" Nàng đi rồi. "
Nhưng bỗng chốc mắt hắn lại sáng lên. Đúng rồi mà nàng nói nàng sẽ về thăm hắn. Đúng rồi là nói Tết Nguyên Đán nàng sẽ về thăm hắn mà. Nghĩ đến đây tâm tình hắn liền vui vẻ.
Có phải nàng vẫn còn quan tâm tới hắn không?
Đúng rồi, nàng vẫn còn quan tâm tới hắn dù chỉ một chút đi chăng nữa.
Còn về Long Bình Dực thì sao? Hắn ta nhìn thấy hắn kéo cô đi như vậy mà không phản ứng kịp. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Hắn ta cũng không đổi theo, chỉ trở về phủ của mình. Hắn ta biết Tiểu Tuyền Nhi của hắn ta không yêu hắn ta. Hắn ta cũng biết cô có một nhiệm vụ gì đó phải làm. Hắn ta cũng cũng không phải là một người ngu ngốc đến nỗi không nhận ra được điều này.
Hắn ta đang đứng trầm ngâm ngắm trăng thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Người này không ai khác đó chính là Lam Tuyền. Cô trong bộ y phục màu đỏ, nhẹ nhàng đi tới nói:
- Tiểu Kỳ hôm nay lại có nhã hứng ngắm trăng sao?
Long Bình Dực nhìn cô cười nói:
- Ừ!
- Đang nhớ đến Ngọc Tuyền sao?
- Không, ta đang nhớ về muội đấy.
Cô đi lại một bên cạnh hắn, nhẹ nhàng bảo:
- Huynh có hối hận không?
- Hối hận gì cơ?
- Hối hận vì đã bỏ lỡ cô ấy.
- Tiểu Tuyền Nhi người ta yêu là muội.
Nghe hắn nói vậy, cô cười lạnh nói:
- Huynh có biết kiếp trước Ngọc Tuyền phải chịu những gì không?
Long Bình Dực nghe đến đây thì hiểu ý Lam Tuyền. Thật ra hắn ta cũng biết kiếp trước hắn ta đối xử với Ngọc Tuyền như thế nào rồi. Hắn ta gặp gật đầu trả lời:
- Có nhưng rất mơ hồ
- Ồ! Huynh có cảm nhận được nỗi đau của cô ấy không?
- Có.
- Tiểu Kỳ, vậy huynh suy nghĩ kỹ lại xem, huynh yêu ai.
Nghe đến đây Lãnh Kỳ khẽ trầm ngâm. Hắn ta yên lặng không nói gì. Thấy vậy cô nói tiếp.
- Thật ra không phải ta không biết huynh có tình cảm với Ngọc Tuyền từ trước. Nếu không có tình cảm với Ngọc Tuyền từ trước thì huynh cũng sẽ không bao giờ bảo bọc cô ấy như vậy. Nếu huynh không yêu Ngọc Tuyền vậy thì tại sao huynh lại không muốn cô ấy rời xa huynh. Nếu huynh không yêu cô ấy thì tại sao lại có tính chiếm hữu đối với cô ấy nhiều như vậy?
Long Bình Dực, à không phải nói là Lãnh Kỳ mới đúng. Hắn tav đang suy nghĩ, tất cả mọi thứ cô nói đều đúng không sai một chữ. Nhưng hắn ta biết người hắn ta yêu là cô - Tiểu Tuyền Nhi chứ không phải Lãnh Ngọc Tuyền.
Nhưng thật ra không phải như vậy. Đầu tiên người hắn ta yêu là Ngọc Tuyền. Hắn ta yêu cái cách cô ấy lạnh nhạt,yêu cái cách cô ấy kiên cường. Nhưng thay vào đó Tiểu Tuyền Nhi cô cũng có tính cách như vậy. Chỉ là cô kiên cường hơn, cô lạnh nhạt hơn và cũng thông minh hơn thôi. Vậy nên hắn ta bất giác yêu cô, nói cách khác là hắn ta yêu cả hai. Nhưng cái mà người mà làm cho hắn điên cuồng, làm cho hắn yêu sâu đậm nhất lại là cô. Cô đương nhiên biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là người như cô sẽ không bao giờ dành trọn tình yêu cho một người nào đó cả. Kể cả người đó có như thế nào đi chăng nữa. Kể cả người đó có là người yêu cô hay là người không yêu cô. Cô nhẹ nhàng mỉm cười nói:
- Tiểu Kỳ, trái tim không thể cùng một lúc chứa hai người được đâu.
Chap này Khả tặng cho 🌼🌻*Tiểu Hồ Ly🌻🌼 ~a* nha. Cảm ơn bạn đã ủng hộ truyện của mình trong thời gian vừa qua.
Mong bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện của mình nha. Yêu yêu bạn.