CHƯƠNG 44
Hà Duy tức đến mức đầu ong ong, da mặt cậu mỏng, giận lên hai má sẽ đỏ ửng, hơn nữa ngực nghẹn khí sẽ nhịn không được thở dốc, vừa thở cái cặp bưởi liền nảy lên.
Trúc Uyên nhìn nhìn, đoạn nhướn mày: “Kỳ thực ta không để ý.”
Hà Duy: “…”
“Thực sự không sao đâu.” Trúc Uyên dán mắt vào cậu chẳng chút nể nang, “Ngươi thích làm con gái cứ làm, ai chả có sở thích riêng, bản thân ta rất tiến bộ, chỉ cần ngươi tăng tu vi thôi, mấy cái khác đâu quan trọng.”
Hà Duy: “…”
Thấy Hà Duy mãi không đáp lời nào, Trúc Uyên nói thêm: “Ngươi đã thích làm con gái thì chắc cũng tự xem mình là con gái nhỉ, ta đối đãi với ngươi như vậy đúng là hơi lỗ mãng, cần mặc đồ vào không?”
Hà Duy: “Ngươi… ngươi…” Sau khi trải qua sợ hãi, lo lắng sầu lo, thể lực cạn kiệt, cộng thêm tức đến đau gan, Hà Duy nghẹn cả bụng tào mà chẳng dám thổ, sau cùng dứt khoát hôn mê luôn.
Mắt thấy cậu sắp trượt xuống nước, Trúc Uyên bèn vung tay đỡ Hà Duy vào lòng.
Nhìn dáng vẻ nhu nhược nhắm chặt mắt của cậu, Trúc Uyên nhíu mày, bởi mới nói, phụ nữ gì gì đó rõ phiền phức, thật yếu ớt.
Nhưng nghĩ đến cậu là hoán linh sư hiếm có trên đời, đồng thời Đấu Linh còn là Kết Linh Tiên Y, Trúc Uyên đành nhịn, rốt cuộc không ném thẳng cậu xuống nước.
Trúc Uyên bế ngang Hà Duy, tiếng nước ào ào vang lên, Trúc Uyên cũng bước ra khỏi nước. Quần áo trên người Hà Duy bị nước thấm ướt nên dán chặt vào cơ thể, khiến cả thân hình được phác họa vô cùng tỉ mỉ, khỏi nhắc tới cặp bưởi phía trên, Trúc Uyên liếc sơ cũng thấy bên dưới cậu.
Hắn giương mày, ngẫm nghĩ một chút, tiếp theo ngón tay hơi vén lên, vừa bắt gặp dấu hiệu mà mọi nam đồng bào đều sở hữu liền cười khẽ.
Hoán linh sư của hắn đúng là luôn luôn mang tới kinh hỉ cho hắn.
Một tháng trước, hoán linh sư của hắn lại triệu hồi hắn đến thành Trung Ương, để hắn cùng thủ lĩnh Huyết tộc thỏa thuê vui sướng đấu một trận, ngặt nỗi suýt nữa đã ngộ sát cậu.
Nhằm xác nhận sống chết của hoán linh sư, Trúc Uyên ngàn dặm xa xôi từ Trung Đình chạy tới thành Trung Ương, nào ngờ chưa vào vùng đất Thẩm Phán đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu ngay tại dải đất Xám.
Tiếp theo, vẻn vẹn một tháng có thừa, hoán linh sư của hắn một lần nữa khiến Băng Thế hoa biến hóa, thiên tư quả nhiên trác tuyệt phi phàm.
Ngay sau đó, hắn lại phát hiện thì ra áo ngủ rách nát của hoán linh sư đúng là Kết Linh Tiên Y lưu truyền từ xa xưa, niềm vui ngoài ý muốn luôn khiến người ta hưng phấn nhất.
Bao lâu rồi Trúc Uyên chưa thấy hứng thú với người hoặc vật nào như thế, hôm nay cuối cũng cũng tìm được.
Có điều… Trúc Uyên khẽ thở dài, sự đời luôn trớ trêu, tuyệt vời như vậy lại cố tình bồi thêm ít nhạc đệm.
Tỷ như, hoán linh sư của hắn quá yếu đuối.
Lại tỷ như, hoán linh sư là nam nhân thích làm nữ nhân.
Lại lại tỷ như, hoán linh sư của hắn muốn làm nữ nhân, nhưng không thích làm nữ nhân thuần túy, thế nên… phía dưới vẫn là nam nhân.
