■’Con m* nó! Đâu phải bệnh hiềm nghèo, em có cần thiết phải cố chấp vậy không?1′
Sau câu nói này, âm thanh nức nở của Giản Yên bỗng dưng ỉm bặt, căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng đến ngột ngạt ban đầu.
Cô ngẩng đầu sững sờ nhìn Sở Vận Hoa. Người này từ lúc vào đến căn phòng này đến giờ, thái độ luôn biến hoá khôn lường, nói những câu khiến cho cô thật sự khó tin.
Giờ khắc này, anh ta còn lớn tiếng với cô, nói cái gì mà bệnh hiểm nghèo nữa chứ!
Thế nhưng mấy từ đó lại bất ngờ giúp Giản Yên nảy ra một ý nghĩ vô cùng táo bạo.
Nếu như… cô chỉ nói nếu như thôi, vấn đề của cô chính là bệnh hiểm nghèo, thì lý do mà cô từ chối Sở Vận Hoa cùng với mong muốn anh ta buông tha mình sẽ trở nên hợp tình hợp lý
CÔ chỉ muốn dứt khoát chấm dứt sự dây dưa vốn không nên có này đỉ mà thôi.
Nghĩ đến đây, Giản Yên bất giác ngang đầu nhìn Sở Vận Hoa, trong mắt chỉ toàn là sự trống rỗng, vô hồn.
Trong một thoáng kia, Sở Vận Hoa đã nghĩ tới khả năng tiêu cực nhất này. Sau đó anh đã mau chóng loại bỏ nó ra khỏi đầu, còn cảm thấy bản thân thật sự quá đỉên rồ.
Thế nhưng giây phút tâm trí bị sự nóng vội xâm lấn, anh đã không kìm được mà thốt lên mâỳ từ xui xẻo đó.
Đến lúc muốn thu hồi lại thì đã không còn kịp nữa. Ấy vậy mà hiện tại, khỉ đối diện với vẻ mặt thất vọng tới vô phương cứu chữa của Giản Yên, anh lại thấy hoang mang cực độ.
“Tôi đã nói gì sai rồi, đúng không?”
Có lẽ Sở Vận Hoa không biết, chính vì anh tận lực che giấu sự run ray nên âm thanh phát ra vô cùng khó nghe.
Giản Yên vô thức gật đầu rồi lại vội vàng lắc lắc, đôi mắt trong thoáng chốc lại như đầm nước mênh mông, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ.
“Giản Yên!”
“Xin em đấy!”
“Trả lời tôi đi, có được không!”
Cô gái trước mặt giờ khắc này mong manh dễ vỡ, khiến cho Sở Vận Hoa bắt đầu ăn nói cẩn trọng, kiên nhẫn xuống nước dỗ dành cô.
“Không!”
Trước hàng loạt câu nói của anh, Giản Yên lại dần mất bình tĩnh. Cô bịt chặt tai lại, tựa như thứ anh mong muốn có được đáp án đó đối với cô là một sự đả kích quá lớn:
“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa! Tôi không muốn nghe đâu!”
“Anh chỉ cần biết một ngày nào đó, tôi sẽ không còn xuất hiện trong tầm mắt của anh…”
“Yên! Đừng nói nữa!”
Sở Vận Hoa hốt hoảng, bỗng dưng chỉ muốn dùng cách quen thuộc nhất kia để chặn cái miệng của cô lại. Nhưng lúc này, anh lại không dám làm bừa.
Giản Yên tiến gần Sở Vận Hoa thêm một chút, hai tay run ray ôm lấy khuôn mặt anh. Nước mắt cô lặng lẽ trượt xuống, cổ họng nghẹn ngào mãi mới thốt lên thành lời:
“Cho nên, anh tuyệt đối không thể dây dưa với tôi!”
Rốt cuộc Sở Vận Hoa cũng chẳng thể nào nhịn nổi nữa. Anh vội vã ôm chặt lấy cô, vùi mặt vào hõm vai thanh mảnh mà che giấu đi sự chua xót nơi đáy mắt.
Nước đi này, anh tính sai rồi!
Vài phút sau, Sở Vận Hoa bế Giản Yên trở về chiếc giường lớn. Anh giúp cô mặc lại quần áo rồi kéo chăn, bản thân cũng từ từ nằm xuống.
“Muộn rồi! Em mau ngủ đì!”
Giản Yên mệt mỏi gật đầu. Khẽ nhắm mắt lại, lông mi cô vẫn không ngừng run rây.
Đã qua rồi sao? Dù cô chẳng muốn ở lại căn phòng này nhưng so với việc sẽ cùng anh ta phát sinh quan hệ hay tiếp tục bị truy hỏi về vấn đề sức khoẻ thì đây đã là phương án tốt nhât rồi.
Có lẽ người đàn ông này đã hiểu câu nói kia của cô theo hướng mà cô muốn.
Cô cũng đâu hề nóỉ quá! Kế hoạch của cô chính là bí mật rời khỏi thành phố An Lạc, tới một nơi mà cô từng vô cùng yêu thích.
Giằng co một buổi tối khiến Giản Yên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tỉnh thần, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cho tới khi cảm nhận tiếng hít thở bên cạnh đều đều vang lên, thân thể cô gái trong lòng đã hoàn toàn thở lỏng, lúc này Sở Vận Hoa mới chậm chạp nâng mí mắt.
Sắc mặt anh cực kỳ kém, tròng mắt sâu, u
ám như đầm mực lúc nhìn Giản Yên mới bất giác dịu đi vài phần.
Ngón tay chần chừ mãi mới đưa lên chạm vào mắt cô. Nơi này tối nay đã rơi lệ rất nhiều đến nỗi sưng đỏ, cứ nghĩ tới là trái tỉm anh lại nhói lên từng đợt.
Anh quyết định rồi! Nhất định đời này anh phải ở bên cạnh cô ây.
Tình bạn với Nguyên Quang cũng sớm bị Sở Vận Hoa nhất thời quăng ra xó xỉnh nào đó. Chẳng phải vì cậu ta mà anh suýt chút đã bỏ lỡ cô rồi sao?
Cạnh tranh công bằng! Anh đã nhường lại cơ hội cho Nguyên Quang nhiều năm nay rồi!
Chỉ còn người tên Bông Bông kia!
Sự hiện diện của thằng cha đó đối với Giản Yên dù có mạnh mẽ tới mức nào thì cũng không thể lớn bằng tình yêu mà anh dành cho cô được.
Anh yêu Giản Yên nhiều tới mức, dù bản thân chỉ là thế thân cho người kia anh cũng tình nguyện chấp nhận.
Thậm chí giờ phút này anh đã hèn mọn nghĩ rằng, thật may vì họ có gương mặt giống nhau.
Cúi xuống đặt môi lên mỉ tâm đang vô thức nhíu lại của cô, Sở Vận Hoa mở miệng thì thầm, thanh âm nhỏ tới mức chỉ đủ để mình anh nghe thấy:
“Suy cho cùng, liêm sỉ hay tự trọng gì đó, cũng đâu thể nào quan trọng bằng em.”
“Cộc cộc!”
“Cộc cộc!”