Ngoài việc bất đắc đr dồn Giản Yên vào tình thế khó xử, Sở Vận Hoa còn liều lĩnh đánh cược.
Hi vọng duy nhất của anh lúc này chính là khuôn mặt giống với người đàn ông tên Bông Bông kia.
Chẳng phải những giây phút yếu lòng, cô cũng chủ động ngã vào lòng anh đấy thôi!
Còn Giản Yên, thần trí cô hiện tại đang vô cùng châh động. Bởi vì ba từ “người duy nhất” kia như một quả bom bất ngờ phát nổ, từng làn khói trắng vô hình bay lượn giữa không trung dần dần tan biến, đem tình cảm bấy lâu nay của Sở Vận Hoa từng chút một rõ ràng hiện nguyên hình ra trước mặt cô, hòa cùng những hiểu biết trước giờ của Giản Yên về anh khiến cho tâm tư cô càng thêm hỗn loạn.
Nếu như đúng theo ý hiểu của cô về “người duy nhất”, vậy thì Phùng cẩn Mai thì sao? Lúc Lỉnh Lan hỏi Phùng cẩn Mai về đám cưới của cô ta, Sở Vận Hoa dù có mặt ở đó nhưng anh đâu hề tỏ chút thái độ phản đối nào?
Nhưng hiện tại không phải là lúc thích hợp để Giản Yên nghĩ đến chuyện này. Bởi vì cô đang đứng trước phòng bệnh, cánh cửa đối diện
“Cạch1′ một tiếng mở ra, một âm thanh phụ nữ vang lên, dù là trách móc nhưng vẫn quá đỗi dịu dàng:
“Vận Hoa, đến rồi sao còn không mau vào?”
Nói rồi Hà Mỹ Lỉnh bước chân đi ra khỏi căn phòng, lúc này bà mới nhìn thấy bên cạnh Sở Vận Hoa còn có thêm một người nữa. Mà người này, lại là một cô gái trẻ.
Không đợi Hà Mỹ Linh lên tiếng, Giản Yên liền lịch sự cúi đầu:
“Cháu chào bác!”
“Chào cháu! Cháu là…”
Hà Mỹ Linh hết nhìn Giản Yên cho đến con trai mình, ngạc nhiên đến nỗi lờỉ đã lên đến miệng lại chẳng thể thốt ra nổi.
“Đây là Giản Yên, bạn con! Con dẫn cô ấy đến thăm ông nội!”
Rõ ràng lời ít ý nhiều, Hà Mỹ Linh nghe đến đây sự căng thẳng dồn nén cả buổi tối gần như trút đi được phân nửa. Bà vui mừng nắm lấy tay Giản Yên, vừa nói vừa kéo cô đi vào bên trong:
“Vậy vào nhanh đì con! ông vừa mới tỉnh lại!”
Giản Yên bị rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan. Trước khỉ chấp nhận thuận theo mọi chuyện, cô kín đáo trừng mắt nhìn vẻ mặt vui như mở cờ trong bụng của Sở Vận Hoa.
Thôi thì, chẳng thể làm náo loạn tại chỗ này. Cô chỉ có thể đợi sau này tìm cơ hội giải thích với gia đình bọn họ.
Phòng bệnh tiện nghỉ, sang trọng với nội thất được đầu tư theo tiêu chuẩn phòng suite của khách sạn. Tất cả mọi người hiện đang tập trung ở vị trí giường bệnh nhân đêu tỏ vẻ hiếu kỳ trước sự xuất hiện của cô gái lạ nhưng không aỉ vội vàng lên tiếng.
Hà Mỹ Linh đưa Giản Yên tới gần, dùng mấy từ ngắn gọn giới thiệu:
“Đây là Giản Yên! Vận Hoa đưa con bé tới thăm cha!”
Trước mặt Giản Yên có hai người đàn ông, một trung niên một trẻ tuổi. Cô lễ phép cúi chào, sau đó liền hướng về phía giường bệnh.
