Đánh giá: 9.5/10
từ 13359
lượt
Tên Hán Việt: Hạ nhất cá nhân gian
Thể loại: Ngọt sủng, cung đình, 1v1, HE
Văn án
Công chúa hiền lành, nhút nhát thành thân với Tướng quân trấn giữ biên quan, cành vàng là ngọc lại phải gả cho một hán tử thô thiển, thật sự là gả quá thấp.Nhưng Công chúa giữ lễ, không dám phản đối ý chỉ, chỉ có thể thút thít mãi, mãi cho đến khi diễn ra hôn lễ.
Trong suy nghĩ của nàng, nàng sắp phải gặp một người cao lớn, thô kệch, to con, lưng hùm vai gấu, đầu báo, mắt sói, có bao nhiêu dữ tợn đều dồn hết vào đó, nào ngờ được, khi vén khăn voan lên, nàng lại thấy một người thanh niên mặc hỉ bào, mắt như sao sáng, mặt như quan ngọc, đang cười hì hì nhìn mình.
Công chúa: “Hức… Ai vậy?”
Không phải là yêu quái ăn thịt người chứ?
Đời này, hắn hào hoa phong nhã, giương cung cầm kiếm, là một tướng quân trẻ tuổi mang quân đi mở mang bờ cõi, vì muốn gia đình bình an, liền cầu cưới công chúa, vốn muốn cùng nàng tương kính như tân*. Nhưng không ngờ sau khi mở khăn tân nương ra, hắn bỗng chốc động tâm, vì nàng nguyện yêu trọn đời. Phu thê đồng lòng, nắm tay đến bạc đầu.
(*) Đối xử với nhau với sự tôn trọng như đối với khách
“Tình Lan, ta nằm mơ.” Bộ Khê Khách nói, “Trong mơ ta chết, nàng khóc rất thương tâm. Ta nói nàng hãy sống thật tốt, không cần nhớ đến ta. Trong mộng thấy nàng bi thương rơi lệ, ta thật không cam lòng.”
Tình Lan nói: “Mộng là ngược, chàng sẽ sống rất lâu.”
Bộ Khê Khách cười nói: “Được, đời này ta và nàng sẽ, thật dài thật lâu, vĩnh viễn ở chung một chỗ.”
Tiểu công chúa thẹn thùng kiên cường và tướng quân thiếu niên anh tuấn ôn nhu.
Liên hôn, liếc mắt chung tình, ngọt sủng, cuộc sống thường ngày.
Ghi chú của tác giả: Truyện là kiếp sau của Tiêu Lan Khanh và Bộ Liên Hoa trong “Nằm thắng giang sơn”, hứa sẽ không ngược không chết sớm.