trào máu không ngớt.
Lâm Tuyên, đã chết.
Hà Duy nhắm chặt mắt, thực tình chẳng dám xem nhiều.
Lăng Vân Dực đi tới cạnh cậu, nhẹ nhàng giơ tay, kết giới bảo hộ biến mất, hắn ôm cậu vào lòng, nói khẽ: “Đừng sợ, không sao đâu.”
Hà Duy ngây ngốc, vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Lăng Vân Dực chạm nhẹ vào môi cậu.
Hà Duy cảm giác được cánh môi lạnh buốt của Lăng Vân Dực, mùi máu tanh thoang thoảng gọi cậu hoàn hồn.
Cậu không nhúc nhích nhìn Lăng Vân Dực, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cậu sợ Lâm Tuyên phản bội Lăng Vân Dực, khiến hắn cạn kiệt niềm tin với thế giới này. Nhưng giờ xem ra… dường như Lăng Vân Dực đã thất vọng với hết thảy.
Tại sao chứ?
Rõ ràng Lê Viêm chưa hủy thân xác hắn, quỷ kế của Lâm Tuyên cũng không thành công, vì sao Lăng Vân Dực vẫn tiến về phía vực sâu?
Đang nghĩ lung tung, một ý niệm bất thình lình xông tới.
Lê Viêm đích xác không giết chết Lăng Vân Dực, nhưng Lê Viêm giết cô ấy.
Lăng Vân Dực trơ mắt nhìn cô chết, còn vì cứu hắn mà chết.
Đớn đau trong đó khắc cốt minh tâm đến mức nào!
Trong đầu Hà Duy ong lên, sau khi nghĩ thông suốt, tất thảy phía sau liền hiện rõ mồn một.
Cậu cứu Lăng Vân Dực, hi vọng Lăng Vân Dực có thể giữ được thân xác, vượt qua khoảng thời gian ở vùng đất Thẩm Phán thuận lợi hơn.
Kỳ thực sai hết rồi!
Ở cái nơi quỷ quái này, một linh hồn ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều!
Vốn dĩ trong [Vong Đồ], Lăng Vân Dực bị Lê Viêm hủy thân xác, dựa vào sức mạnh của Hung Kiếm Huyết Tàn để linh hồn bám vào đó, tiếp theo phiêu đãng trong vùng đất Thẩm Phán. Tuy Tu La tộc am hiểu hấp thu oán linh, song Lăng Vân Dực có ý thức tự chủ, không có khả năng bị chiếm đoạt. Cho nên nói, dù hắn đã chứng kiến sự hung tàn khủng bố của vùng đất Thẩm Phán, nhưng chưa thực sự thể nghiệm qua.
Sau này ngưng tụ thân thể lần nữa, hắn lại gặp được Lâm Tuyên ngay, có người bầu bạn, dẫu y ôm dụng ý hiểm ác, nhưng tốt xấu gì cũng cảm nhận được chút nhân khí. Cho dù về sau bị phản bội, nhưng sống lâu tại vùng đất Thẩm Phán, hắn vẫn có thể sinh tồn tiếp như thường.
Nhưng… lần này, thân xác hắn còn nguyên.
Hắn là một con người, người sống ở vùng đất Thẩm Phán sẽ đối mặt với điều gì?
Hà Duy vừa nghĩ tới cảnh tượng bắt gặp khi mới đến vùng đất Thẩm Phán, lòng đau như muối xát.
Sư môn bị diệt, ân nhân duy nhất bị tàn sát, một mình lẻ loi rơi vào địa ngục khôn cùng. Giết chóc đằng đẵng, chiến đấu vô tận, tàn thi và mùi máu tanh khắp nơi, chỉ đơn thuần muốn sống sót mà không ngừng chém giết.
Vô luận là ai trải qua thử thách tàn khốc như thế đều sẽ hoàn toàn tuyệt vọng thôi.