Một ông cụ râu tóc bạc phơ yếu ớt nằm đó, có vẻ như người đang cố gắng mở to mắt để quan sát cô.
Sở Vận Hoa ôm vai Giản Yên bước tới gần thêm chút nữa. Anh ngồi xuống cạnh giường,
một tay nắm chặt tay Giản Yên, tay còn lại khẽ cầm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn da bọc xương của ông nội, cố gắng che giấu đi sự xúc động rồi rành rọt lên tiếng:
“Con đưa bạn gái tới thăm ông!”
“Ông phải sớm khoẻ lạỉ để còn dự đám cưới của chúng con nhé!”
Câu nói này mang đến sức sát thương khá lớn khiến Giản Yên bất giác giật nảy mình, bàn tay ngược lại càng bị aỉ đó siết chặt đến mức đau đớn.
Cô khẽ nhíu mày, vội vã mím chặt môi.
Bằng không, chẳng may vô tình thốt ra lời nào đó làm cho ông nộỉ Sở Vận Hoa phát bệnh, hậu quả này cô gánh không nổi.
Đâu chỉ có Giản Yên, mấy người sau lưng cô cũng ngạc nhiên đến mức sững sờ. Hà Mỹ Lỉnh còn bật thốt lên một tiếng “A”, ngay sau đó vội vàng che kín miệng lại.
ở trên giường, Sở Hoành nặng nhọc gật đầu, bàn tay khẽ đưa lên, tỏ vẻ muốn Giản Yên tới gần thêm chút nữa.
Sở Vũ Lâm đứng phía sau khẽ thở dài như trút được gánh nặng. Cha của ông vừa tỉnh lại sau cấp cứu, liệu đây có phải là liều thuốc tinh
thần khiến người gắng gượng vực dậy hay không?
“Hai đứa ở lại đây với ông nhé!”
Sở Vũ Lâm nói rồi đánh mắt ra hiệu cho mấy người còn lại cùng nhau đi ra ngoài.
0O0
Ngoài phòng khách.
Hà Mỹ Linh thấp thỏm không yên, lát lát lại đứng lên ngó vào bên trong.
Sở Vũ Lâm khẽ nhấp một ngụm trà, chừng vài phút sau mới chậm chạp lên tiếng:
“Lần này sẽ là thật chứ?”
Câu nói tuy ngắn gọn, chẳng có đầu đuôi nhưng Hà Mỹ Linh và Sở Thiên Nhuệ ngồi bên cạnh lại vô cùng rõ ràng ông đang muốn nhắc đến điều gì.
Cũng chẳng thể trách Sở Vũ Lâm khỉ ông không đặt trọn niềm tin vào con trai mình. Bởi vì trước đây, Sở Vận Hoa cũng đã từng đưa Phùng Cẩn Mai tới nhưng đó là lần duy nhất cũng là Lân cuối cùng gia đình ông gặp cô gái này.
“Con chắc chắn!”
Người vừa lên tiếng là Sở Thiên Nhuệ. Anh thẳng lưng ngồi trên sofa, hai cánh tay đặt lên
đầu gối càng làm nổi bật lên thân hình thon dài, cân đối.
Ba từ vừa rồi đã thành công gây sự chú ý với cha mẹ anh đang ngồi phía đối diện. Bởi vì hai người họ hiểu rất rõ, Sở Thiên Nhuệ sẽ không bao giờ lên tiếng khỉ chưa nắm chắc được kết quả.
“Cộc cộc!”
Hà Mỹ Linh đang định lên tiếng hỏi thêm vài câu thì âm thanh gõ cửa đều đều bất chợt vang lên.
Sở Thiên Nhuệ đứng dậy tiến đến, liếc qua ô kính nhỏ trên cửa nhìn ra bên ngoài. Thấy người đến là Đắc Vũ – lái xe kiêm vệ sĩ của mình, anh mới chậm chạp cầm tay nắm mở ra.
Đắc Vũ vừa nhìn thấy anh liền lập tức cúi đầu thông báo:
“Tống Giám đốc! Cô Bạch Đồng tới thăm lão qia!”