Hẹn Ước Nhân Gian

Chương 45:




Edit: Annie
Bộ Khê Khách xuất chinh, Mặc Kỳ Yên đổi phòng thủ Nhã Minh.
Tướng sĩ Hạ tộc và Yến Xuyên canh phòng nghiêm ngặt Nhã Minh Thành, mà tướng quân phủ nơi trọng binh đóng quân là nơi an toàn nhất Nhã Minh Thành. Tình Lan ở chỗ này dưỡng thai, ngoại trừ tâm tình buồn bực ra, toàn bộ những thứ khác đều tốt.
Dường như Bộ Khê Khách biết tâm tình Tình Lan không tốt, sau khi xuất chinh còn gửi hoa cho nàng ba ngày liên tục.
Ngày thứ ba, thậm chí còn viết một bức thư nhỏ đóng kín: “Chiến sĩ Yến Xuyên chiến đấu vì những nụ hoa xinh đẹp trên đất quê hương. Tình Lan, nàng thích không?”
Mặc Kỳ Yên thấy, hừ cười một tiếng. Tình Lan cho là bà sẽ giễu cợt nàng khiến Bộ Khê Khách trở nên nữ nhi tình trường*, đang muốn giải thích, liền nghe thấy bà nói: “Tiểu tử này, còn kém xa ta.”
(*) Nguyên câu gốc “Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản”, nghĩa là khi người con trai đã vướng vào lưới tình thì không còn chí khí như trước nữa
Tình Lan: “…A?”
Hóa ra, người Hạ tộc luôn như vậy bởi vì lí do vị trí địa lý, thường xuyên bị các tộc xung quanh gây rối. Cho nên người Hạ tộc chỉ có thể chiến đấu, nhưng cuộc sống há có thể chỉ có chiến tranh?
Vì vậy, người Hạ tộc trên đường xuất chinh thường có thói quen mua các loại đồ vật xinh đẹp gửi về quê nhà, bày tỏ tình cảm, đồng thời cũng bày tỏ trận chiến này sẽ tất thắng, quyết tâm bảo vệ quê hương.
Mặc Kỳ Yên nói: “Lần đầu đặt tâm tư gửi hoa cho hắn, ta sợ hắn sẽ không hiểu, vứt bỏ tấm lòng của ta. Thật không ngờ, hắn lại mang theo hai nghìn binh mã tới, chúng ta kề vai chiến đấu, đánh lui Nguyệt Ngạn tộc, sau đó hắn móc trong ngực ra bông hoa, nói ta tự mình đến tặng hoa cho nàng… Hừ.”
Tình Lan hâm mộ không thôi, vuốt v e đóa hoa nhỏ Bộ Khê Khách gửi về, hốc mắt nóng lên.
Mặc Kỳ Yên không hiểu vì sao Tình Lan khóc, hỏi: “Thân thể lại không thoải mái sao?”
Tình Lan lắc đầu, tủi thân nói: “Con không biết đánh trận, nếu con biết cưỡi ngựa đánh trận thì tốt rồi…”
Như vậy, nàng nhận được hoa, cũng có thể giống như đại tướng quân, mang theo ngàn vạn binh mã vì người yêu đánh lui quân địch, tặng lại hoa.
Mặc Kỳ Yên: “Bây giờ con đang có thai, chậm rãi cũng tốt, mọi việc không thể gấp, từ từ sẽ đến, cơ hội luôn luôn có.”
Tình Lan khóc càng đau đớn hơn, Mặc Kỳ Yên không ngăn được, bối rối nói: “Rốt cuộc công chúa khóc vì chuyện gì?”
Tình Lan vừa lắc đầu vừa khóc: “Con không sao.”
Con rõ ràng có chuyện! Mặc Kỳ Yên nghĩ thầm, khóc thương tâm như vậy, làm sao có thể không có chuyện gì? Rốt cuộc là vì cái gì đây? Được rồi, ta nghĩ không ra, nhưng nhất định là có liên quan đến tiểu hỗn tử kia, đợi Bộ Khê Khách trở về, đánh nó một trận là được.
