Hẹn Ước Đơn Phương

Chương 29: Mảnh giấy




Nguyên Quang sững sờ, hiển nhiên không thể ngờ câu nói điên rồ đó lại có thể thốt ra từ miệng của Sở Vận Hoa.
Hắn yêu Giản Yên từ bao giờ, nhiều như thế nào, chắc chắn Sở Vận Hoa chính là người rõ nhất.
“Không ngờ cậu cũng biết đùa đấy! Nhưng rất tiếc, đùa chẳng vui chút nào!”
Nguyên Quang trầm giọng, chẳng hề che giấu sự bất mãn rõ ràng trên gương mặt.
“Tôi không đùa!”
Ba từ Sở Vận Hoa chắc nịch thốt lên khiến cho tâm trí Nguyên Quang trở nên hoang mang cực độ.
Bởi vì ý trên mặt chữ, Sở Vận Hoa chưa bao giờ biết đùa.
Nguyên Quang xoay người bước đi, nói mấy từ chỉ đủ để Sở Vận Hoa nghe thấy:
“Qua bên kia trò chuyện!”
Sở Vận Hoa không từ chối, dứt khoát bước chân đi theo Nguyên Quang. Khúc mắc này, rốt cuộc cũng có ngày phải dứt khoát thẳng thắn thôi.
Cho tới khi thật sự bình tĩnh trở lại, Nguyên Quang mới lạnh nhạt lên tiếng:
‘Vận Hoa, aỉ cũng được, chỉ có cậu là không thể quên chuyện tôi yêu Giản Yên!”
Sở Vận Hoa khua tay sờ loạn túi quần, lúc chạm vào bao thuốc lại bất giác nhớ tới hình ảnh Giản Yên gập người nôn thốc nôn tháo bên trong nhà vệ sinh, hứng thú đối với mấy điếu thuốc cũng vì thế liền bay biến hết.
Dĩ nhiên, câu nói vừa rồi của Nguyên Quang càng khiến cho anh thêm phần bực bội hơn:
“Đó vốn chỉ là chuyện của riêng mình cậu!”
Từng từ Sở Vận Hoa thốt ra chẳng khác nào vàì viên đá nhỏ từ đâu đó bất chợt rơi xuống khiến cho Nguyên Quang phải giật mình đối diện với hiện thực quá đỗi phũ phàng.
Thế nhưng cậu ta vẫn cố chấp kháng cự đến cùng:
“Bạn thân của tôỉ, cậu biết tôi yêu Giản Yên mà vẫn hành xử như vậy, cậu không thấy mình vô cùng tầm thường à?”
Nghe tới đây, Sở Vận Hoa liền bật cười giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước:
“Nguyên Quang, tôi đâu cướp cô ấy từ tay
cậu!”
“Hơn nữa, dù tôi chưa từng nói nhưng không có nghĩa tình yêu tôi dành cho cô ấy ít hơn cậu đâu!”
Ầm!
Thông tin này Sở Vận Hoa quẳng ra chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ phát nổ, tạo ra sức sát thương vô cùng chấn động.
Có lẽ Sở Vận Hoa không biết, đời này, việc anh yêu Giản Yên chính là điều mà Nguyên Quang âm thầm lo lắng nhất.
Bởi vì cậu ta sợ, hai người đều có tình cảm với đối phương thì sẽ chẳng thể nào ngăn cách họ đường đường chính chính ở bên nhau nữa.
Chuyện xấu xa mà hắn từng làm cũng cứ thế bị phơi bày lộ liễu.
Ngày này, cuối cùng cũng tới rồi!
Cảm giác bất lực vì bản thân đâu có tư cách gì để chất vấn Sở Vận Hoa cứ thế bủa vây trong đầu Nguyên Quang. Còn nữa, người bạn này sẽ phản ứng thế nào nếu biết rằng anh từng là nguyên nhân chia cắt cậu ta và Giản Yên?
Sở Vận Hoa chẳng hề vui vẻ khỉ phải đối diện với hoàn cảnh này. Nhưng nghĩ đến việc
anh đã bỏ lỡ cô rất nhiều năm rồi, tình cảm sâu đậm trong lòng càng trở nên kiên định.