Mất hết tín nhiệm cơ bản nhất với toàn thể thế giới, với hết thảy.
Hà Duy hít sâu một hơi, áy náy ùa lên từ đáy lòng nhấn chìm cậu, cậu ôm chặt lấy Lăng Vân Dực, giọng nói hàm chứa nghẹn ngào: “Thật xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Nếu không vì cậu, hắn đâu cần chịu đựng những điều ấy.
Người Lăng Vân Dực hơi cứng lại, sau đó khẽ vuốt mái tóc dài của Hà Duy, môi dán lên tai cậu, nhỏ nhẹ nói: “Đừng nói thế, là ngươi cứu ta.”
Hà Duy giật mình, lòng dạ ngũ vị tạp trần, lại thốt không ra bất kỳ câu nào.
***
Vùng đất Thẩm Phán, trải rộng thiên tai nhân họa.
Sắc trời xám tro là ban ngày, sắc trời tím đen là đêm tối.
Mà ban đêm tại vùng đất Thẩm Phán là sự tồn tại khiến quỷ thần còn phải e dè.
Oán linh ngủ say vào ban ngày, ban đêm sống lại, mọi oán hận sinh mệnh chất chứa tụ tập tại đây, rên rỉ than khóc trắng đêm.
Chẳng những thế, chí mạng nhất là, vùng đất Thẩm Phán còn rơi huyết vũ về đêm.
Nếu chỉ là máu tụ thành mưa to, căn bản chả có gì đáng sợ, Huyết tộc sống bằng máu, có khi còn cao hứng hoan hô.
Gọi huyết vũ chỉ vì màu sắc đỏ thẫm của nó, nhưng đó thực chất là một chất lỏng kịch độc rơi xuống từ trên trời, rắc xuống muôn nơi, dính một giọt cũng đủ toi mạng.
Thiên tai như thế, chỉ cần giáng xuống một lần ở địa phương khác cũng dư sức hủy thiên diệt địa, mà nơi này thì xảy ra hàng đêm.
Muốn tránh huyết vũ phải tìm các đại thành bang nương tựa.
Mà lớn nhất trong số đó là thành Trung Ương nằm ngay chính giữa.
Nhưng thành Trung Ương cũng chưa chắc an toàn, một khu vực mất sạch nhân tính cùng một đám sinh vật sống tụ tập mới là chốn nguy hiểm nhất.
Song Hà Duy biết họ bắt buộc phải vào, bởi chỉ nơi ấy mới có cửa ra.
Muốn rời khỏi vùng đất Thẩm Phán phải thông qua con đường Kinh Cức, mà cửa vào đường đó nằm ngay trong thành Trung Ương.
Tuy vậy, trước đó Hà Duy còn nghĩ đến những chuyện khác.
Trong [Vong Đồ], Lăng Vân Dực với Lâm Tuyên lang thang rất lâu tại vùng đất Thẩm Phán, dù trải qua đau khổ nhưng thu hoạch vô số kỳ trân dị bảo, giúp cảnh giới tu vi gia tăng rất nhanh.
Đây là trụ cột cứu mạng về sau, kiểu gì cũng không được bỏ qua. Hà Duy ngẫm kỹ chi tiết một phen, đoạn nghiêm túc nhìn Lăng Vân Dực: “Mấy ngày nay, ngươi có trông thấy bãi phế tích nào ở vùng đất Thẩm Phán không?”
“Hửm?” Lăng Vân Dực hơi nhướn mày.
Hà Duy nghĩ nghĩ, miêu tả theo ký ức: “Tựa hồ là một thành bang bị phá hủy, không ai trú ngụ, diện tích khá rộng…” Cậu cố gắng hồi tưởng dấu hiệu đặc biệt, cuối cùng chợt nhớ tới, “Trong thành có một công trình vô cùng hoành tráng, hình như là một cự long hai đầu!”
Lăng Vân Dực nheo mắt, rồi thấp giọng đáp: “Từng gặp rồi.”
