Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 20: Vợ chồng hồ Ly




Edit: Annie
“Kiểu Kiểu!” Tình Lan nhìn thấy nàng, rất vui vẻ hỏi, “Đã nhiều ngày không thấy muội, muội đi đâu?”
Kiểu Kiểu kiêu ngạo nói: “Muội về Hạc Thành đấu trí đấu dũng với lão sói đuôi to!”
Tình Lan đã sớm thăm dò được trình độ khoa trương của Kiểu Kiểu, cười đáp: “Kiểu Kiểu thật dũng cảm. Cái còi mà muội thổi, có thể cho tỷ xem một chút được không?”
Kiểu Kiểu cực kỳ hào phóng, phun ra khỏi miệng, còn chà trên quần áo lau khô nước bọt cho nàng: “Đây là muội lấy trong gác xép ở Hạc Thành, gác xép ấy chất đầy đồ chơi hồi nhỏ của lão đại nhà muội, còn có cái quần thủng đáy mà huynh ấy từng mặc!!”
Tình Lan nén cười nói: “Rốt cuộc là ca ca muội hay là muội?”
Kiểu Kiểu nói: “Nhất định là lão đại nhà muội, muội thông minh lanh lợi, chưa từng mặc quần thủng đáy bao giờ.”
Nàng vừa dứt lời, cả người bị bao phủ trong một thân ảnh cao lớn, lão đại nhà nàng mặt lạnh như La Sát, đứng ở cửa hung dữ nhìn chằm chằm nàng, xoay cổ tay: “Mặc Kỳ Bạch Lộ, muội còn muốn để lại di ngôn gì không?”
Lông tơ Kiểu Kiểu dựng đứng hết lên, vốn dĩ đang vuốt tóc liền hoảng hốt lo sợ chạy vài vòng quanh phòng, cuối cùng cũng tìm được một nơi an toàn, vèo một cái tứ chi chui vào trong ngực Tình Lan, bám víu Tình Lan thật chặt, quay đầu nhìn Bộ Khê Khách, nói: “Ca! Ca! Muội và công chúa tỷ tỷ đã khóa lại với nhau, không thể tách rời, huynh muốn mạnh mẽ chia rẽ chúng ta sẽ gặp báo ứng!”
Bộ Khê Khách ngoài cười nhưng trong không cười, cắn răng nói: “Ồ? Vậy à? Nói cho ta nghe chút, ta sẽ bị báo ứng gì?”
Kiểu Kiểu: “Sẽ sẽ sẽ... Sẽ không được động phòng!!”
Tình Lan bụm mặt, âm thầm thở dài, nhịn cười.
Bộ Khê Khách nhíu mày nói: “A, khiến muội thất vọng rồi, ta và công chúa tỷ tỷ của muội đã sớm động phòng, ngày tốt cảnh đẹp vạn sự như ý.”
Kiểu Kiểu như bị sét đánh, cả người đều không ổn, tóc cũng sầu đến mức sắp rụng.
Bộ Khê Khách nói: “Kiểu Kiểu, ca ca thiện lương, hôm nay ta sẽ nói cho muội biết không chịu đọc sách có báo ứng gì.”
Hắn tiến về phía trước một bước, Kiểu Kiểu mạnh mẽ chui vào trong ngực Tình Lan.
Bộ Khê Khách chậm rãi nói: “Hồ Tiên Nhi đã nói, tiểu hài nhi không đọc sách, sau khi răng rơi hết sẽ mọc ra một cái răng lệch, tóc không những không dài ra mà còn rụng hết, không đọc sách lông mi sẽ mọc hướng vào trong mắt, về sau ngay cả đi ngủ cũng sẽ bị đâm đau, còn có... Sói thích ăn hài nhi không đọc sách nhất, đặc biệt là nữ hài nhi sáu tuổi không đọc sách.”
Kiểu Kiểu sờ răng rồi lại sờ đầu, sờ tóc xong lại dụi mắt, cuối cùng chui vào trong ngực Tình Lan, ôm Tình Lan, oa một tiếng hét lên: “Mẫu thân, ca ca muốn đem muội đi nuôi sói!!”
Tình Lan nín cười đến mức run lên, ôm Kiểu Kiểu nói: “Huynh ấy đang lừa gạt muội.”