Tình Lan nói: “Con đã nghĩ, nghĩ rằng, con rất muốn học cưỡi ngựa, nhưng cho tới bây giờ cũng không có ai dạy con cưỡi ngựa… Cho nên, cho nên nhận được tâm ý của chàng, ngay cả bản lãnh lên ngựa đi tìm chàng cũng không có…”
Mặc Kỳ Yên đấm một chưởng, nhướn mày nói: “Quả nhiên đã đoán đúng!”
Đây là lỗi của tiểu tử ngốc kia!
Bộ Khê Khách trên đường hành quân đáng thương hắt xì một cái, không biết mình đã bị mẫu thân cho lên danh sách phải xử lý tháng sau rồi.
Bộ Khê Khách xuất chinh nhiều ngày, Tình Lan vốn dĩ cũng không nghĩ nhiều, nhưng mà mỗi ngày, Bộ Cố trở về, Tình Lan đứng ngoài cửa phòng nhìn thấy, trở về phòng tưởng tượng, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng.
Lúc Bộ Cố vào cửa vẻ mặt vội vàng, sau khi thấy nàng thì sửng sốt một chút, sau đó mất tự nhiên gật gật đầu, bối rối hỏi một câu, giống như tránh nàng.
Trong lòng Tình Lan bất ổn, thấp thỏm không yên, chợt nhớ tới trước khi Bộ Khê Khách xuất chinh có nói với nàng, hắn đi hai ba ngày sẽ trở về.
Tình Lan đập lên mặt đất, tức giận nói: “Đâu ra hai ba ngày! Bây giờ đã bao nhiêu ngày rồi!”
Nói xong, nàng không khống chế nổi nước mắt rơi xuống mặt đất, còn vang lên tiếng tí tách.
Ma ma ho khan, không dám đến gần dỗ dành nàng, đứng xa xa nói: “Điện hạ, chú ý thân thể, đừng suy nghĩ quá nhiều…”
Tình Lan đột nhiên khóc òa lên, nức nở vô cùng đáng thương.
Kiểu Kiểu mới đặt nửa chân vào cửa, đã thấy nàng khóc rồi, lập tức xoay người đi báo cáo với phụ mẫu.
Chỉ chốc lát sau, Bộ Cố và Mặc Kỳ Yên đã đến.
Tình Lan thấy hai người bọn họ, nhất thời trong lòng không khống chế được, gọi phụ mẫu, nắm lấy vạt áo Mặc Kỳ Yên, vừa khóc vừa hỏi bà: “Sao chàng còn chưa trở về? Có phải… Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, các người không cho con biết?”
Bộ Cố không hiểu ra sao.
Mặc Kỳ Yên luống cuống không biết gì.
Hai người liếc nhau, Mặc Kỳ Yên: “Đi! Đi hỏi tiểu tử kia đi đâu rồi?! Chiến sự thế nào!”
Tình Lan: “Con thấy, con thấy Đại tướng quân… Đại tướng quân vẻ mặt bối rối… Các người có chuyện gì giấu con ư?”
Kiểu Kiểu cắn ngón tay, nói: “Công chúa tỷ tỷ, tỷ mang thai một túi lệ à? Sao mấy ngày nay nói gì tỷ cũng khóc thế?”
Tình Lan muốn nhịn xuống, nhưng không nhịn nổi, phát ra một tiếng khóc vang: “Hic, hu hu hu hu.”
Bộ Cố: “Không sao chứ? Tiểu tử Liên Hoa kia bây giờ không có chuyện gì cả, nó còn chưa bại trận. Huống chi lần này không phải để nó đi giao chiến chính diện với Nguyệt Ngạn, mà là tới Triều Tân… Không thể chết, tuyệt đối không thể chết được.”
Tình Lan vừa khóc vừa nghe, ngẩng đầu lên nói: “Thật ư?!”