Mắt Hà Duy sáng lên: “Tốt quá! Ở đâu thế? Ở đó có đồ tốt, chúng ta mau đi lấy!”
Lăng Vân Dực lại dịu giọng nói tiếp: “Nhưng đó đâu phải phế tích, mà là nơi Tu La tộc tụ tập – thành Song Tử.”
Hà Duy sửng sốt.
“Tu La tộc tụ tập? Thành Song Tử?” Hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Hà Duy, sao lại vậy? Chả lẽ cậu nhớ lầm? Cậu rõ ràng nhớ đó là một tòa thành chết, Lăng Vân Dực với Lâm Tuyên nấp bên trong, còn tránh được một khó khăn…
Ngay lập tức, Hà Duy bừng tỉnh đại ngộ, phải rồi, thời gian không đúng!
Trong sách, Lăng Vân Dực chỉ là một linh hồn, hắn lơ lửng rất lâu rất lâu tại vùng đất Thẩm Phán, chưa kể sau này còn mạo hiểm liên tiếp. Còn hiện giờ, hắn mới tiến vào nơi này chưa lâu, dự là tòa thành kia vẫn chưa bị hủy.
Nhưng chẳng sao hết, có phải thành chết hay không cũng thế, dù sao bảo vật còn đó, bọn họ phải nghĩ cách lấy ra.
Thấy Hà Duy xuất thần, Lăng Vân Dực hỏi: “Muốn đi thành Song Tử à?”
Hà Duy gật đầu:“Nhất định phải đi!”
Lăng Vân Dực ngắm sắc trời, rồi bảo: “Ngày mai dẫn ngươi đi, hôm nay trễ rồi, huyết vũ sắp rơi xuống, không tiện xuất hành.”
Hà Duy gật đầu: “Ừ, mình tìm chỗ nghỉ ngơi lát đi.”
Dứt lời, cậu chuẩn bị đứng dậy, ai ngờ Lăng Vân Dực lại toan bế cậu theo thói quen.
Hà Duy vội nói: “Ta tự đi được.”
Lăng Vân Dực không ngừng cước bộ: “Không sao, như vậy mau hơn.”
Hà Duy: “…” Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, một ông tướng như ta không muốn bị bế kiểu công chúa biết không!
Đang nóng nảy, cặp bưởi trước ngực liền biểu thị sự hiện hữu của nó, ha ha, đàn ông đích thực á, đàn ông đích thực mà có cặp bưởi cup D!
Được rồi… Hà Duy thỏa hiệp, thà làm con gái còn hơn bị người ta biết mình con trai mà bưởi còn phát triển hơn…
Trước khi màn đêm buông xuống, bọn họ trốn vào một sơn động.
Ba lô hệ thống của Hà Duy chứa đầy thức ăn, lúc này đã thu xếp xong, cậu nhanh chóng lấy ra, chuẩn bị lấp đầy bụng.
Cậu ăn một cái bánh hoa hồng, thấy Lăng Vân Dực chẳng động đậy, bèn hỏi: “Không đói sao?“
Lăng Vân Dực nhìn cậu: “Không đói, ngươi ăn đi.”
Hà Duy uống một ngụm nước, lại đề cử: “Ngon lắm, nếm thử nha.” Tuy sư tôn nhà cậu biến thái, nhưng giàu tức là giàu, đồ ăn không phải tinh xảo bình thường!
“Ừ…” Lăng Vân Dực ghé sát vào cậu, khẽ liếm môi Hà Duy.
Hà Duy ngẩn người, tay cầm bánh hoa hồng cứng đờ.
Lăng Vân Dực chạm thêm một cái lên môi cậu, đi vào, tỉ mỉ hôn một hồi rồi nghiêm túc bảo: “Mùi vị đúng là khá ngon.”
Hà Duy: “…” Muốn chết quá! Nếm kiểu gì vậy đại ca?