Thôi thôi, Trúc Uyên sống lâu lắm rồi, vốn đã nhìn thấu việc đời, chẳng hơi đâu uốn nắn thú vui nho nhỏ ấy, muốn làm gì thì làm, chỉ cần mau mau tăng tu vi là được.
Hà Duy nào biết suy nghĩ của Trúc Uyên, việc đầu tiên cậu làm sau khi tỉnh dậy là xem xét hệ thống.
Hệ thống chết bầm, hệ thống đáng chết, nhiệm vụ hoàn thành rồi mà, vì quái gì chưa cho mình trở lại bản thể!
Tuy rằng… được rồi, tuy cậu vẫn chưa yên lòng Lăng Vân Dực, nhưng cậu thực tình không muốn nán lại đây để bị đại biến thái Trúc Uyên chọc tức chết đâu!
Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng bị kích thích ra bệnh tim.
Mở hệ thống, nhanh nhẹn quan sát cột nhiệm vụ, rất tốt, nhiệm vụ chính đã hoàn tất. Cơ mà! Nhiệm vụ mới mở ra liền là sao?
Nhiệm vụ chính (2): Thoát khỏi lĩnh vực U Minh, phần thưởng 6000 kim tệ.
Miệng Hà Duy giật giật, lúc nhận nhiệm vụ có thể hỏi cậu một câu được không, dù hỏi cũng như không, nhưng cũng nên có sự tôn trọng tối thiểu với người ta chứ, thưa hệ thống tiên sinh!
Cậu vừa thổ tào xong, cột nhiệm vụ lại thay đổi.
“Nhiệm vụ chính (2): Thoát khỏi lĩnh vực U Minh, phần thưởng 6000 kim tệ, có nhận hay không?”
Học lẹ ghê ta, thái độ cũng nghiêm túc, theo lý thì Hà Duy nên cảm thấy vui mừng, nhưng mà!
Mục chọn bên dưới chẳng phải nên là “có” hoặc “không” sao? Mẹ nó, mi chỉ cho “có” là tính làm loạn chi đây! Tóm lại ông mày cũng làm đếch gì có quyền lựa chọn!
Trong lúc cậu cáu kỉnh, hệ thống đã tự động chọn “có” giùm cậu.
Hà Duy: “…” Em gái mi, đồ hệ thống tồi tàn, thể nào cũng có ngày ông tháo mi ra!
Hệ thống thành thật rồi, Hà Duy cũng tỉnh táo lại.
Nếu còn nhiệm vụ tiếp nối, vậy có thể giải thích tại sao cậu hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn chưa quay về bản thể, hẳn là muốn cậu tiếp tục làm nhiệm vụ đây mà.
Không thể rời đi thì phải đối mặt với Trúc Uyên, mới nghĩ đã thấy đau đầu nhức óc.
Hên là Lăng Vân Dực không có gì đáng ngại, dược hoàn rất hữu ích, hắn đang thong thả khôi phục, tuy chẳng biết bao lâu, song nhất định sẽ sống sót.
Bởi thế, Hà Duy lại tăng thêm ít độ hảo cảm với hệ thống, đại khái cũng làm được chút việc…
Đang nhắm mắt suy ngẫm xem làm cách nào thoát khỏi Trúc Uyên, Hà Duy bỗng nghe thấy một giọng nói trầm thấp từ trên cao: “Ngươi muốn ta mặc quần áo giùm à?”
Hà Duy run lên, lập tức mở mắt, vừa lúc đối diện với Trúc Uyên.
Trúc Uyên hơi cúi xuống nhìn cậu, đồng tử xanh thẳm trong veo như trời quang chỉ phản chiếu mỗi bóng hình Hà Duy, đã vậy trang phục còn cực kỳ không ngay ngắn, tư thế phía trên lộ đường công danh (cái vẹo gì thế!) phía dưới lộ đùi cực kỳ *** đãng.
*đường công danh:nghĩa đen là đường vân tay, nghĩa bóng là con đường ngôi sao của nữ minh tinh, chỉ cái khe giữa hai trái bưởi, nếu lộ khe sẽ hấp thụ được nhiều ánh sáng, từ đó giúp sự nghiệp phát triển hơn :v
Hà Duy ngớ ra, bắt đầu chửi bới trong lòng, tay cũng quơ loạn ra xung quanh tìm đồ che.