Mặc Kỳ Yên: “Ha ha ha ha… Công chúa điện hạ dễ khóc cũng dễ dỗ. Đương nhiên là thật, người mà con gả cho, ở bắc biên cảnh bị bọn họ gọi là Giảo Hồ*, chiến pháp** xảo quyệt, cho nên lên chiến trường tốn thời gian hơn chúng ta. Những ngày nay rất dài, nhưng nó nhất định không sao.”
*Giảo Hồ: hồ ly giảo hoạt/quỷ quyệt
**Chiến pháp: sách lược và phương pháp tác chiến
Tình Lan bỗng nhiên tỉnh táo hơn nhiều, hồi tưởng lại vừa rồi mình đoán mò nghĩ bậy thì xấu hổ: “…Xin lỗi.”
Bộ Cố cất tiếng cười to: “Con gái Hoàng Đô nuôi quả nhiên đặc sắc hơn con gái nơi này chúng ta nuôi, rất thú vị!”
Mặc Kỳ Yên húc cùi chỏ qua, Bộ Cố nín thinh.
Kiểu Kiểu từ trước tới giờ không nhìn sắc mặt phụ mẫu, khăng khăng truy hỏi: “Phụ thân, người có ý gì? Người nói chuyện con không mè nheo có liên quan thủy thổ (đất đai) với chuyện công chúa tỷ tỷ thích khóc hả?”
Tình Lan: “…”
Càng muốn khóc! Bị Đại tướng quân chê!
Bộ Cố: "Ta nào có?!"
Mặc Kỳ Yên: "Tất cả câm miệng!"
Một tiếng gầm của tộc trưởng Hạ tộc, mọi người đều yên lặng lại.
Thấy toàn bộ đã yên tĩnh, Mặc Kỳ Yên lại đổi một khuôn mặt từ mẫu, thanh âm ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, nói với Tình Lan: “Liên Hoa không có chuyện gì, con có chuyện vui thì cứ nói, có chuyện buồn thì cứ tìm tới chúng ta khóc, đừng ngại.”
Hai bọn họ an ủi xong, dắt Kiểu Kiểu đi. Bọn họ vừa bước chân ra, nước mắt Tình Lan lại không nhịn được.
Ở trước mặt trượng phụ trượng mẫu không hiểu sao lại nghĩ là Bộ Khê Khách gặp nguy, còn rơi nước mắt, thật là quá mất mặt!
Tình Lan suy nghĩ một chút, chóp mũi lại đỏ.
Ma ma ở phía xa thở dài, nói: “A di đà phật, cũng không trách công chúa, nữ tử sau khi có mang đều như vậy…”
Những lời này vốn là an ủi, nhưng lại khiến Tình Lan nhớ tới câu nói vừa rồi của Bộ Cố, không khỏi che mặt lúng túng nói: "Bọn họ nhất định cảm thấy ta yếu ớt! Hu hu... Ta làm mất hết thể diện nữ tử Hoàng Đô..."
Ma ma: “…Ôi chao, công chúa của ta.”
Phò mã mau quay về đi, còn chưa trở lại, ai biết công chúa sẽ còn khóc vì cái gì nữa đây?
Ngày thứ mười lăm, một trận mưa đổ xuống Yến Xuyên.
Mưa rơi không lớn, nước mưa nhỏ giọt tí tách, khí lạnh mang sắc xuân.
Tình Lan đang chép quyển kinh, giọt mưa rơi xuống mái ngói văng tứ tung, phát ra thanh âm thanh thúy.
Tình Lan chợt có một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong tim, nàng nóng lòng, ném bút xuống, đẩy cửa phòng ra.
Bộ Khê Khách gấp ô, tựa vào dưới hiên, cởi vớ, ngẩng đầu một cái, khuôn mặt tươi cười.
“Oa, nàng thật là lợi hại, bây giờ còn có thể nghe cả tiếng bước chân của ta đấy.”
Lỗ mũi Tình Lan cay cay, cười nhào qua.
