Sau khi thành công tiếp đất, Sở Vận Hoa hướng về phía bể bơi cảm đầu chạy thục mạng. Rất nhanh liền tới nơi, nhìn chiếc áo khoác mỏng rơi trên mặt đất, anh âm thầm nghiến răng rồi vội vã nhảy xuống.
“Ùm!”
Giản Yên nghe tiếng động giật mình quay. đầu lại. Thấy người đang bơi đến là Sở Vận Hoa cô không khỏi ngỡ ngàng.
Anh ta cũng vì tìm sợi dây chuyền nên mới xuống đây đúng không?
Sở Vận Hoa rất nhanh đã bơi tới chỗ Giản Yên. Anh túm cô kéo lên trên mặt nước rồi mạnh mẽ ôm chặt thân thể cô vào trong ngực.
Giản Yên tham lam hít thở. Cô đẩy Sở Vận Hoa, ánh mắt ngập tràn sự ghét bỏ:
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ral”
Thế nhưng Sở Vận Hoa giống như không nghe thấy, một tay vững chãi siết chặt eo Giản Yên, một tay gạt nước dần dần di chuyển vào bờ.
Vì ở dưới nước nên Giản Yên càng không đủ sức để chống cự lại, cứ thế bị người kia ôm lấy rồi đặt lên trên thành bể bơi.
Sở Vận Hoa cúi nhìn sắc mặt trắng bệch, toàn thân ướt đãm của Giản Yên, ánh mặt anh ngày càng tối lại, vươn tay bóp chặt lấy chiếc cắm tinh xảo của cô"
“Nghĩ quẩn gì vậy? Em bị điên à?”
Giản Yên nhăn mặt, đẩy tay người trước mặt ra:
“Anh mới điên đó! Tại sao tôi phải nghĩ quẩn?”
“Không phải?” Sở Vận Hoa bật cười nhưng giọng nói chẳng hề mang một chút độ ấm. “Vậy có nghĩa vì em buồn chán nên mới xuống đây. thư giãn ư? Vào thời điểm này, khi đã gần 12 giờ đêm?”
“Tất nhiên là không phải rồi!”
Giản Yên chống tay ngồi dậy, kéo dài khoảng. cách với người đối diện. Trước gương mặt đen như đít nồi của anh ta, cô trừng mắt nói:
“Tôi chỉ muốn tìm đồ! Anh tức giận gì chứ?”
Dứt lời, Giản Yên lại lân nữa ẩn mình xuống. dưới dòng nước rồi chầm chậm bơi ra giữa hồ.
Lúc đó nếu không bị Sở Vận Hoa lôi lên thì suýt chút nữa cô đã chạm vào được sợi dây chuyền đó rồi.
Rất nhanh sau đó Giản Yên đã quay trở lại. Mặc kệ chiếc váy hai dây trắng mỏng lúc này đã ướt rượt dính sát vào thân thể, đem hoa văn của chiếc áo lót bên trong phơi bày hết ra, cô bước tới trước mặt Sở Vận Hoa đặt sợi dây chuyền vào. lòng bàn tay anh:
“Đừng hiểu lầm! Tình cờ nhìn thấy nên tiện tay lấy về cho anh thôi!”
Sở Vận Hoa cầm vật lạnh lẽo đó trong tay mà toàn thân lại giống như phát hoả. Có thứ gì đó nghèn nghẹn chặn lại nơi cổ họng, khiến anh chỉ có thể khó nhọc thốt lên vài từ:
“Hiểu lầm? Em sợ tôi hiểu lầm cái gì?”
“Sợ anh nghĩ rằng tôi lấy trộm đồ, có được không vậy?”
Thốt ra xong lời vừa rồi Giản Yên liên âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vì nóng vội vạch ra khoảng cách với Sở Vận Hoa mà khoảnh khắc. này cô thấy bản thân thật sự ngu ngốc.
“Đồ ở trên người tôi, em nghĩ tôi có thể nghĩ đến khả năng này không?”
Ánh mắt Sở Vận Hoa không rời Giản Yên dù chỉ một giây, thân hình uy áp dần dần tiến đến.
Giản Yên máy móc bước chân lùi lại.
“Còn nữa, em chắc chẵn răng thứ này là của tôi?”
“Tôi...”
Sợ răng bí mật lâu nay mình dụng tâm cất giấu sẽ nhanh chóng bị phơi bày ra trước mặt người này, Giản Yên vô cùng hốt hoảng, cố gắng. động não để tìm cách xoay chuyển nhưng hiện tại lại trống rồng hoàn toàn.
Ngay thời khäc Giản Yên gấp gáp đến đỏ. mắt thì Sở Vận Hoa đã vươn tay nằm lấy eo nhỏ, bá đạo kéo cô tới ngay trước mặt mình.
Hơi thở hai người gần kề trong gang tấc, tâm trí Sở Vận Hoa bất giác trôi dạt về ngày hôm đó, khi Giản Yên đứng dậy rời bàn ăn từ từ tiến về phía anh.
€ó lẽ Giản Yên sẽ chẳng bao giờ biết, khoảnh khắc cô ngồi lên đùi Sở Vận Hoa, dùng đầu ngón tay mân mê vẽ lại từng nét trên gương. mặt anh giống như muốn khắc ghi thật sâu hình ảnh này vào trong xương tuỷ, người đàn ông này đã nghĩ mình chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Đêm đó, anh điên cuồng yêu cô. Cô cũng khít khao đáp lại anh, dù răng khi tỉnh dậy buông lời làm tim anh đau như xát muối.
Nhưng Giản Yên nói khi ấy cô say. Còn bây giờ cô sẽ giải thích như thế nào?
"Thời khắc này, tôi đã nghĩ là em yêu tôi đấy, Yên à!”