Hành động này càng khiến mọi thứ lộn xộn hơn, quần áo vốn đã bị xé rách, chắn bên này lại lộ bên kia, Trúc Uyên nhướn mày: “Tuy ta không quan tâm, nhưng ta cũng là nam nhân…” Hắn cười cực khẽ, đoạn áp sát cậu, “Ngươi đang dụ dỗ ta hả?”
Hà Duy hít một hơi, quyết định thật nhanh: “Làm ơn cho ta một bộ quần áo!”
Thức thời như vậy lại làm Trúc Uyên có chút tiếc nuối, song hắn chỉ một lòng nhớ thương tu luyện tu luyện và tu luyện, do vậy cũng không kéo dài thời gian nữa, trực tiếp tháo cổ áo, lấy trường bào bên ngoài khoác lên người cậu.
“Mặc vào đi, có mỗi cái này thôi.”
Hà Duy chẳng để ý nhiều, quần áo trong túi đều để lại chỗ Lăng Vân Dực, giờ cũng đâu tiện đi lấy, chỉ có thể mặc chắp vá tạm vậy.
Bọc kín hết người rồi, Hà Duy mới bình tĩnh lại.
Trúc Uyên thấy cậu chỉnh lý gọn gàng, lại sốt sắng mời chào: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi tu luyện.”
Hà Duy cân nhắc, hiện tại cũng chả còn biện pháp nào, đành nghe lời hắn thôi, vì thế nhẫn nhịn gật đầu: “Được, phiền ngươi vậy.”
Vừa nói vừa đứng lên theo sau Trúc Uyên, Trúc Uyên đi mấy bước lại lùi về: “Ngươi biết ngự linh phi hành không?”
Miệng Hà Duy giật giật: “Không.”
Trúc Uyên nhếch mày: “Đúng là quá yếu!” Dứt lời, hắn liền bế cậu lên.
Hà Duy bị hắn làm trở tay không kịp, cuống quít níu áo hắn, vừa ngẩng đầu, chưa lên tiếng đã thấy đôi cánh vàng kim che khuất bầu trời.
Cánh chim chậm rãi xòe ra quả thực đẹp đến khó thở, trong lúc Hà Duy ngây ngẩn, Trúc Uyên đã bay lên trời, bế cậu bay lượn trên không trung.
Đến khi hạ xuống, Hà Duy mới phục hồi tinh thần, nhưng cũng chẳng cần phải nói gì, mình không biết bay, người khác ôm mình bay là bình thường.
Vừa nghĩ vậy, Hà Duy liền ngã tòm xuống nước, đầu ướt nhẹp ngoi lên, Trúc Uyên nhìn xuống từ trên cao, bảo: “Quên mất tài nghệ ngươi không tốt.”
Hà Duy: “…” Xéo giùm đi! Làm ơn đừng khiêu khích cậu trăm ngàn lần một ngày được không!
Trúc Uyên nhấc cậu lên, giúp cậu ngồi vững: “Ổn rồi, ta sẽ dạy ngươi đàng hoàng.”
Đáy lòng bình lặng của Hà Duy có dự cảm xấu leo lên, ai cần ngươi dạy? Hoàn toàn không cần! Ta có sư tôn rồi! Sư tôn nhà ta dịu dàng như nước, ừm, ít nhất bề ngoài là thế, nhưng mạnh hơn tên cuồng chiến đấu ngươi nhiều!
Khốn nỗi, cậu phản kháng không được.
Trúc Uyên đã sắp xếp xong cho cậu mà chẳng thèm giải thích gì, ngón tay điểm lên ngực cậu, một luồng hơi nóng đột ngột tuôn vào. Hà Duy ngẩn người, nháy mắt sau đó, sa y và hoa băng đều chạy ra.
Trúc Uyên híp mắt, nhẹ giọng nói: “Nhắm mắt ngưng thần, ta giúp ngươi củng cố linh thể.”
Hà Duy căn bản đâu có cơ hội lựa chọn, đành nhắm mắt lại.
Không thể không nói, tu vi của Trúc Uyên đích xác cực cao, mà còn nghiên cứu rất sâu vấn đề. Hà Duy đã vào kỳ biến hình, xem như chính thức gia nhập hàng ngũ tu sĩ, không còn là người thường nữa.