Bộ Khê Khách vững vàng đỡ lấy nàng, lại nói: "Chậm một chút chậm một chút, cẩn thận ngã."
Hai người ôm nhau rất lâu, cho đến khi Tình Lan ngừng run rẩy, hai người mới tách ra.
Tình Lan lau nước mắt, vui vẻ nói: “Sao chàng không mặc chiến giáp tới gặp ta?”
Bộ Khê Khách mặc xiêm y màu tím nhạt đầy xuân sắc, vẻ mặt an nhàn như như một tài phú rảnh rỗi, không giống vừa thắng trận về, càng giống vừa đi đâu du xuân uống chén trà rồi về hơn.
“Sao ta phải mặc chiến giáp về gặp nàng?” Bộ Khê Khách cười nói, “Để nàng cởi giáp cho ta ư? Nặng lắm, nàng sẽ bị mệt…”
“Chàng ở bên ngoài cực khổ đã lâu, ta cũng muốn vì chàng làm chút gì đó.”
"Không cần không cần." Bộ Khê Khách nói, “Nàng đó, chỉ cần khỏe mạnh ở đây chờ ta trở lại đã là lễ vật về nhà tốt nhất rồi.”
Tình Lan nhìn chằm chằm hắn thật lâu, nở nụ cười.
Vẻ mặt Bộ Khê Khách có chút mất tự nhiên, sờ mũi một cái, nói: “Nàng nhìn gì?”
Tình Lan nói thật nhỏ: “Chàng đã về, thật tốt…”
“Ừ, quay về thấy nàng cũng mạnh khỏe, ta rất vui. Vào đi thôi, trời mưa coi chừng lạnh.”
Tình Lan đỡ eo vào cửa, Bộ Khê Khách thấy vậy, kêu một tiếng: "Dừng lại."
"Làm sao vậy?"
Tình Lan còn chưa quay đầu, đã bị Bộ Khê Khách chặn ngang ôm lấy: “Ha ha ha… Đã lâu rồi không ôm nàng, lần này thử một chút, xem mấy ngày nay ta đi, nàng có ăn nhiều cơm không.”
Tình Lan dựa đầu vào vai hắn, cười ngọt ngào.
Bộ Khê Khách nói: “Hừm, nặng hơn chút. Nhưng mà ta thấy mặt nàng còn gầy hơn mấy ngày trước… Chẳng lẽ mấy ngày nay nàng ăn không ngon miệng?”
Tình Lan chậm rãi lắc đầu một cái: “Ăn ngon lắm.”
“Phụ mẫu ta làm phiền nàng hả?”
“Nào có chuyện đó.” Tình Lan nói, “Không nên nói vậy, bị người nào nghe lại gây chuyện lời ong tiếng ve*.”
(*) Lời ong tiếng ve: Những lời bàn tán chê bai, thường không có căn cứ hoặc quá đáng, gây khó chịu
“Thế nào?” Động tác Bộ Khê Khách nhẹ nhàng, đặt nàng lên giường, cùng nhau ngồi xuống, nói, “Ta gửi hoa cho nàng, nàng thích không?”
Tình Lan gật đầu một cái.
“Người đi đánh giặc mà còn rảnh rỗi gửi mấy bông hoa về…”
“Đương nhiên rồi.” Bộ Khê Khách nói, “Chỉ cần có lúc rảnh rỗi, ta đều nhớ nàng.”
“Tướng quân đánh trận không chuyên tâm, phạm tội gì?”
Bộ Khê Khách nghe lời: “Tội lớn, lập tức phạt hắn hôn công chúa một cái đi.”
Hắn dứt lời, cúi người hôn lên môi Tình Lan.
“… Quả nhiên quê nhà vẫn như trước, có thể khiến người ta an tâm.” Ngừng hôn, Bộ Khê Khách vuốt v e môi mình, cảm nhận dư vị, chớp mắt nhìn nàng, “Ta vẫn còn hoa muốn tặng nàng.”
Tình Lan đang tròn mắt, chuyên chú nhìn hắn chằm chằm.