Lúc hai người đàn ông thẳng người đối diện nhau, anh chỉ bình tĩnh thốt lên một câu, nơi đáy mắt hiện hữu sự nghiêm túc tuyệt đối:
“Cô ấy chưa từng thuộc về cậu! Vậy nên cơ hội cho chúng ta đều bằng nhau!”
Nguyên Quang ỉm lặng cụp mắt, Sở Vận Hoa cũng không cần chờ đợi phản ứng của cậu ta liền cứ thế dứt khoát rời đi.
“Cậu yêu cô ây… bắt đầu từ khi nào?”
Nguyên Quang khô khốc lên tiếng, khiến bước chân của Sở Vận Hoa vô thức chậm lại.
Người bạn này đang nghĩ gì, Sở Vận Hoa vô cùng tường tận. Thăm dò anh, e rằng lần này phải quang minh chính đại nói cho cậu ta biết thôi!
“Từ những tháng ngày chúng ta vẫn còn ngồi chung bàn!”
oOo
Buổi tối, đoàn bọn họ dành thời gian thư giãn tại quầy bar nổi tiếng đẳng cấp của Resort. Trong không gian tựa như một cung điện diễm lệ, nguy nga, dưới ánh đèn vàng ấm áp, tất cả như chìm đắm trong giọng hát tuyệt vời của anh
chàng ca sĩ nổi tiếng được kỳ công mời đến.
Phùng Cẩn Mai trơ mắt nhìn Sở Vận Hoa ngồi cùng một, haỉ người bạn ở phía trước, lúc này anh đang nhàn nhã nâng ly rượu sóng sánh lên rồi nhấp từng ngụm nhỏ.
Rõ ràng người luôn ở ngay trong tầm mắt thế nhưng Phùng cẩn Mai lại chẳng dám đến gần. Lần trước anh đã quyết tuyệt như vậy, hiện tại còn dùng thái độ rõ ràng để cảnh cáo cô. Tựa như nếu Phùng cẩn Mai dám liều lĩnh lại gần một bước, ánh mắt sắc như dao kia sẽ ngay lập tức chém chết cô ta vậy.
Cô bạn Lỉnh Lan kia thỉnh thoảng lại hiếu kỳ hỏi tới chuyện yêu đương với Sở Vận Hoa, Phùng Cấn Mai chỉ cần lựa lời “diễn” một chút là có thể đối phó thành còng, biến bản thân thành nàng công chúa luôn được bạn trai nâng niu, tôn trọng.
Ngoài mặt là vậy, thế nhưng càng nói, móng tay sắc nhọn lại cứ thế cắm sâu vào lòng bàn tay cô ta, đau đến nhức nhối.
Sở Vận Hoa cúi xuống nhìn tin nhắn điện thoại đã gửi đi được gần mười phút nhưng chưa hề có dấu hiệu hồi âm. Anh khẽ nhíu mày, làm như vò tình phóng ánh mắt về phía một chiếc bàn nằm ở vị trí khá kín đáo.
Giản Yên vẫn đang cùng mấy người bạn trò chuyện vô cùng vui vẻ, chẳng biết là đã đọc tin nhắn của anh chưa? Hay là cô xem qua rồi nhưng không thèm để ý.
Sở Vận Hoa nghĩ tới điều này liền lập tức đứng dậy. Anh tiến về phía quầy bar, kêu phục vụ đưa cho mình một cây bút cùng mảnh giâỳ.
Hí hoáy viết thật nhanh vài từ, anh gấp giấy lại rồi đưa cho cậu bé phục vụ, còn bí mật dặn dò thêm vài điều gì đó.
Cậu bé nhận được lệnh liền gấp gáp chạy đến bàn của Giản Yên, lễ phép cúi chào:
“Em chào các chị! Em muốn tìm chị Giản Yên ạ!”
“Là tôi! Có chuyện gì sao?” Trước ánh mắt hiếu kỳ của tất cả mọi người, Giản Yên cũng ngờ vực trả lời.
Cậu thanh niên kia ‘Vâng” một tiếng rồi khéo léo tiến tới gần Giản Yên, cúi thấp xuống ghé vào tai cô, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy thì thầm vài từ.
Giản Yên từ bất ngờ dần dần chuyển sang ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng gì thì một mẩu giấy đã nhanh chóng được nhét vào tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.