Tiến vào kỳ biến hình, tuổi thọ tăng mạnh, quá trình lão hóa chậm lại, song thời kỳ đầu biến hình là giai đoạn hết sức quan trọng, lúc này Đấu Linh mới vừa biến hóa, linh thể chưa ổn định, không thích hợp sử dụng linh kỹ trong đại đa số tình huống, dùng tùy tiện sẽ bạo linh mà chết.
Tuy nhiên, khi ấy Hà Duy có Tống Đoan Nghi hộ pháp, Đấu Linh còn tự mang linh kỹ, nên sử dụng chẳng những không ảnh hưởng linh thể, ngược lại khiến Đấu Linh và chủ nhân càng thêm gắn bó. Đây cũng là nguyên nhân Tống Đoan Nghi bảo cậu sử dụng thường xuyên.
Bảo thì bảo vậy, nhưng tác hại vẫn có, dù độ hòa hợp giữa Đấu Linh với chủ nhân gia tăng, song cũng làm mức độ vững chắc của Đấu Linh thụt lùi. Ý Tống Đoan Nghi là, Hà Duy chỉ việc dốc lòng tu luyện dưới mí mắt hắn, Đấu Linh tự nhiên sẽ ổn định, đời nào biết cậu đã trốn biệt từ khi hắn bế quan.
Bây giờ Trúc Uyên giúp cậu củng cố linh thể, một mặt muốn trấn an Kết Linh Tiên Y, mặt khác xoa dịu Băng Thế hoa.
Băng Thế hoa là thánh linh Băng tộc, sức mạnh cường hãn mà bá đạo, nếu không phải Kết Linh Tiên Y trời sinh hiền hoà, còn biết tinh lọc linh khí, hai đứa nó đã sớm không đội trời chung. Mặc dù thế, nhất thể song linh cũng quá sức nguy hiểm.
Đấy là Trúc Uyên có bản lĩnh, chứ nếu người khác mà thấy trong cơ thể Hà Duy có hai linh thể, đừng nói là giúp củng cố, chỉ e bị dọa cho xỉu quay đơ ấy chứ.
Mà cũng vì nguyên nhân nào đó, Trúc Uyên trời sinh có thể trấn áp tất cả linh thể trên thế gian, Băng Thế hoa chỉ có thể thành thành thật thật nghe hắn sắp đặt.
Trúc Uyên vừa giúp cậu tinh lọc linh khí, vừa chải vuốt Kết Linh Tiên Y với Băng Thế hoa. Hà Duy được lợi không ít nhờ những công đoạn ấy.
Tu luyện trên đại lục Đấu Linh không thể xa rời Đấu Linh trong cơ thể, trước kia Hà Duy chỉ biết dẫn linh nhập thể, chứ đâu ngờ linh khí trong người té ra phải tiến hành tinh lọc đúng quy tắc. Không chỉ vậy, còn phải vỗ về thuận theo Đấu Linh… Trong đó lại có vô số điểm sâu xa, trước đây cậu chưa hiểu, bữa nay được mở rộng tầm mắt.
Bất giác, tu luyện lại rơi vào giai cảnh.
Tính Hà Duy vốn ôn hòa, nhất là bao dung, linh khí của Trúc Uyên trong người cậu tùy ý làm càn lại chẳng đụng độ bất kỳ chống đối nào, cũng khiến cậu có chút thoải mái.
Củng cố linh thể đâu phải chuyện dễ, hơn nữa cực kỳ phiền toái, Trúc Uyên sợ nhất phiền toái nên chưa bao giờ chải vuốt cho ai. Tuy hiện giờ đang ôm mưu mô với Hà Duy, song thấy cậu “thức thời” như thế, hắn đâm ra hăng hái, cố hết sức truyền thụ một ít kỹ xảo tâm đắc cho cậu, chả quan tâm cậu có hiểu không, hắn hào hứng dạy, cậu phải liều mạng mà học.
Liên tiếp ba ngày ba đêm trôi qua, Hà Duy từ kỳ biến hình cấp một lên thẳng cấp ba, thần tốc cỡ này thật khiến người ta phải liếc mắt.
Kết Linh Tiên Y và Băng Thế hoa đều đã được củng cố linh thể, Hà Duy cũng có thể tự do triệu hồi. Dẫu cậu buồn bực chẳng rõ đóa hoa băng này từ đâu lòi ra, nhưng thấy nó năng lực phi phàm, còn cùng Kết Linh Tiên Y hỗ trợ lẫn nhau, nên cũng chẳng điều tra tiếp làm gì, chỉ cho rằng thân thể này có năng lực bẩm sinh.