Bộ Khê Khách nháy mắt ra hiệu với Tình Lan, Tình Lan khẽ lắc đầu, cười lén, vỗ Kiểu Kiểu nói: “Không đọc sách sẽ không bị mọc lệch răng, nhiều lắm chỉ mọc lệch mấy cái bây giờ đang rụng thôi. Không đọc sách sẽ không bị rụng hết tóc, nhiều lắm là tóc thưa thớt, nhưng mà cũng là chuyện tốt, sau này không cần phải tốn thời gian chải đầu... Không đọc sách lông mi cũng không dài ra mà càng lúc càng ngắn... Còn có sói, sói đọc sách sẽ ăn người đọc sách, sói không đọc sách sẽ ăn người không đọc sách, cho nên Kiểu Kiểu không cần quá lo lắng.”

Kiểu Kiểu ngớ ra, trong đôi mắt to toàn là nước mắt, đáng thương nói: “Yến Xuyên đâu có sói đọc sách! Tất cả đều không đọc sách!!”
Bộ Khê Khách xụ mặt, phối hợp nói: “Có nghe không! Ngoan ngoãn theo Tô tiên sinh trở về đọc sách, nếu lại dám chạy, ta sẽ ném muội tới rừng núi hoang vắng để muội sống cùng những con sói không đọc sách kia!”
Mặc dù Kiểu Kiểu bị hai vợ chồng này kẻ xướng người họa hù dọa, nhưng cô bé sợ mình buông tay sẽ bị Bộ Khê Khách đánh cho một trận, cho nên quyết tâm không rời khỏi phủ công chúa.
“Muội thích công chúa tỷ tỷ.” Kiểu Kiểu sử dụng kế sách giả ngoan, yếu ớt ôm cổ Tình Lan nói, “Muội muốn ở cũng một chỗ với công chúa tỷ tỷ, chờ muội... chờ muội ở đây mấy ngày, muội sẽ ngoan ngoãn trở về đọc sách với Tô tiên sinh, huynh, huynh nói với Tô tiên sinh, bảo ông ấy về trước đi...”
Đang nói thì Tô Đông Ly nhàn rỗi phe phẩy cây quạt chậm rãi đi tới, vỗ vai Bộ Khê Khách, cung kính hành lễ với Tình Lan, làm đến nơi đến chốn mọi việc rồi mới mở miệng nói: “Kiểu Kiểu, ta khuyên ngươi đừng giãy dụa nữa, bây giờ cả nhà ngươi trên dưới một lòng đều muốn ngươi đọc sách tập viết với ta, ngươi không cần gửi gắm hi vọng kéo dài thời gian chờ phụ thân tới cứu ngươi khỏi nước sôi lửa bỏng, không có đâu... Bây giờ phụ thân ngươi sẽ chỉ đẩy ngươi vào việc đọc sách nước sôi lửa bỏng kia thôi...”
Kiểu Kiểu nhỏ giọng nói với Tình Lan: “Kiểu Kiểu muốn ở cùng với công chúa tỷ tỷ, không muốn ở cùng với ông ta.”
Tình Lan nhìn Tô Đông Ly một cái, thấy ma ma cúi thấp đầu, mặt mo đỏ bừng dâng trà cho hắn, vô cùng kỳ quái.
Mị lực của Tô Đông Ly luôn khiến người khác không thể ngăn nổi, ông ta cười ôn nhu, nói cảm ơn, uống trà cho nhuận họng, chuẩn bị tiếp tục lừa dối Kiểu Kiểu.
Bộ Khê Khách rất xem thường: “Ta vào phủ công chúa phải phí sức chín trâu hai hổ, lúc bất đắc dĩ còn phải trèo tường, ngược lại tiên sinh dễ dàng gõ quạt là vào được, không biết là có chiêu gì?”
Tô Đông Ly: “Ngươi hâm mộ không nổi đâu, người như ta sinh ra đã có duyên với nữ nhân, cười một cái ở cổng với các nàng là có thể đi vào tự nhiên.”
Khóe miệng Bộ Khê Khách giật một cái, ôm quyền nói với ông ta: “Xin hỏi Tô tiên sinh, sao lại không thi triển mị lực dụ dỗ tiểu muội ta trở về?”
