Ban nãy vì ô kính nhỏ nên Sở Thiên Nhuệ chỉ trông thấy Đắc Vũ. Hiện tại Bạch Đồng đứng bên cạnh cậu ta, cô chỉ mặc áo sơ mỉ trắng và quần jean bó sát, mái tóc màu bạch kim lạnh được buộc lên gọn gàng sau gáy, mặt mộc đơn giản khiến Sở Thiên Nhuệ có chút không quen mắt, cứ thể ngẩn ngơ đứng đó ngắm nhìn cô.
Cô gái tên Bạch Đồng vẫn nhất mực bình tĩnh, mặc kệ ánh mắt Sở Thiên Nhuệ đang dán chặt lên người mình, dùng tay gõ gõ vào cánh cửa thêm một lần nữa.
Âm thanh rõ ràng dứt khoát rốt cuộc cũng đánh thức Sở Thiên Nhuệ, sau vài giây thất thần anh liền khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày, tránh qua một bên cho cô gái đối diện bước vào.
Hai vợ chồng Sở Vũ Lâm thấy người đến là Bạch Đồng liền vui vẻ, chủ động hỏi chuyện:
“ôi! Bạch Đồng! Con tới thám ông nội ư? Người mà biết con tới chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Mau, mau đi vào đây với bác! Vận Hoa và bạn gái của nó cũng đang ở đây!”
Hà Mỹ Linh chẳng cần đợi Bạch Đồng hồi đáp liền cứ thế tự mình lên tiếng. Bà vừa cầm
tay cô vừa kín đáo ra hiệu cho Sở Thiên Nhuệ cùng đi vào bên trong.
Giản Yên nghe thấy tiếng động phía sau, theo bản năng liền xoay người lại. Cho tới khỉ cô gáỉ tóc bạch kim với diện mạo hoàn hảo sắc nét rảo bước tới gần, Giản Yên suýt chút không nhịn được mà cảm thán thành tiếng.
Đẹp quá! Thần thái ma mị, cuốn hút, khiến cho người đối diện không thể rời mắt! Cô gái ấy gật đầu chào hỏi cô, Giản Yên cũng chưa biết phải xưng hô thế nào, lại đang ở trong phòng bệnh hạn chế ồn ào nên cô chỉ biết cúi đầu đáp lễ.
Sở Thiên Nhuệ đứng cạnh Bạch Đồng chậm rãi mở miệng
“Ông nội! Bạch Đồng tới thăm người!”
Bạch Đồng tới gần giường, cúi xuống cầm lấy bàn tay Sở Hoành, lặng lẽ nở nụ cười khích lệ.
Sở Thiên Nhuệ lại tiếp tục lên tiếng:
“Cô ấy chúc ông nội mau chóng hồi phục sức khỏe để còn dự đám cưới của Vận Hoa. Sau đó cũng có thể là của… chúng con nữa”
A! Câu nói vừa rồi của Sở Thiên Nhuệ cuối cùng cũng khiến Giản Yên hiểu ra, cô gáí xinh
đẹp đứng bên cạnh chính là bạn gái của anh trai Sở Vận Hoa.
Nhưng mà thật lạ, từ lúc Bạch Đồng xuất hiện, Sở Thiên Nhuệ cứ giống như là phát ngôn viên của cô ấy vậy.
Bốn người chỉ ở lại thêm chừng vài phút rồi liền nhanh chóng lui ra ngoài, dành chút thời gian cho ông nội được nghỉ ngơi.
Ngồi thêm ngoài phòng khách trò chuyện được một lúc thì Sở Vận Hoa mới bất chợt nhớ ra việc Giản Yên vẫn chưa được ăn tối. Anh vội vàng viện cớ đã muộn, cần phải đưa Giản Yên về nhà, Bạch Đồng cũng nương theo đó liền đứng dậy cáo từ.
Hà Mỹ Linh nhìn cánh cửa phòng từ từ đóng lại liền bất giác thở dài thườn thượt:
“Lúc trước nhắc đến chuyện cưới xỉn thì chẳng đứa nào thèm đoái hoài gì đến. Giờ thì…”
Sở Vũ Lâm ngồi cạnh bật cười, rất có lòng nhắc nhở vợ:
“Thì sao? Bà cũng đừng đặt hỉ vọng quá nhiều. Nhỡ chuyện không thành sẽ càng thêm thất vọng!”
“Ông…”
Hà Mỹ Linh hung dữ liếc xéo ông chồng
độc mồm bên cạnh. Nếu không phải đang ở trong phòng bệnh, bà chắc chắn sẽ xử đẹp lão già đáng ghét này!
0O0
Vì Giản Yên nói rằng muộn rồi, chỉ muốn dùng bữa tối đơn giản nên Sở Vận Hoa đưa cô tới một nhà hàng chuyên đồ ăn bình dân.
Hai người ngồi đối diện nhau, không nói chuyện gì nên bầu không khí khá trầm lặng. Sở Vận Hoa cũng nếm thử vài món, sau đó dứt khoát dừng đũa, lặng lẽ ngồi ngắm nhìn Giản Yên, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn đặt vào bát của cô.
Giản Yên chỉ khẽ cảm ơn, sau đó lại từ tốn nhai tiếp. Sở Vận Hoa khá ngạc nhiên vì so với đa số những cô gái khác, không ngờ Giản Yên lại ăn uống vô tư như chẳng hề sợ béo như vậy.
Nơi đáy lòng lại âm ỉ nhói lên sự âm thầm tự trách. Chắc hẳn buổi tối nay đã khiến cho cô ấy vô cùng mệt mỏi!
Giản Yên vốn định im lặng tới khi về đến nhà cho qua chuyện. Thế nhưng trong lúc vô tình, cô bất giác nhớ tới cò gái có mái tóc bạch kim vừa chạm mặt hồi tối.
Lúc bốn người họ ra ngoài phòng khách trò
chuyện, Giản Yên cũng chưa một lần thấy Bạch Đồng mở miệng. Cô ấy chỉ mỉm cười, gật đầu hoặc nhíu mày tỏ vẻ những khỉ không đồng ý. Và quan trọng nhất là, nhà họ Sở đối diện việc này với thái độ vô cùng bình thường, tựa như đã quen thuộc quá đỗi.
Giản Yên dừng đũa, lần đầu tiên từ khi bắt đầu bữa ăn cô ngẩng đầu nhìn về phía Sở Vận Hoa:
“Cô gái tên Bạch Đồng đó… có vẻ như rất ít nói thì phải!”
Sở Vận Hoa bật cười, ánh mắt nhìn cô lóe lên vẻ hứng thú:
“Sao? Chẳng lẽ ấn tượng cả buổi tối hôm nay của em chỉ dừng lại ở cô ta thôi sao?”
Giản Yên cụp mắt, bình thản trả lời:
“Không! Ngược lại rất nhiều!”
“Nhưng anh xem! Tôi mới hỏi một câu đơn giản đó thôi mà có vẻ như đối với anh rất khó trả lời thì phải?”
Nói xong câu vừa rồi, Giản Yên lại tiếp tục cầm đũa, tựa nhưtuỳ anh có trả lời hay không cũng được vậy.
Sở Vận Hoa chỉ biết cười khổ:
“Đơn giản với em thôi! Còn với nhà họ Bạch, điều đó chính là cấm ky!”