Trúc Uyên xem xét hai linh thể của Hà Duy, cũng hơi hơi có cảm giác thành tựu, không tồi, đều trưởng thành rất tốt.
Hắn vừa định rời khỏi người cậu, bỗng nhiên cảm giác được một dao động cực nhỏ. Trúc Uyên thoáng nhướn mày, bao trùm ngay giữa chỗ dao động ấy.
Ngay trung tâm trái tim, một đoàn thủy linh cực kỳ dày đặc đang vây chặt lấy thứ gì đó.
Hắn chạm vào, Hà Duy cũng nhận thức được, dĩ nhiên cậu biết nó là gì, là Triền Tình hoa chết giẫm chứ còn gì!
Trăm vạn không ngờ Triền Tình bị phong ấn nghiêm ngặt thế mà còn động được.
Thực ra dù bị phong ấn nhưng nó vẫn giãy dụa, nay thấy Kết Linh Tiên Y với Băng Thế hoa biến hóa, mà còn được linh khí thuần khiết đến vậy củng cố, nó càng không cam tâm, bấy giờ mới cử động tán loạn chút đỉnh, ai dè lại khiến Trúc Uyên chú ý.
Băng Thế hoa là Trúc Uyên trồng trong cơ thể Hà Duy, hắn hiển nhiên sẽ hiểu, nhưng Triền Tình hoa do Tống Đoan Nghi trồng, Trúc Uyên mới đầu cũng chả để tâm.
Giờ đây khi dò đến, hắn tức khắc cảm nhận được sự ăn khớp của linh thể, thật chẳng ngờ trong thân thể Hà Duy vẫn còn một linh nữa!
Đành rằng bị phong ấn, nhưng hắn vẫn nhận thấy rõ rằng linh thể này rất phát triển, nhất định không phải phàm vật.
Rốt cuộc là cái gì?
Trúc Uyên khẽ nhướn mày, tăng thêm đại lượng linh khí, từ từ làm tan chảy đoàn thủy linh dày đặc kia.
Hà Duy mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, nhưng do cậu tài nghệ không tinh nên chưa rõ lắm, chờ khi ý thức được vấn đề, thủy linh dày đặc chỉ còn mỗi tầng vỏ mỏng tự lúc nào.
Không! Không dược!
Lòng Hà Duy ngập tràn kinh hoảng, thả tên vô lại này ra là hỏng bét ngay!
Tiếc là đã chậm, Triền Tình hoa nhận thấy phong ấn yếu đi, chạc cây nháy mắt quấn lấy, xé nát thủy linh để thoát ra.
Đóa hoa hồng nhạt biếng nhác nở rộ, dáng vẻ ngây thơ nom càng khả ái giữa làn hơi nước.
Nhưng ngay lập tức, một mùi hương say lòng ngưởi nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Trúc Uyên hiểu biết sâu rộng, tức thì nhận ra đây là gì, hắn toan rút linh thể khỏi đó, song Triền Tình giỏi nhất mê hoặc, cơ hồ nháy mắt đã quấn lên, dán chặt vào linh thể của Trúc Uyên.
Hà Duy thầm biết không ổn, nhưng đâu ngờ lại bất ổn tới nước này.
Linh thể cả hai cứ thế trần trụi dán chặt vào nhau, nhất thời một luồng kiều diễm bốc lên, thoắt cái khiến hồn người lung lay.
Triền Tình hoa ám muội triền miên, bám vào linh thể Trúc Uyên, còn dốc hết sức dụ dỗ.
Triền miên đến thế, liêu nhân tột độ đến vậy, Trúc Uyên vốn bất đồng với người khác, hắn có thể chống lại dục vọng thể xác, lại khó lòng chống cự dụ hoặc từ linh thể.
Nhưng dù gì ý chí của hắn cũng mạnh mẽ, Trúc Uyên thoáng cái mở mắt ra, áp cả bàn tay lên tim Hà Duy, ép Triền Tình hoa xuất khỏi cơ thể.
Giữa hơi nước vấn vương, đằng sau Hà Duy là sa y tựa mộng ảo, hoa băng chỉ nhị xinh đẹp cùng tà linh Mộc tộc hồng nhạt non mềm.