Tô Đông Ly chầm chậm nói: “Bộ tiểu tướng quân cũng biết mà, lệnh muội được xem là nữ nhân sao? Ta sử dụng tất cả vốn liếng, vừa dỗ dành vừa cười cũng chỉ đủ để nàng đọc một hàng chữ...”
Kiểu Kiểu ghé sát vào lỗ tai Tình Lan một hồi, không biết hai người có giao dịch gì, Tình Lan ôm Kiều Kiều đột nhiên hùng hồn ‘cáo mượn oai hùm’ nói: “Ta vừa mới nghĩ, không bằng sau này để Kiểu Kiểu đến chỗ ta đọc sách, ta mang theo sáu xe thư tịch đến thư phòng, để Kiểu Kiểu đọc sách cũng đủ... Ngoài ra, nếu như ban ngày phò mã rảnh rỗi cũng tới nơi này tập viết với Kiểu Kiểu đi?”
Kiểu Kiểu sửng sốt, hóa thành khỉ đá.
Bộ Khê Khách và Tô Đông Ly đều sững sờ, Tô Đông Ly mở cây quạt ra, che miệng bất ngờ nói: “Tập viết? Nhưng Bộ Khê Khách hắn...”
Bộ Khê Khách ho nhẹ một tiếng, cười đáp: “Ta thấy được đấy, như vậy hai huynh muội ta đều giao cho điện hạ.”
Kiểu Kiểu: “Cái này không giống với những gì đã nói!! Lão đại huynh ấy cần đọc sách gì nữa?!”
Sao lại còn có lão đại!! Lão đại còn tập viết làm gì!! Không phải là huynh ấy biết hết rồi sao?!
Bộ Khê Khách ném một ánh mắt qua, Kiểu Kiểu không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngậm miệng hóa thành khỉ đá bảo mệnh.
Tình Lan làm bộ không nhìn rõ, cười nhẹ nhàng nói: “Vậy thì chọn ngày đi, ta sai người chuẩn bị một chút...”
Tâm nguyện của Bộ Khê Khách đã thành, ý cười lan đến đuôi lông mày lần nữa, mềm giọng nói: “Đa tạ điện hạ.”
Tô Đông Ly hiểu rõ, đuôi mắt hiện rõ nếp nhăn khi cười, híp mắt nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế, ta đã hiểu...”
Chờ đến khi ra cửa, Tô Đông Ly hỏi: “Ta không biết là Bộ tiểu tướng quân thư họa song tuyệt mà lại còn cần tập viết nữa?”
Bộ Khê Khách cười tủm tỉm nói: “Việc học không có giới hạn.”
“Bộ tiểu tướng quân quả nhiên giống người Nguyệt Ngạn nói, là cáo giảo hoạt của Yến Xuyên.”
“Đâu có đâu có, không bằng tiên sinh.” Bộ Khê Khách khiêm nhường nói, “Người Yến Xuyên đều biết, tiên sinh là hồ ly thành tinh, chỉ kém thành tiên ở cái tâm nhãn. Khác với người ta thiếu tâm nhãn nên không thể thành tiên, tiên sinh lại nhiều tâm nhãn quá.”
Tô Đông Ly cười ha hả.
Bộ Khê Khách nói: “Hôm nay tiên sinh thấy phu nhân của Bộ mỗ rồi, mong rằng tiên sinh không nên để tâm lại chỗ ấy.”
Tô Đông Ly: “Lo xa rồi, ta mọc thêm vài tâm nhãn nhưng gan ta nhỏ, ngươi ăn dấm tuyệt đối đừng vẩy lên người ta, Tô mỗ không thể trêu vào tướng quân. Mặc khác, tiểu muội của tướng quân, Tô mỗ cũng không thể trêu vào.”
Bộ Khê Khách tò mò nói: “Lần này con bé lại làm gì?”
Tô Đông Ly nói: “Lệnh muội thừa dịp ta ngủ trưa, vẽ một con rùa còn dán trên đầu ta... Tức giận quá mà!”
Bộ Khê Khách cười nói: “Đã như vậy, hôm nay tiên sinh nhất định phải đến nhà ta, ta bảo phụ mẫu hầm con ba ba bồi tội với ngài.”
Tô Đông Ly: “Sao ta lại cảm giác cái giọng điệu này của ngươi có chút vui sướng?”
Bộ Khê Khách vuốt lỗ tai, cười híp mắt nói: “Tiên sinh nghe lầm.”