Gáy cậu sắp cháy rụi đến nơi, bèn cuống quít xê dịch thân thể, đoạn nghĩ tới vấn đề bị Lâm Tuyên cắt ngang lúc trước, tới giờ mới nhớ ra.
Phải chăng Lăng Vân Dực… thích mình?!
Có phải thân thể bán nữ này khiến hắn hiểu lầm cái gì không?
Vả lại… mình còn hôn hắn khoảng mười lần để chữa thương… Sau này xả thân cứu hắn một mạng, giờ còn te te dâng lên tận cửa.
Ta ngất, đếch hiểu lầm mới lạ!
Không được, dứt khoát phải giải thích, nhưng nói thế nào đây? Hiện tại cho Lăng Vân Dực biết tất cả đều là hiểu lầm sẽ không xảy ra chuyện lớn chứ?
Đúng, đúng rồi! Biện pháp tốt có sẵn mà!
Hà Duy nghiêm trang nhìn Lăng Vân Dực, trịnh trọng nói: “Ta phải sáng tỏ một sự thật với ngươi!”
Lăng Vân Dực: “Ừ, ngươi nói đi.”
Hà Duy: “Kỳ thực… ta là con trai!” Nói đoạn, cậu chăm chú quan sát Lăng Vân Dực, chờ hắn tỏ ra kinh sợ.
Tầm mắt Lăng Vân Dực hơi dịch xuống, rơi xuống ngực cậu.
Hà Duy: “…” Khoan đã! Ngực mình…oh no! Hà Duy mắt cá chết.
*mắt cá chết: mắt lờ đờ, bất lực
“Không sao,” Lăng Vân Dực dời tầm mắt, chăm chú nhìn cậu, “ngươi chỉ là ngươi, cái khác không quan trọng.”
Cái gì mà không quan trọng hả? Nam hay nữ đều không quan trọng sao? Ngươi luôn hôn hít một thằng con trai, chả lẽ không quan trọng?
Đành rằng giải thích mù mờ, nhưng thật tình cậu chả dám nói quá rõ, thứ nhất bí mật của mình quá nhiều, thứ hai không dám kích thích Lăng Vân Dực… Hà Duy rối rắm xơi sạch điểm tâm ngọt, cuối cùng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Tiếp đó, cậu mơ một giấc mộng cực kỳ quái gở.
Trong mộng, cậu là Hà Duy với cơ thể nam tính tiêu chuẩn, cậu bảo với Lăng Vân Dực mình là con trai, còn đặc biệt hào sảng mà phanh áo lót ra, lộ ngực hở bụng chứng tỏ mình là đực rựa hàng thật giá thật, tuyệt đối không gạt người già và trẻ nhỏ. Nhưng Lăng Vân Dực vẫn mặt không đổi sắc, bế ngang cậu lên, cúi đầu ngậm môi cậu.
Hà Duy bị dọa mở bừng mắt, thấy Lăng Vân Dực đang ngồi thiền minh tưởng mới hơi thở ra.
Chỉ là mơ, tốt quá…
Nhưng một khắc sau, cậu liền sững sờ, phía trên cậu lặng lẽ xuất hiện một lỗ đen.
Đây, đây là chuyện gì?
Hà Duy bị ép hồn vía ly thể mà vẫn kinh ngạc không thôi, có thấy hệ thống nhắc nhở chi đâu? Vi lông gì lại xuyên?!
Sau một trận đầu váng mắt hoa, Hà Duy miễn cưỡng mở mắt.
Gian phòng ấm áp, màn giường đẹp đẽ, Hà Duy ngây người, nhiệm vụ chưa hoàn thành mà đã về rồi á?
Đương rối tinh rối mù, mũi truyền đến hơi thở mát rượi thân quen, cơ thể Hà Duy cứng ngắc, hơi hơi nghiêng đầu, thấy được đôi đồng tử nhạt màu như hàm chứa sương mù lất phất kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.