" Bất kể là cái gì nhạc cụ thì,cần nhất là người nghệ sĩ tĩnh tâm,nhập tâm vào nhân vật,ngươi là nhạc sĩ nổi tiếng thì điều đấy ngươi chắc hẳn phải biết,vừa rồi ngươi khảy đàn,từng khúc âm thanh vô cùng chuẩn mà tại sao ta lại gọi là thường thôi?"
Lạc Tiêu nghỉ một tí lại nói
"Bởi vì ngươi từ khúc đàn ta không cảm giác được tình cảm,nếu như ngươi trong quá trình không nhập tâm đươc vào tình cảm của nhân vật thì làm sao mà khán giả có thể cảm nhận được tình cảm cùng bi thương của tác giả sáng tác"
Lạc Tiêu nói từng chữ từng câu từ trong phòng ăn truyền ra.
Mọi người bắt đầu suy nghĩ lại,Riches khảy đàn công nhận rất êm tai,mà cùng Lạc so sánh thì cách xa nhau một trời một vực.
Sau khi nghe Lạc Tiêu nói vậy Riches mới cảm thấy được điểm sai của mình.Riches quay lại chỗ Lạc Tiêu khom lưng 90° nói " Lạc đại sư hôm nay nghe giáo huấn,cả đời này Riches sẽ không quên được "
Lúc này mọi người nhìn thấy cảnh này không cảm thấy rung động,vì mọi người đã bị Lạc Tiêu từ lúc bắt đầu làm choáng.
Sau đó Riches quay lại phía Lạc Tiêu tiếp tục nói " Lạc đại sư mấy hôm nữa ta có một buổi diễn tấu đại hội không biết Lạc đại sư có thể diễn một khúc nhạc không "
Riches lần này đến Tĩnh Hải là vì diễn nhạc đại hội mà đến.
Mọi người, giới truyền thông,các minh tinh nổi tiếng khi nghe tin này đều đăt mua vé để được gặp mặt Riches.
Lạc Tiêu bắt đầu suy nghĩ những cái lợi khi tham gia đại hội" Nếu tham gia đại hội,mình trình diễn một khúc thì có thể thanh danh vang ra xa mà điểm danh vọng lại từ thanh danh đi ra,mình giờ vẫn còn được gọi là khố rách áo ôm,trong túi vẫn không có nổi vài đồng tiền ".
Sau khi suy nghĩ kĩ Lạc Tiêu bắt đầu mở miệng nói" Nếu ngươi đã nói như vậy thì ta không thể từ chối được rồi,yên tâm đi ta sẽ lên diễn một khúc nhạc "
Riches lập tức vui vẻ hô lên " Tiên sinh dĩ nhiên sẽ đi,vậy thì khi tiên sinh đến ta sẽ chuẩn bị chu đáo"
Riches mặt hiện lên vẻ kính nể quay lưng lại nói mới Lạc Tiêu " Vậy tiên sinh ở lại đây ăn cơm đi,ta đi chuẩn bị nhạc hội trước "
Nói xong Riches hướng nhanh cửa ra vào chạy đi.
Sau khi Riches đi mọi người đều nhìn về phía Lạc Tiêu,Lạc Tiêu vẫn ăn mặt như thế,quần jean bò,áo sơ mi,thậm chí còn được xưng là điểu ti.
Nhưng bây giờ không còn ai dám xem nhẹ Lạc Tiêu nữa,một người mà có thể khiến cho Riches kính nể như thế há chỉ là người bình thường.
Lạc Tiêu nhìn thấy kết quả như vậy trong lòng không khỏi vui vẻ,kì thực đúng theo kịch bản mà Lạc Tiêu đã suy nghĩ sẵn trong đầu.
"Ta vừa rồi đàn không tệ chứ" Lạc Tiêu sau khi trở về chỗ ngồi của mình quay người sang chỗ Liễu Diệc Phi đang ngây ngẩn nói một câu.
Mọi người nghe Lạc Tiêu nói lời này trong lòng không khỏi cười thầm,mọi người còn nhớ lúc nãy Liễ Diệc Phi khinh thường nói với Lạc Tiêu câu nói kia "ngươi giỏi thì đi lên á"
Kết quả hắn thật lên,khiến người ta không kịp chuẩn bị,mọi người giờ mới biết Lạc Tiêu lúc trước là giả heo ăn thịt hổ,một cái có thể đàn với lại có kiến thức như thế về âm nhạc,cái này những gia tộc bình thường không bồi dưỡng nổi.
Liễu Diệc Phi đứng một bên không nói gì,nụ cười trên mặt hắn đã biến mất,rất rõ ràng là bị Lạc Tiêu chơi cho một hồi mất mặt đồng thời kế hoạch của hắn hoàn toàn bị Lạc Tiêu phá hỏng.