Bên trong phủ công chúa, thấy Tình Lan thật sự sắp xếp lại bàn viết chữ, Kiểu Kiểu lập tức ủ rũ, kêu a a, ngậm cái còi làm bằng xương thổi điệu ai oán.
Ma ma sợ nàng quấy rầy Tình Lan, khuyên nhủ: “Mặc Kỳ tiểu thư, đặt còi xuống đi, lão nô cất cho ngài.”
Kiểu Kiểu thổi nói: “Không, muốn.”
Tình Lan cười khanh khách, nói: “Ma ma, kệ con bé đi. Con bé đang chơi vui vẻ, chớ có ép buộc nó.”
Nàng vẫy vẫy tay: “Kiểu Kiểu tới đây, chúng ta xong rồi, nói với tỷ một chút chuyện của ca ca muội đi.”
Kiểu Kiểu mang đầy bụng chuyện xấu của lão đại nhà mình, vừa thấy Tình Lan muốn nghe, lập tức chạy tới, vén tay áo lên chuẩn bị sử dụng mười phần khí lực bôi đen lão đại.
“Công chúa tỷ tỷ muốn nghe cái gì?!”
Tình Lan nói: “Trước hết nói cho tỷ biết, ca ca muội có bao nhiêu binh, đã trải qua bao nhiêu lần lên chiến trường, mấy lần bị thương…”
Kiểu Kiểu: “Toàn chuyện vô nghĩa!”
Tình Lan: “Thế cái nào mới là có nghĩa?”
Kiểu Kiểu: “Huynh ấy năm ba tuổi chải bím tóc, mặc váy hoa nhỏ, sáu tuổi đái dầm, chín tuổi lạc đường, mười tuổi bị cha ta đánh chạy loạn trong sân, mười hai tuổi bị chim ưng đuổi cắn còn khóc nhè…”
Tình Lan cười nói: “Hửm? Những việc này đều là thật ư?”
Kiểu Kiểu chỉ mình: “Muội tận mắt nhìn được, nửa điểm cũng không giả!”
Đừng nói Tình Lan, các cung nhân đang dọn dẹp sách vở cũng đều cười.
Tình Lan: “Kiểu Kiểu năm nay mấy tuổi?”
Kiểu Kiểu giơ tay thật cao, vẽ số 6, đáp vang dội: “Sáu tuổi!”
Tình Lan: “Ừm, ca ca muội năm nay mấy tuổi?”
Kiểu Kiểu: “Lão đại nhà muội mấy tháng trước đã thành niên, mẫu thân nói huynh ấy tròn hai mươi.”

Tình Lan cười nói: “Kiểu Kiểu, tỷ hỏi muội, hai mươi trừ đi sáu bằng bao nhiêu?”
Kiểu Kiểu: “Muội không làm ở phòng thu chi, cần gì quan tâm bằng bao nhiêu, thích bao nhiêu thì bấy nhiêu…”
Tình Lan nở nụ cười xán lạn, sai Oanh Ca mài mực, bản thân nàng chậm rãi vén tay áo, nói: “Ừm, xem ra Kiểu Kiểu quả thật nên đi học, nếu không muội ấy à, bị chó sói không đi học ăn cũng không biết nha…”
Kiểu Kiểu giật mình, bắt đầu ngó ra cửa sổ, suy nghĩ phương pháp trộm rời khỏi phủ công chúa.
Tình Lan chậm rãi nói: “Nếu muội chạy khỏi phủ công chúa, không chỉ ca ca muốn đánh muội, phụ mẫu biết được muội không nghiêm túc đi học, nhất định cũng sẽ đánh muội, không về nhà thì sẽ bị chó sói ăn, muội ở chỗ này của tỷ, tỷ chắc chắn sẽ không đánh muội, cũng không có chó sói muốn ăn muội… Kiểu Kiểu, muội suy nghĩ kỹ một chút nha.”
Kiểu Kiểu nghĩ xong, hết sức có đạo lý nghiêm túc nói: “Công chúa tỷ tỷ, sau khi tỷ động phòng với người ta, có phải cũng sẽ lây bệnh cho nhau? Tỷ bây giờ nói chuyện giống hệt lão đại muội… Nhất định là lão đại đã bôi đen tỷ!”
Tình Lan thiếu chút nữa bị nghẹn nước bọt mà chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.