Triền Tình hoa đột ngột xa rời túc thể, ban đầu cũng có chút khó chịu, nhưng chợt nó tìm đến chỗ dựa, bèn bám chặt vào Kết Linh Tiên Y, nom như cánh hoa màu hồng thêu trên sa y, trở thành một khối trọn vẹn, tinh xảo đến cực điểm.
Trúc Uyên nheo mắt, vươn tay chạm vào Kết Linh Tiên Y, Triền Tình hoa cấp tốc bộc phát ánh sáng màu hồng chói lòa, cơ hồ chiếu rọi cả địa ngục hắc ám thành biển ***.
“Đừng… đừng mà…” Hà Duy cố kiềm nén cơn run rẩy, hai má cậu đỏ ửng, “Đừng đụng vô nó.”
Quá kích thích, quá khó chịu đựng… Hắn, hắn…
Trúc Uyên ngay lập tức ôm Hà Duy vào lòng, nhưng vừa chạm nhẹ vào thân thể cậu, một mùi hương khiếp hãi lòng người liền điên cuồng xộc lên đỉnh đầu, đồng tử Trúc Uyên trầm xuống, thanh tâm chú nhanh chóng phát huy công hiệu, song cánh tay ôm cậu lại bất giác siết chặt.
“Đừng lộn xộn.” Trúc Uyên lên tiếng, âm thanh buốt giá khàn hẳn đi, hắn ra sức ôm Hà Duy, giải thích với cậu, “Ta giúp ngươi tách chúng nó ra.”
Hà Duy căn bản chẳng nghe ra hắn nói gì, chỉ cảm thấy khó nhịn trước mùi hương vô phương diễn tả.
Trúc Uyên đụng vào sa y, từng đợt tê dại đầy cám dỗ tập kích, hắn thể hội được cảm giác của Hà Duy. Linh thể vốn nhạy cảm vô cùng, hắn chạm Hà Duy, Hà Duy cũng chạm vào hắn.
Trước nay Kết Linh Tiên Y luôn là linh thể dịu ngoan hiền lành nhất, nhưng vì Triền Tình hoa mê hoặc mà bỗng trở nên yêu dã quyến rũ.
Nó quấn quanh ngón tay Trúc Uyên, bứt rứt thèm khát, xác thịt không thể nào sánh kịp linh cùng linh gắn kết, cảm giác ấy dư sức khiến bất kỳ ai chìm sâu vào khoái cảm mà quên hết tất cả.
Kết Linh Tiên Y cùng Hà Duy nhất thể đồng tâm, nhất cử nhất động của nó đều là khát vọng của Hà Duy, cậu muốn khống chế nó, nhưng nó chỉ biểu thị nội tâm cậu một cách vô cùng chân thật.
Đã sớm phân chẳng rõ là tiên y hay Triền Tình hoa, cậu cảm thấy linh của Trúc Uyên là nơi mát mẻ nhất thế gian, chỉ cần quấn quýt lấy, ôm chặt sít sao là có thể đạt được thể nghiệm sung sướng nhất.
Thanh tâm chú có thể bình ổn tâm thần, nhưng không khắc chế được linh thể. Trúc Uyên nhìn thiếu niên trong lòng, khi cậu ngưỡng cổ, khó nhịn cọ xát lên người hắn, tay hắn cũng gắng sức cầm chặt sa y, tiếp theo triệt để phóng thích linh trong cơ thể, rồi xâm nhập vào người Hà Duy với khí thế che trời lấp đất, kích thích hắn và cậu giao triền.
Khoái cảm kịch liệt đánh thẳng đại não, Hà Duy thất thần hoàn toàn, cậu chẳng biết mình là ai, đang làm gì và đây là đâu, chỉ có thể bị động thừa nhận, rồi phát ra tiếng rên khó nhịn.
Âm thanh mềm mềm quyến rũ khiến Trúc Uyên hoàn hồn.
Kết Linh Tiên Y vẫn chưa trưởng thành!
Nếu bây giờ hắn chiếm đoạt cậu, vậy sẽ không có khả năng trưởng thành nữa.
Nhớ tới linh kỹ thứ ba kỳ hợp dung, Trúc Uyên cứng rắn rút linh đang kêu gào điên cuồng về, đồng thời buông lỏng Hà Duy.
Không còn chỗ dựa, chỉ nghe tõm một tiếng, Hà Duy mơ mơ màng màng bị ném xuống nước lần thứ hai.