Bộ Khê Khách nói: “Nhưng mà, hoa này có chút đặc biệt, là… Ở trên người ta.”
"Trên người?" Tình Lan tò mò.
Bộ Khê Khách cười một tiếng, hai tay cởi ngoại sam của mình, kéo vạt áo ra.
Trên ngực hắn có một vết thương tụ máu, màu đỏ tím, nhìn hết sức đáng sợ.
Hắn bị thương!
Tình Lan sợ run một hồi lâu: “Đây là cái gì?! Đây mà là hoa à!”
“Sao lại không phải hoa?” Bộ Khê Khách trấn an nói, “Nàng nhìn hình dáng đường nét này, còn không phải là một đóa hoa… Nó vẫn có màu đỏ, lộ ra màu tím bên trong, đẹp biết bao nhiêu, ha ha ha ha ha.”
Trong mắt Tình Lan nhòa lệ, con ngươi đong đầy hơi nước, hung ác trợn mắt nhìn Bộ Khê Khách một cái, cong môi cẩn thận thổi thổi.
“Thổi sẽ không hết đau.” Bộ Khê Khách nhẹ giọng nói, “Phải để chính miệng tiểu cô nương hôn mới không đau…”
Bờ mi Tình Lan đẫm nước mắt, sáp lại gần, nhẹ nhàng hôn lên vết thương của hắn.
Bộ Khê Khách chau mày, nhưng lại cười nói: “A… Đỡ hơn nhiều, quả nhiên không đau.”
Tình Lan ngửa mặt, hung hăng nói: “Có còn vết thương nào không? Mau để ta nhìn xem!”
Vừa nói vừa cởi y phục của hắn.
Bộ Khê Khách vừa tránh vừa cười nói: “Không còn không còn, ban ngày ban mặt, tiểu cô nương không nên làm chuyện khiếm nhã.”
“Bớt luyên thuyên, để ta nhìn xem!”
Bộ Khê Khách xoa ngực, nói: “Thực sự hết rồi, chỉ có một. Ta sợ không nói thì buổi tối ta làm ấm giường cho nàng bị nàng phát hiện sẽ ghét bỏ ta.”
Tình Lan dẫm xuống đất: “Trước đó quân hứa với ta, hoàn hảo trở về, sao lại nuốt lời?!”
Bộ Khê Khách rầu rĩ than thở: “Đao kiếm không có mắt, ta nhất thời không cẩn thận thôi…”
Tình Lan nói: “Thật sự chỉ có vết thương này sao?”
“Ta thề với trời!” Bộ Khê Khách biểu tình chân thành.
Không ngờ lúc này, Kiểu Kiểu kéo chiến giáp của Bộ Khê Khách tới: “Ca! Mẫu thân kêu ta hỏi huynh, vết thương ở hông của huynh có cần điều trị không?”
Tình Lan: “A!!!”
Bộ Khê Khách: “Nàng đừng có tin!!”
Kiểu Kiểu ôm chiến giáp hoàn toàn bị phá hủy, lại nói: “Được rồi, mẫu thân không nói vậy… Dù sao thì, lão đại, khôi giáp của huynh bị hỏng nhiều chỗ quá, muội có thể… Phá đi, để thím hai sửa thành nhỏ chút, làm khôi giáp cho muội được không?”
Tình Lan nhìn qua, trước mắt tối sầm, sau đó dậm chân giận dữ: “Bộ Khê Khách!”
Bộ Khê Khách: “Công chúa bớt giận!!”
Kiểu Kiểu, muội muội của ta, khi nào muội mới hiểu phải nhìn sắc mặt người khác mà nói chuyện đây!
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn chư vị đã bỏ vốn đầu tư sửa chữa khôi giáp hư hại.
Bảo vệ hòa bình gia đình, chăm sóc nữ nhân có thai ưu tư là trách nhiệm của mọi người.
Kiểu Kiểu: Há há, cuối cùng ta cũng có chiến giáp riêng rồi!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.